[Nhĩ Đông Trần: Ngại quá, em ở ngoài tỉnh.]
Lục Tư Việt trả lời rất nhanh: [Đi du lịch rồi à?]
[Nhĩ Đông Trần: Đúng vậy. QAQ]
[Lu: Đi đâu thế?]
Sao lại có cảm giác như đang điều tra hành tung của cô vậy?
Nhưng mà… Hình như cảm giác rất tốt.
[Nhĩ Đông Trần: Ở Sơn Tây.]
[Lu: Ngũ Đài Sơn?]
[Nhĩ Đông Trần: Đúng vậy.]
[Lu: Vậy hôm khác gặp lại.]
[Nhĩ Đông Trần: Được.]
“Gửi tin nhắn cho ai vậy?” Cố Từ lại gần hỏi: “Miệng sắp nhếch đến tận mang tai rồi!”
Lý Tích Thần nhanh chóng cất điện thoại, “Không có ai.”
Cố Từ cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu tất cả, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Cuối cùng xem như tránh được nguy hiểm.
Lý Tích Thần ngồi trên xe tính toán khi nào thích hợp để gặp Lục Tư Việt.
Nhưng cứ nghĩ tới sau khi gặp mặt sẽ rất xấu hổ là lập tức cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi thì sẽ bắt đầu kháng cự.
Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra cách gì, cuối cùng dứt khoát từ bỏ luôn.
–
Sau khi trở về, ngày hôm sau là ngày làm việc, cô vẫn đi con đường quen thuộc kia.
Vẫn không quay đầu lại.
Lục Tư Việt nhìn cô vào nhà văn hóa mới lái xe rời đi.
Trên bàn của Lý Tích Thần đã thay cành tuyết liễu tươi mới, trong phòng làm việc ánh mặt trời rực rỡ.
Cô mở máy tính ngồi đó bắt đầu một ngày nhàn rỗi.
Bởi vì công việc này quá nhàm chán, trò chơi chém hoa quả mà cô chơi đã qua hơn một nghìn vòng.
Năm mới không khí mới ở đơn vị của cô hình như vẫn chưa được thể hiện rõ ràng, hoặc là nói không thể hiện rõ ràng trên người cô.
Sau Tết mọi người đều bắt đầu với công việc bận rộn, chỉ có mỗi mình cô là nhàn rỗi.
Có lúc cô rất ngại, sẽ qua chỗ đồng nghiệp cùng phòng tìm chút việc làm, nhưng mà phần lớn cũng chỉ là in hoặc photo tài liệu, xem như sống cuộc sống dưỡng lão trước thời hạn.
Hoàn cảnh làm việc như vậy khiến cho người ta không hề có ý chí chiến đấu.
Mà cô và Lục Tư Việt vẫn chưa chính thức gặp mặt, cô không nói với anh cô đã về Bắc thành, anh cũng không nhắc tới.
Cuộc gặp gỡ không chính thức lắm là vào tuần thứ hai sau khi quay lại làm việc.
Ngày đó hiếm khi cô có việc để làm.
Trong phòng làm việc của các cô có một chị gái mang thai lần thứ hai, gần tới ngày nghỉ sinh, công việc của đối phương nhất thời không ai làm, vì thế đều chất đống đến chỗ cô, vừa vặn còn là đầu năm, công việc nhiều, nên ngày hôm đó cô phải tăng ca.
Ở văn phòng đến hơn tám giờ, bụng cô hơi đói, đang băn khoăn có nên về nhà hay không thì Lục Tư Việt nhắn tin: [Muốn ăn cơm không?]
Lý Tích Thần thuận tay trả lời: [Em đang tăng ca. QAQ]
[Lu: Tôi đem qua cho em, cùng nhau ăn.]
[Nhĩ Đông Trần: Như vậy… có ổn không?]
[Lu: Có thể.]
Cô đã gửi địa chỉ.
Không đến mười phút, Lục Tư Việt đã gửi tin nhắn: [Ra đây.]
Cô chạy chậm ra, thật sự nhìn thấy xe Lục Tư Việt ở ven đường.
