Say rượu, tự nhốt mình.
Một mình tiêu hóa cảm xúc.
Anh chỉ là một nhà tư vấn tâm lý, không phải thần.
Anh không thể cứu bất cứ ai.
Anh phải cho phép mình có thời khắc bất lực.
Nhưng khi hiện thực đẫm máu thật sự xảy ra, con người không thể giống như máy móc, lạnh nhạt coi như không có chuyện gì xảy ra.
Anh sẽ tiếc nuối cho sinh mệnh này, anh sẽ tự trách áy náy, anh sẽ hoài nghi chuyên ngành của mình.
Cho dù trong sự nghiệp của mình, anh đã kéo vô số người từ bên vách núi trở về.
Nhưng chỉ một vài người không kéo về được, cũng sẽ trở thành ác mộng của anh.
Lần này anh còn bị một sự đả kích lớn hơn đánh thẳng vào mặt.
Cô gái mười bảy tuổi, là độ tuổi đẹp như hoa.
Chưa học đại học, chưa yêu đương, thích vẽ tranh, thành tích cũng không tệ lắm, lần đầu tiên gặp anh đã hỏi: “Em có thể khỏe lên không? Em muốn học đại học.”
Anh giúp cô ấy thoát khỏi sự u ám của bạo lực gia đình, cuối cùng chữa khỏi cho cô ấy.
Nhưng bạo lực gia đình xảy ra một lần nữa khiến cô ấy lại bắt đầu tự tổn thương chính mình, trước khi thi đại học đã lựa chọn con đường không thể quay đầu.
Thật khiến người ta buồn biết bao.
Áp lực tâm lý của Lục Tư Việt chồng chất lên nhau, cảm xúc vỡ nát hỗn loạn, cho nên anh mới lựa chọn nhốt mình lại tự tiêu hóa.
Nhưng không nghĩ tới lúc này đây lại có người cố chấp xông vào.
Sau khi cô gái như thỏ con kia xông vào, rõ ràng là muốn an ủi anh, kết quả lại chỉ có thể sợ hãi nói: “Em sợ.”
Trong khoảnh khắc đó, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều biến mất.
Anh muốn chống đỡ một mảnh trời trong sáng vì cô.
Sao có thể để cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình chứ?
Cô sẽ sợ.
Cho nên anh cong môi cười khẽ, “Em sợ còn vào đây làm gì?”
“Em lo lắng cho anh.” Lý Tích Thần hít hít mũi, lau nước mắt.
Cô không muốn Lục Tư Việt cảm thấy mình vô dụng, cho nên cố nén nước mắt. “Anh đừng áy náy.”
“Không có.” Lục Tư Việt nhẹ giọng nói: “Chỉ là có phần đáng tiếc.”
Đó rõ ràng là một sinh mệnh đang sống, mà anh vốn có cơ hội đem sinh mệnh kia cứu trở về.
Cô chủ động ôm chặt anh, đó là một cái ôm rất có lực.
“Ai cũng sẽ tiếc nuối cho một sinh mệnh đã mất, nhưng mà con đường của mỗi người đều phải tự mình đi, đúng không?” Lý Tích Thần nói: “Trong “Vui vẻ đến chết” Camus có nói, sống còn cần dũng khí lớn hơn cả tự sát. Rất nhiều người đều cảm thấy cái chết đáng sợ, nhưng đối với một số người mà nói, sống mới là đau khổ nhất, cho nên chúng ta tôn trọng quyết định của cô ấy được không?”
“Anh đừng đem những cực khổ mà người khác phải trải qua đổ lỗi lên người mình, anh đã rất lợi hại rồi.” Lý Tích Thần vỗ vỗ lưng anh, “Cho dù là bác sĩ, cũng không có cách nào chữa khỏi cho tất cả mọi người.”
Lục Tư Việt im lặng nghe cô nói.
“Cho dù là thần.” Lý Tích Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Cũng không thể giúp cho tín đồ của họ tất cả đều bình an thuận lợi.”
“Anh biết.” Lục Tư Việt nói: “Anh chỉ cần thời gian để tiêu hóa thôi.”
Căn phòng dần dần trở nên yên tĩnh.
Lục Tư Việt hấp thu đủ sức sống ở trên người cô rồi mới buông cô ra.