Anh ngồi ở vị trí ghế lái, cánh tay khoác lên tay lái, bên trong xe ánh đèn mờ nhạt chiếu lên sườn mặt của anh trông cực kì đẹp mắt.
Đã lâu không gặp, anh lại càng đẹp trai.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh đột nhiên ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tích Thần thấy được ý cười bao dung trong mắt anh.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy anh cười rất cưng chiều.
Lý Tích Thần nhéo nhéo lỗ tai, chậm rãi đi tới.
Có lẽ Lục Tư Việt đã quên, nhưng cô vẫn còn nhớ.
Lúc trước cô không nói lời nào mà chuyển nhà, thật là quá đáng.
Một người chỉ giỏi lật lại chuyện cũ như cô giờ phút này cực kỳ ngượng ngùng.
Cô vừa đi qua, cửa xe đã mở ra.
Lục Tư Việt gọi cô: “Lên đây đi.”
Lý Tích Thần chậm rãi ngồi lên xe.
Chà, thật căng thẳng.
Bên trong xe tràn ngập mùi hương trên người anh, cô thậm chí không dám nghiêng mặt nhìn anh.
Lục Tư Việt cũng không nói gì, anh đang cầm di động trả lời tin nhắn.
Ngón tay thon dài gõ lên màn hình, bên trong xe yên tĩnh không một tiếng động.
Đợi đến khi trả lời xong tin nhắn, anh mới để điện thoại sang một bên, nghiêng mặt nhìn Lý Tích Thần.
Lý Tích Thần vẫn cúi đầu, bắt đầu gãi ngón tay.
“Căng thẳng như vậy?” Lục Tư Việt nở nụ cười, đưa cơm cho cô, “Cũng đâu phải chưa từng gặp tôi.”
Lý Tích Thần: “…”
“Đã lâu không gặp Lý Tích Thần.” Giọng Lục Tư Việt ôn hòa, anh đánh giá cô như một người lớn trong nhà, sau đó nói: “Ngẩng đầu lên tôi nhìn xem.”
Lý Tích Thần: “…”
Cô ngại không dám ngẩng đầu.
Lục Tư Việt nói: “Hình như béo hơn trước một chút?”
Lý Tích Thần: “…”
“Vâng.” Lý Tích Thần bắt đầu ngượng ngùng.
Lúc trước cô chỉ có hơn tám mươi cân, sau khi về nhà uống thuốc đúng giờ, những thuốc chống trầm cảm kia đều có tác dụng phụ, hơn nữa sau khi ăn uống một cách tương đối có quy luật, bây giờ cô đã béo tới chín mươi ba cân rồi, trên mặt cũng có thịt hơn.
“Đẹp hơn.” Lục Tư Việt không chút keo kiệt khen ngợi, sau đó thấy cô không có động tĩnh bèn giúp cô mở cơm, “Buổi tối tăng ca sao mà có thể không ăn cơm chứ? Lãnh đạo của các em ức hiếp người quá nha.”
“Không có.” Lý Tích Thần nói: “Công việc này rất nhàn nhã.”
“Vậy mà em còn có thể tăng ca đến hơn tám giờ?”
“Hôm nay đặc biệt.”
Anh lúc nào cũng có khả năng mở rộng chủ đề.
“Cái này anh mua căn tin à?” Lý Tích Thần cảm thấy ngượng ngùng, cũng lễ phép hỏi lại.
“Mới mấy tháng, em không nhận ra rồi à?” Lục Tư Việt nói: “Đây là nhà hàng dưới lầu tòa nhà chúng ta.”
Lý Tích Thần: “…”
Anh nói: “Trường học bây giờ còn chưa khai giảng.”
“Vậy khi nào thì khai giảng?”
“Ba ngày sau.”
Lục Tư Việt hỏi: “Còn muốn ăn cơm ở căn tin trường chúng ta không?”
“Có… ” Lý Tích Thần cúi đầu lùa cơm, “Hơi muốn.”