Sau đó cúi đầu thấy cô không mang giày, bèn ôm ngang cô lên, Lý Tích Thần sợ tới mức lập tức ôm chặt cổ anh.
Lục Tư Việt đặt cô lên giường mình, nhưng Lý Tích Thần ôm anh quá chặt, kéo luôn cả anh ngã xuống giường.
Hai thân thể chợt sát lại nhau, lấy tư thế cực kỳ ái muội nằm trong phòng tối.
Hô hấp của Lục Tư Việt nặng dần, thân thể Lý Tích Thần thì cứng ngắc nằm đó, tay cũng không dám buông ra.
Kế tiếp… Sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Trong phim hình như đều là sẽ bắt đầu hôn môi.
Sau khi hôn thì sẽ thế này thế kia, rồi xảy ra một chuyện không thể miêu tả.
Trong phim truyền hình, nụ hôn vừa thuần khiết vừa dục vọng.
Mũi của hai người không thể đụng vào nhau, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên phải nghiêng đầu hôn.
Vậy có nên thè lưỡi ra không?
Có quá chủ động hay không?
Nhưng yết hầu của anh rất đẹp.
Vậy nếu cởi quần áo, có phải cần giúp anh cởi cúc áo sơ mi không?
Còn thắt lưng? Cởi như thế nào?
Trong phim hình như đều là đàn ông chủ động, cô chỉ cần phối hợp là được rồi.
Thật sự phải hôn sao?
Bọn họ hình như… còn chưa phải bạn trai bạn gái.
Nhưng cô rất thích loại cảm giác này.
Có sự tiếp xúc da thịt thân mật với anh, cánh tay kề vào cánh tay anh, cả người vùi trong ngực anh.
Người này sao có thể khiến người ta thích như vậy chứ.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, ngón chân cuộn tròn, chờ anh hôn xuống.
Nhưng một lát sau, mu bàn tay anh đột nhiên rơi vào trán cô, “Có phải bị sốt không?”
Lý Tích Thần: “…”
“Mặt em đỏ quá.” Lục Tư Việt nói: “Đã bảo em mặc nhiều một chút rồi.”
Anh nói xong đứng dậy, đắp chăn lên người cô, sau đó kéo kéo quần lên, xoay người đi bật đèn trong phòng lên.
Ban ngày ban mặt không kéo rèm cửa sổ mà đi mở đèn.
Còn Lý Tích Thần nằm trên giường, đầu vùi vào trong chăn như cái xác.
Anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu thế!
Tức ghê!
Người này thật quá đáng!
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Lục Tư Việt ra ngoài lấy chổi, Tô Nhất Bạch ngồi trên sô pha liếc anh một cái, “Ổn rồi?”
Lục Tư Việt: “Ừ.”
“Vậy tớ đi tìm Dương Nhuế.” Tô Nhất Bạch xách áo khoác đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thấp giọng mắng Lục Tư Việt một câu: “Cầm thú.”
Lục Tư Việt: “…?”
“Lừa con gái người ta lên giường rồi?” Tô Nhất Bạch cho anh một ánh mắt xem thường.
Lục Tư Việt lấy chổi đánh vào đùi anh ấy, “Mau cút đi.”
Tô Nhất Bạch vừa mới bước ra cửa, cửa đã nhanh chóng đóng lại.
Lục Tư Việt liếc nhìn vào phòng.
Nếu anh thật sự là cầm thú thì tốt rồi.
Nhưng anh lại không phải.
Anh trở về phòng quét sạch mảnh thủy tinh trên đất, sau đó gọi đồ ăn bên ngoài, lại đi tắm rửa một cái, tắm rửa xong thì đồ ăn anh gọi cũng được giao đến.
Lý Tích Thần ngồi trên sô pha ngoan ngoãn giúp anh mở đồ ăn, nhân tiện tách đôi đũa dùng một lần ra đưa cho anh, dùng ánh mắt tha thiết nhìn anh.
Khi con người ta gánh vác kỳ vọng của người mình thích sẽ trở nên vô cùng dũng cảm.
Anh thỉnh thoảng vẫn muốn trốn tránh, nhưng hiện tại, giống như có muôn vàn nguồn sức mạnh đang đẩy anh đi về phía trước vậy.
Thật ra trong lòng anh vẫn nhớ đến chuyện kia, cũng ăn không bao nhiêu, nhưng bên cạnh có Lý Tích Thần đang nhìn nên anh ăn được hơn phân nửa lượng thức ăn bình thường, cuối cùng thật sự không muốn ăn nữa, tìm cái cớ nói cơm này quá mặn, đi lấy chai nước uống.
Lý Tích Thần lại yên lặng giúp anh thu dọn tàn cục.
Lục Tư Việt nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Lần trước không phải em hỏi anh tại sao lại học tâm lý học sao?”
“Anh có thời gian kể rồi sao?”
Lục Tư Việt uống một ngụm nước nhuận họng, “Năm anh mười hai tuổi, mẹ anh qua đời vì trầm cảm.”
Giọng của anh rất lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện của người khác.
“Lúc đó anh mới biết, hóa ra tâm lý con người có vấn đề là chuyện đáng sợ như vậy. Anh đã từng thấy một phép ẩn dụ, trầm cảm giống như trong đầu bạn đang bốc cháy, nhưng không ai có thể nhìn thấy ngọn lửa. Lúc đó anh không biết bà ấy đang ở trong tình trạng nghiêm trọng như vậy, anh chỉ biết bà ấy và ba cãi nhau mỗi ngày vì những chuyện vặt vãnh, anh quá mệt mỏi, hơn nữa cũng rất ghét bà ấy.”
“Anh không biết tại sao bà ấy không ra ngoài làm việc, tại sao không thể giống như một người bình thường, tại sao mỗi ngày đều chỉ chăm chăm vào quá khứ, cho nên anh thường xuyên nói những lời cay độc với bà ấy. Cho đến một ngày trước khi bà ấy qua đời, anh đã nói với bà ấy, xin mẹ hãy giống như một người bình thường. Nhưng ngày hôm sau trở về, thứ anh nhìn thấy chỉ còn là thi thể.”
“Từ mười hai đến mười bảy tuổi anh đã bị chứng sợ máu, sau đó anh không ngừng hối hận, vì sao lúc trước không thể đối xử tốt với bà ấy hơn một chút, vì sao phải oán trách bà ấy, cho nên sau đó anh vì chuộc tội mới học tâm lý học, anh muốn cứu người.”
“Nhưng những gì anh học được trong khóa học đầu tiên về tâm lý học lại là tâm lý học không phải là thần học, nó chỉ có thể giúp bạn hiểu chính mình, còn về việc có thể chữa khỏi hay không, nó phụ thuộc vào từng cá nhân, vì vậy đừng coi mình là thần thánh.”
“Nhiều năm như vậy, anh thực sự không tin, anh nghiên cứu học tập, nghiên cứu chứng bệnh và bệnh án, tìm ra cách thích hợp nhất để giúp đỡ người bệnh, bệnh nhân của anh gần như đều ổn cho đến khi anh gặp Lâm An Hiền.”
Lý Tích Thần nghe mà kinh hồn bạt vía.
“Nói thật, khi đó anh quá lơ là, cậu ấy biểu hiện hết thảy bình thường nên anh cho là cậu ấy đã khỏe rồi, nhưng không nghĩ tới cậu ấy đang tự học tâm lý học, đang ngụy trang chính mình, cậu ấy đã để lại một bài học rất quan trọng trong sự nghiệp của anh.” Lục Tư Việt nói xong thì nhìn cô, kết quả phát hiện mắt cô hồng hồng.
“Sao lại khóc nữa rồi?” Lục Tư Việt bất đắc dĩ cười, rút một tờ khăn giấy trên bàn đưa qua.
Lý Tích Thần lau mắt: “Em nhớ tới Lâm An Hiền.”
“Em cũng không muốn khóc.” Lý Tích Thần nói: “Anh biết đấy, em…”
“Không kiềm chế được nước mắt.” Lục Tư Việt vỗ vỗ đầu cô, “Không sao, muốn khóc thì cứ khóc.”
Lý Tích Thần chợt không muốn khóc nữa.
Nhưng qua thật lâu, cô bỗng nhiên nói: “Anh thật sự rất lợi hại.”
Cô khen ngợi anh từ tận đáy lòng.