Không thường xuyên nêu ra yêu cầu, cô nói một câu đã cảm thấy ngượng ngùng, lắp bắp nói không nên lời.
“Nhưng mà anh đừng ngày nào cũng mang cơm.” Lý Tích Thần nói: “Bây giờ mỗi ngày tôi đều về nhà ăn cơm tối.”
Một lần hai lần ba mẹ cô không biết được, nhưng nếu lâu nhất định sẽ bị ba mẹ phát hiện ra.
Nghĩ như vậy, lại có cảm giác lén lút.
“Vậy thỉnh thoảng tôi mang cho em.” Lục Tư Việt nói: “Em muốn ăn thì nói với tôi.”
“Được.”
Hai người ngồi trong xe ăn một bữa cơm tối, là thời khắc yên tĩnh khó có được.
Vốn tưởng rằng gặp mặt sẽ xấu hổ, sẽ trầm mặc, nhưng Lục Tư Việt lại khiến cho những cảm xúc này đều không còn tồn tại.
Đây có lẽ chính là mị lực của đàn ông trưởng thành.
Thậm chí Lý Tích Thần còn cùng anh tán gẫu vài câu về công việc ở nhà văn hóa.
Lục Tư Việt hỏi cô: “Không viết nữa sao?”
Trong mắt Lý Tích Thần hiện lên một tia đau thương, lắc đầu: “Không viết nữa.”
Viết không ra hồn, không bằng bỏ đi.
“Tôi rất thích Chạc cây.” Lục Tư Việt nói: “Tôi còn đang chờ Biển sâu không ngủ.”
Lý Tích Thần: “???”
Anh anh anh sao anh lại biết?
Lục Tư Việt nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô, khẽ búng lên trán cô, “Sao em lại đổi tên wechat rồi?”
Lý Tích Thần: “…”
Anh đều chú ý tới rồi ư.
“Không muốn viết nữa.” Lý Tích Thần nói: “Dự án của em đều làm không xong, rất thất bại.”
“Đây hình như là hiện trạng của cả ngành đi, từ năm ngoái rồi, toàn giới điện ảnh và truyền hình bắt đầu thu nhỏ lại, càng ngày càng khó làm. Hơn nữa trong nghề này, bởi vì tư bản không ngừng đầu tư vào, sẽ thường xuyên xuất hiện tình trạng người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành, em không cần bởi vì lời nói của người khác mà phủ định chính mình đâu. Một dự án thành công hay thất bại đều có nhiều yếu tố, trước khi phát sóng, biên kịch chỉ là một khâu không quan trọng nhất.”
Lý Tích Thần kinh ngạc: “Sao anh biết nhiều như vậy?”
Lục Tư Việt cười, “Em gái tôi ở trong giới giải trí.”
Lý Tích Thần: “…”
Tối hôm đó họ tán gẫu rất nhiều, ngồi trong xe tán gẫu về âm nhạc, về điện ảnh, về ước mơ.
Anh luôn có năng lực để giải quyết vấn đề của Lý Tích Thần, hơn nữa còn làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Con người khi nói chuyện mình thích có thể nói rất nhiều đề tài, mà Lục Tư Việt thì sẽ chăm chú lắng nghe.
Lúc Lý Tích Thần xuống xe, Lục Tư Việt còn khen cô: “Đôi khuyên tai này đẹp quá.”
Lý Tích Thần: “…”
Đây là thứ cô đã đeo rất lâu, nhưng không một ai chú ý.
Không ngờ anh lại chú ý tới.
Trong lòng Lý Tích Thần vui như nở hoa, sau khi xuống xe đi mấy bước đầu chân đều vểnh hết lên.
Đêm hôm đó, cô đặt rất nhiều bông tai trên mạng, mỗi ngày thay một đôi.
Thật sự, không ai có thể không thích Lục Tư Việt.
Cô nghĩ, cô là một người bình thường.
Cô rất thích Lục Tư Việt.
–
Rất nhanh tháng giêng đã qua.
Lý Tích Thần không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy hot search của Tô Nhất Bạch trên mạng.