Không mang theo bất kỳ bộ lọc yêu thích nào, người này vốn đã đủ lợi hại.
Anh đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, lại vẫn có thể ôn nhu đối đãi với thế giới này như thế.
Anh luôn thương tiếc cho sinh mệnh, yêu mến cuộc sống.
“Hả?” Lục Tư Việt khó hiểu.
Lý Tích Thần nhìn anh, đột nhiên đưa ra quyết định.
“Lục Tư Việt.”
“Hả?”
“Chúng ta thỏa thuận với nhau đi.” Lý Tích Thần nói.
Lục Tư Việt liếc mắt nhìn cô, “Cái gì?”
“Em cố gắng làm biên kịch, viết nhiều kịch bản hay hơn.” Lý Tích Thần nói: “Anh cũng phải cố gắng làm bác sĩ tư vấn tâm lý, cố gắng vì mỗi một sinh mệnh, nhưng không cần phải chịu trách nhiệm vì những sinh mệnh ấy.”
Hãy nỗ lực vì mọi sinh mệnh, nhưng không cần phải chịu trách nhiệm về chúng.
Cho nên đừng tự trách mình.
Anh chỉ cần làm hết sức không thẹn với lòng là tốt rồi.
Lục Tư Việt mỉm cười, “Được.”
“Móc ngoéo.” Lý Tích Thần vươn ngón tay út ra.
Lục Tư Việt cũng vươn ra, hai ngón tay ngoắc ngoắc.
Lý Tích Thần nhìn anh, khoảnh khắc ấy trong mắt cô có ánh sáng rạng ngời.
Cô nghĩ, cô cũng phải trải qua đau khổ để rồi phát sáng.
Muốn làm nguồn sáng, không cần chiếu sáng ngàn vạn người, chỉ cần chiếu sáng anh là được.
–
Sau đó Lục Tư Việt bận rộn đi đám tang cô gái kia.
Mãi sau khi Lý Tích Thần phải viết một bộ phim liên quan đến bác sĩ tư vấn tâm lý, mới biết được câu chuyện của cô gái này.
Bởi vì ba cô ấy trọng nam khinh nữ, sau khi sinh ra cô ấy đã đánh đập mẹ cô ấy, thậm chí tự tay làm sảy mất một đứa bé. Chờ cô ấy lớn lên một chút thì bắt đầu có hành vi bạo lực gia đình với cô ấy, cô ấy cứ nghĩ chờ lớn lên thì tốt rồi, nhưng không nghĩ tới cô ấy càng lớn lại bị đánh càng nhiều, thậm chí bởi vì trên người cô thường xuyên xuất hiện vết thương nên cô ấy còn gặp phải bạo lực học đường nghiêm trọng, dần dần, cô ấy có khuynh hướng bạo lực.
Dương Nhuế là chị họ của cô ấy, sau khi thấy cô ấy tự làm hại mình, bất đắc dĩ đưa cô ấy đến bên cạnh mình, muốn để cô ấy tham gia thi tốt nghiệp trung học, thoát khỏi hoàn cảnh gia đình bi thảm đó.
Năm ngoái Lục Tư Việt bị thương ở trán là bởi vì lúc tư vấn cho cô ấy, trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt, tiện tay cầm đồ lên đánh Lục Tư Việt bị thương.
Nhưng qua nửa năm tư vấn tâm lý, tình trạng của cô ấy dần dần chuyển biến tốt đẹp, đã có thể bắt đầu khôi phục cuộc sống bình thường.
Chẳng qua không ngờ khoảng thời gian trước, mẹ cô ấy mang thai lần thứ hai, tìm thầy bói thì nói đó là một bé trai, cô ấy nhìn mẹ suy nhược và gia cảnh quẫn bách, muốn khuyên mẹ đừng sinh đứa bé này, nhưng lời này vừa vặn bị ba nghe thấy, đè cô ấy xuống đất hung hãn đánh một trận.
Điều này là nguyên nhân trực tiếp làm cho bệnh tình của cô ấy tái phát.
Cũng tạo thành cục diện thảm thiết như vậy.
Sau đó Lục Tư Việt còn nói với cô, ba cô ấy thậm chí không tới dự tang lễ của cô ấy.