Cô ôm lòng hiếu kỳ nhấn vào, sau đó thấy video phỏng vấn của Tô Nhất Bạch.
Tô Nhất Bạch dáng dấp thanh tú, đeo kính vào thì quả thật đúng là nhã nhặn bại hoại, rất giống kiểu người bệnh hoạn cuồng giết người trong sách anh ấy viết.
Anh ấy ngồi trên ghế, đối diện là phóng viên lần trước phỏng vấn Lục Tư Việt.
Cho dù phóng viên hỏi anh ấy vấn đề gì, anh ấy đều điên cuồng mắng trả.
Mắng đến nỗi phóng viên hoài nghi cuộc đời, khó hiểu hỏi anh ấy: “Anh có ý gì?”
“Chỉ là không thích anh lắm.” Tô Nhất Bạch thẳng thắn nói, “Khi anh sỉ nhục nghề nghiệp của người khác, anh không xứng trở thành một phóng viên.”
“Để thu hút sự chú ý của mọi người, anh tung tin tức giả, khi phỏng vấn ngoài việc từng bước ép hỏi thì không có chút kỹ năng phỏng vấn nào khác, coi khách mời là tù nhân, tùy tiện chà đạp đạo đức nghề nghiệp của mình. Trên bản thảo phỏng vấn của anh, từng lời văn đều thể hiện bốn chữ: Bánh bao máu người. Giới báo chí Trung Quốc vì có anh mà bi ai, người làm báo đều không muốn thừa nhận sự tồn tại của anh.”
Tô Nhất Bạch lòng đầy căm phẫn nói xong, vẻ mặt đối phương vẫn còn mơ hồ.
Không đợi anh ta kịp phản ứng, Tô Nhất Bạch đã rời khỏi hiện trường.
Đoạn video này khiến người xem như lọt vào sương mù, có acc marketing tiết lộ rằng chính tác giả tiểu thuyết huyền nghi nổi danh Bạch Tô đã tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, đồng thời yêu cầu phát sóng trực tiếp, trong năm phút đầu phát sóng trực tiếp mọi thứ đều bình thường, kết quả đến phút thứ sáu, phóng viên hỏi: “Anh thường xuyên viết đề tài huyền nghi, trong sách còn có rất nhiều kẻ biến thái cuồng giết người, cái này có tạo thành ảnh hưởng với trạng thái tâm lý của anh không?”
Không biết đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của Tô Nhất Bạch ở chỗ nào, anh ấy tức khắc nổi giận ngay tại hiện trường.
Vì thế mới có video rồi được truyền bá rộng rãi.
Lý Tích Thần bỗng nhiên nhớ tới ngày lập đông năm ngoái, bọn họ ở nhà Lục Tư Việt ăn thịt nướng, Tô Nhất Bạch uống say nói xằng nói bậy, nói nếu có một ngày gặp phải phóng viên này, nhất định sẽ mắng anh ta đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Chưa từng nghĩ, anh ấy lại thật sự làm được.
Còn náo loạn cả lên hot search.
Lý Tích Thần cảm thấy thú vị, bèn đem tin tức này chuyển tiếp cho Lục Tư Việt.
Một lát sau Lục Tư Việt mới trả lời cô: [Cũng rất tốt.]
Lý Tích Thần: [Có ý gì?]
[Lu: Có bạn ra mặt.]
[Nhĩ Đông Trần: Đúng là rất tốt, người bạn này không uổng quen biết.]
[Lu: Ừ, vậy em nói xem tôi nên cảm ơn cậu ấy như thế nào?]
[Nhĩ Đông Trần: Mời anh ấy ăn cơm?]
[Lu: Vậy mời anh ấy ăn cơm.]
Lý Tích Thần nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi trả lời: “Sao anh không có chủ kiến gì cả.”
Lục Tư Việt gửi chat voice sang.
Lý Tích Thần quét mắt nhìn văn phòng, tất cả mọi người đang yên lặng làm việc.
Cô lấy tai nghe từ trong ngăn kéo ra đeo vào, lúc này mới cẩn thận bật lên.
Giọng nói dễ nghe của Lục Tư Việt truyền vào tai, “Nghe em sẽ không sai.”
–
Mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng đi qua.
Cỏ non ven đường mọc lên, trên cành khô nhô mầm mới, khắp nơi đều là một mảnh xanh biếc phồn vinh.
Trị liệu của Lý Tích Thần còn chưa kết thúc, cô ngoại trừ cuộc sống hai điểm một đường thẳng là ở nhà và nhà văn hóa ra còn phải đến bệnh viện và phòng tư vấn tâm lý, bởi vì uống thuốc chống trầm cảm, đã béo tới chín mươi lăm cân.
Xem như khôi phục lại cân nặng trước kia.
Cô sợ béo lên, vì thế bắt đầu tập thể dục.
Như một quy luật của cuộc sống, sau khi ép mình vận động, tình trạng sức khỏe của cô dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng chưa được bao lâu, Lý Uy đã bảo cô đi xem mắt, nói là con trai đồng nghiệp của ông, năm nay ba mươi tuổi, làm việc ở tòa án thành phố, dáng dấp lịch sự tài hoa, mấu chốt nằm ở chỗ, ba là kiểm sát trưởng, mẹ là giáo viên đại học, điều kiện gia đình không kém nhà các cô bao nhiêu.
Lý Tích Thần nghe xong, cơm trong miệng cũng nuốt không trôi.
Vị như nhai sáp.
Lý Uy cũng không phải đang thương lượng với cô, mà là thông báo.
“Con không muốn gặp.” Lý Tích Thần đặt bát xuống.
Lý Uy nhíu mày: “Vì sao?”
“Con không thích người làm việc ở tòa án.” Lý Tích Thần nói.
“Vậy con thích cái gì?”
Lý Tích Thần suy nghĩ một chút: “Thầy giáo, được chứ ạ?”
Lý Uy nhíu mày: “Giáo viên trung học?”
“Giáo viên đại học.” Lúc Lý Tích Thần nói câu này ánh mắt rất mơ hồ, cũng không dám nhìn Lý Uy, giọng nói ép xuống rất thấp, sau khi nói xong trong tim như đang đánh trống.
“Giáo viên đại học bình thường đều rất lớn tuổi.” Lý Uy nói: “Đa phần lớn hơn con mười tuổi, như vậy không được.”
Lý Tích Thần: “…”
Cô thật sự chưa từng hỏi thầy Lục bao nhiêu tuổi.
Nhưng mà nhìn mặt thầy Lục giống hai mươi bảy hai mươi tám.
“Tuổi tác không phải vấn đề.” Lý Tích Thần thử giãy dụa,”Đã là thời đại nào rồi.”
“Chờ sau này già rồi, con còn phải hầu hạ anh ta, hơn nữa đến lúc con già, anh ta cũng đã chết rồi, con phải dựa vào ai?” Lý Uy lắc đầu, “Không cần nghĩ nữa. Mười giờ sáng thứ bảy này, ở quán cà phê đối diện nhà văn hóa, con nhất định phải đi.”
Lý Tích Thần: “…”
Cô giãy dụa thất bại, ỉu xìu trở về phòng.
Buổi tối lúc cô nói chuyện Wechat với Lục Tư Việt thì hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi?
Lục Tư Việt không che giấu, [Sinh năm 89.]
[Nhĩ Đông Trần: Nhìn không giống chút nào.]
[Lu: Bên ngoài trông trẻ hơn thôi.]
[Nhĩ Đông Trần: Vậy anh làm giáo viên đại học mấy năm rồi?]
[Lu: Tôi tốt nghiệp sớm.]
[Nhĩ Đông Trần: Sớm là bao nhiêu?]
[Lu: 26 tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ, sau đó trở lại trường cũ dạy học.]
[Nhĩ Đông Trần:…]
[Lu: Làm sao vậy?]
[Nhĩ Đông Trần: Đều là quái vật.]
[Lu:?]
Lý Tích Thần nói chị cô cũng tốt nghiệp tiến sĩ năm 26 tuổi, cô còn hỏi: “Tại sao hai người trẻ như vậy mà vẫn có thể tốt nghiệp trường danh giá?”
Lục Tư Việt nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Có thể là do thông minh.”
Sau đó cô lại hỏi: “Tại sao anh lại muốn học tâm lý học?”
Lục Tư Việt bèn gọi điện thoại cho cô.
Giọng anh kèm theo cả gió đêm, Lý Tích Thần hỏi trước: “Anh ở bên ngoài à?”
“Lỗ tai rất thính đó.” Anh cười khẽ: “Đêm nay em có rất nhiều câu hỏi.”
“Cũng tạm… nhỉ?” Lý Tích Thần chột dạ.
Cô nên nói như thế nào, ba cô sắp xếp chuyện xem mắt cho cô?
Thật khó để mở miệng mà.
Cửa sổ giấy giữa cô và Lục Tư Việt còn chưa đâm thủng. Lỡ như… Lỡ như thật sự là một mình cô bổ não quá nhiều thì làm sao bây giờ?
Nhưng anh lúc nào cũng trêu chọc cô đến mức đỏ mặt tim đập mà.
Cô ngại hỏi.
Thậm chí lá gan nhỏ đến mức anh muốn nói còn kêu người ta, “Đừng nói.”
“Sao lại hỏi tuổi và chuyên ngành của tôi?” Lục Tư Việt hỏi ngược lại cô.
Lý Tích Thần trước giờ không nói dối được, cho dù cách điện thoại di động, giọng nói vẫn bối rối, “Chỉ… tùy tiện hỏi thôi.”
“Chẳng lẽ người nhà em bảo em kết hôn?” Lục Tư Việt hỏi.
Lý Tích Thần: “…”
Người này… là thần sao?
Sao có thể đoán chính xác như vậy.
Quả nhiên, người ta nói tâm lý học là làm thầy bói.
“Không kết hôn.” Lý Tích Thần nói: “Tôi còn nhỏ mà.”
“Ừ.” Lục Tư Việt cười cười, mang theo ý cưng chiều,” Đúng là rất nhỏ.”
Nhỏ hơn anh sáu bảy tuổi.
Người ta nói ba tuổi một thế hệ, bọn họ là tận hai thế hệ.
“Thầy Lục.” Một lát sau Lý Tích Thần hỏi: “Nhà anh không sắp xếp cho anh xem mắt sao?”
Lục Tư Việt dừng lại vài giây, trong tai truyền đến tiếng bật lửa, sau đó mới nghe anh cười nói: “Tôi bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể không có?”
Lý Tích Thần: “…”
Thì ra là có.
Đáy lòng không ngừng cảm thấy khổ sở.
Vài giây sau, Lục Tư Việt cười, “Nhưng tôi đã nói với mọi người là tôi có bạn gái rồi.”
Lý Tích Thần: “!!!”
“Trước kia tôi còn thích bịa chuyện trên bàn xem mắt.” Lục Tư Việt nói: “Bịa chuyện rằng có cô gái khóc lóc bày mưu tính kế cho tôi, nói chúc tôi nhất định người có tình rồi sẽ thành thân thuộc.”
Lý Tích Thần: “…Anh còn có mặt này à?”
“Đúng vậy.” Lục Tư Việt cười nói: “Trước kia tôi rất thích trêu chọc người ta.”
Lý Tích Thần cắn cắn môi không nói gì.
Một lát sau, Lục Tư Việt cười khẽ, “Tôi đùa em đấy, bạn nhỏ.”
Lý Tích Thần: “…Hả?”
“Cô gái ngốc, cái gì cũng tin.” Giọng điệu của Lục Tư Việt bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Tôi chưa từng xem mắt.”
Lý Tích Thần lúng túng: “Thật sao?”
“Tôi ở Bắc Thành, nhà tôi ở Nam Nghi, tôi phải đi đâu xem mắt chứ?” Lục Tư Việt cười: “Tay ba tôi có dài hơn nữa, cũng không vươn tới nơi cách đó hai ngàn cây số được đâu.”
Anh còn nói, mười tám tuổi đã đến Bắc Thành học, sau đó thì rất ít về nhà.
Nói tới cuối cùng, quanh đi quẩn lại, Lý Tích Thần lại hỏi anh, lúc trước vì sao học tâm lý học?
Lục Tư Việt lại nói: “Đó là một câu chuyện rất dài, phải lần sau mới kể cho em nghe được.”
“Hả?” Lý Tích Thần tiếc nuối, “Hôm nay không được sao?”
“Mười một giờ.” Lục Tư Việt nói: “Đến giờ đi ngủ rồi.”
Lý Tích Thần vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, cô nằm trên giường không muốn ngủ.
Cũng không cúp máy.
Lục Tư Việt đã trở về phòng, từ trong điện thoại còn có thể nghe được tiếng lật trang sách.
Lý Tích Thần hỏi: “Anh đang đọc sách sao?”
“Ừ.” Lục Tư Việt nói: “Đang xem tài liệu.”
“Tài liệu gì?”
“Về rối loạn nhân cách ranh giới.”
Nghe được danh từ này, trái tim Lý Tích Thần cứng đờ, cô cứ cảm thấy Lục Tư Việt đã biết toàn bộ nhưng không nói gì, trong lòng rối rắm hồi lâu, sau đó hỏi: “Tại sao lại xem cái này vậy?”
“Có một vị khách đến tư vấn, tôi không chắc anh ta bị rối loạn nhân cách ranh giới hay lưỡng cực.” Anh nói, “Cho nên xem lại tài liệu.”
“Anh cảm thấy rối loạn nhân cách ranh giới có thể khỏi không?” Lý Tích Thần thử hỏi.
Lục Tư Việt suy nghĩ một chút, “Không phải là quá khó.”
“Tại sao?”
“Sự hình thành rối loạn nhân cách ranh giới thường liên quan đến gia đình đang sống, do thường xuyên bị phủ định, không có cảm giác an toàn, quan hệ gia đình lạnh nhạt, tất cả đều có thể hình thành rối loạn nhân cách ranh giới, tìm được bác sĩ tư vấn tâm lý tốt phối hợp điều trị, có một gia đình tốt hoặc bầu không khí cuộc sống thoải mái, quan trọng nhất là có một nơi không phủ định anh ta, sống tích cực, như vậy khả năng chữa khỏi là rất lớn, điều này đơn giản hơn nhiều so với lưỡng cực.”
Lý Tích Thần nghe xong, cô thấp giọng nói: “Bác sĩ tư vấn tâm lý của em cũng nói với em như vậy.”
Lục Tư Việt cười cười: “Vậy em làm thế nào?”
“Em…” Lý Tích Thần thở dài: “Hình như em tốt hơn trước rất nhiều.”
Chỉ là vẫn không dám đối nghịch với ba mẹ.
Tối hôm đó, cô thú nhận bệnh của mình với Lục Tư Việt.
Lục Tư Việt còn kể cho cô nghe một vài câu chuyện, đều là khách đến thăm mà chính anh đã từng gặp qua.
Nhưng với tư cách là một nhà tư vấn tâm lý, anh đều dùng nhân vật giả định.
Anh còn đến nhà giam tư vấn tâm lý cho tù nhân tự sát, Lý Tích Thần rất khó hiểu, “Các tù nhân bình thường không phải đều có tố chất tâm lý rất mạnh sao? Lúc giết người lợi hại vô cùng.”
Lục Tư Việt nói: “Rất nhiều tù nhân có vấn đề về tâm lý. Theo dữ liệu liên quan, 90% những người phải đối mặt với tội ác của họ mỗi ngày đều sẽ mắc các bệnh tâm lý khác nhau, nhẹ thì chán ăn, rối loạn giấc ngủ, nặng thì sau khi ra tù kèm theo rối loạn xã hội và hoảng loạn suốt đời.”
“Anh cảm thấy bọn họ đáng bị trừng phạt không?” Lý Tích Thần hỏi.
Lục Tư Việt nghĩ nghĩ, “Phán án là chuyện của thẩm phán, chấp hành là chuyện của cảnh sát, anh không đánh giá.”
“Anh thật khôn khéo mà.” Lý Tích Thần đã bắt đầu lơ mơ, cô nằm đó nói: “Như vậy là sẽ phủi sạch được mọi thứ.”
Giọng của Lục Tư Việt càng nhẹ, nhưng cũng mang theo ý cười: “Bởi vì có tù nhân là bị ép phạm tội, người bị bắt nạt học đường phản kháng rồi lỡ tay giết chết đối phương, bị phán vào tù, người thấy việc nghĩa đưa tay giúp đỡ lại lỡ tay giết người, vì bảo vệ cha mẹ con cái mà lỡ tay giết người, quá nhiều trường hợp như vậy, chúng ta không thể lấy bốn chữ đáng bị trừng phạt để khái quát hành vi của họ, điều này đối với bọn họ dường như không quá công bằng.”
Lý Tích Thần đã buồn ngủ.
Trước khi đi ngủ, Lý Tích Thần dường như còn nghe được anh nói: “Trên đời này luôn có người đứng đắn lại phải chịu cực khổ mà người thường không tưởng tượng được.”
–
Thứ bảy trước khi đi xem mắt Lý Tích Thần thấp thỏm không thôi.
Cô chỉ vì chuẩn bị từ chối người khác như thế nào mà lên mạng tra tư liệu ba giờ, viết ba bốn trang, khoanh tròn mấy câu tương đối uyển chuyển.
Vốn là muốn Hứa Ninh đi cùng cô, nhưng Hứa Ninh có việc đột xuất, bên đối phương cũng không đưa theo phụ huynh, cô bèn đi một mình.
Trước khi ra cửa Hứa Ninh còn cảnh cáo cô, nhất định phải đi, cho dù là đi cho có cũng nhất định phải đi, nếu không ba cô sẽ mất mặt.
Mà Lý Uy sợ nhất chính là mất mặt.
Nhất là trước mặt đồng nghiệp.
Lý Tích Thần chính là biết điều này, cho nên không thể vi phạm.
Cô chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng.
Cô đúng giờ đến quán cà phê, đối phương mặc âu phục màu đen, ngồi ở bên cửa sổ rất dễ thấy.
Đúng là một người lịch sự, về điểm này ba cô không nói dối.
Cô ngồi xuống chào hỏi đối phương, đối phương cũng vậy.
Là một người đàn ông rất có phong độ.
Ấn tượng đầu tiên của Lý Tích Thần đối với anh ta không tệ, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào chủ đề, cô xấu hổ vén tóc bên tai, “Trước khi bắt đầu em…”
“Tôi cũng có lời muốn nói.” Đối phương nói: “Tôi có bạn gái rồi.”
“Hả?” Trái tim treo lơ lửng của Lý Tích Thần rơi xuống đất.
“Bạn gái tôi ở nước ngoài, bố mẹ tôi không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, cho nên ép tôi đi xem mắt.” Đối phương nói.
Lý Tích Thần: “Là như vậy à?”
“Hy vọng cô có thể hiểu, sau khi trở về cô nói với ba mẹ cô chúng ta không thích hợp là được.”
“Được rồi.”
Sau khi Lý Tích Thần nghe xong bỗng nhiên cảm thấy, câu chuyện này hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi?
Cho đến khi ra khỏi quán cà phê cô mới nhớ ra, đây không phải là điều Lục Tư Việt nói tối qua sao?
Nhưng cô vẫn tin là thật.
Cô đứng đó bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ đàn ông từ chối xem mắt đều dùng một lý do thoái thác sao?
Chỉ là như vậy thì sự việc xem như đã được giải quyết một cách hoàn mỹ.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Uy hỏi cô vì sao không hài lòng?
Cô nói hai người không thích hợp.
Về phần không thích hợp chỗ nào, cô suy nghĩ một chút, “Anh ấy uống vani, con uống cappuccino.”
Lý Uy: “…”
Cô nhanh chóng trốn về phòng.