Tang lễ của cô ấy do Dương Nhuế toàn quyền lo liệu, ba mẹ cô ấy chỉ đến tang lễ làm loạn, muốn Dương Nhuế bồi thường cho con gái bọn họ, chủ yếu là đòi bồi thường hai trăm nghìn tệ.
Dương Nhuế không đưa, sau đó còn kiện lên tòa án.
Đây thực sự là một câu chuyện quanh co ly kỳ.
Nhiều lần Lý Tích Thần đến miếu cầu phúc, đều sẽ giúp cô gái này cầu nguyện, nguyện kiếp sau cô ấy đầu thai vào một gia đình thương con gái, có người nhà yêu thương, còn có tương lai tươi sáng.
Khi đó cô mới hiểu được lời nói của Lục Tư Việt – trên đời này có người đang chịu sự khổ cực mà người thường không thể tưởng tượng được.
Cũng là lúc đó cô mới biết được nguyên nhân Lục Tư Việt đồng tình với cô bé ấy như thế.
Bởi vì em gái kế Ngôn Thầm của anh đã từng gặp phải chuyện tương tự, thậm chí những chuyện này còn bị đưa lên mạng bàn luận một cách trắng trợn.
Cô ấy từng suýt chút đem sinh mệnh chôn vùi trong thanh xuân cùng những lời đồn đãi nhảm nhí.
Bởi vì biết tên em gái kế của anh, cho nên rất dễ dàng có thể tra được chuyện lúc trước.
Thậm chí ngay tìm được cả weibo của Lục Tư Việt, do trước đó anh đứng ra vì chuyện của em gái nên fan weibo cũng không ít, nhưng không một ai liên hệ anh với bác sĩ tư vấn tâm lý Lục của Ôn Xá.
Lý Tích Thần ngạc nhiên phát hiện, có một đoạn thời gian cô từng đặt “Nguyện vọng” của Ngôn Thầm làm tiếng chuông báo thức.
Cô rất thích giọng nói của Ngôn Thầm.
Nhưng khi Ngôn Thầm gặp chuyện không may, cô đang gặp vấn đề tinh thần, không rảnh bận tâm.
Sau đó tuy có xem lại những chuyện trên mạng, mặc dù vật đã đổi sao đã dời, nhưng vẫn lo lắng cho Ngôn Thầm.
Hơn nữa cô còn đi xem phim tài liệu “Phản cốt”, xem xong mắt sưng lên tận hai ngày.
Rồi cô lại đột nhiên đi xem phim phóng sự khác của đạo diễn “Phản cốt” – Lý Lỵ, xem xong rồi khóc, cả người khổ sở đến mức cả đêm ngủ không yên, nửa đêm từ trên giường bò dậy ngồi bên cạnh máy tính, cứ muốn viết chút gì đó.
Cuối cùng cô suốt đêm viết ra kịch bản phim điện ảnh- “Ánh sáng nhạt”.
Lúc cô viết xong trời đã sáng rực, còn trễ giờ đi làm.
Nhưng mà tâm tình cô đang rất phấn khởi, lập tức đem kịch bản gửi cho đạo diễn Tống, ngay cả một câu trò chuyện cũng không có, đạo diễn Tống sợ tới mức nói nếu không phải có xem qua kịch bản thì còn tưởng rằng cô bị trộm acc rồi.
Lý Tích Thần nói thẳng: “Ông cảm thấy kịch bản này thế nào?”
“Cái này nhất định có thể hot.” Đạo diễn Tống nói, “Kịch bản này của cô bán chưa?”
“Vừa mới viết ra.” Lý Tích Thần nói.
“Vậy chúng ta nói chuyện hợp tác.”
…
Hôm nay Lý Tích Thần trốn việc.
Hơn nữa đến giữa trưa khi Lý Mẫn gửi tin nhắn hỏi cô vì sao không tới ăn cơm trưa cô mới nhớ tới, thì ra mình còn phải đi làm.
Cô vội vàng rửa mặt một chút, mặt mộc đi đến nhà văn hóa.
Cũng may mọi người đã ngầm thừa nhận cô là lính nhảy dù, không ai quản chuyện này.
Nhưng mà chuyện này Lý Uy lại biết, buổi tối lúc ăn cơm ông hỏi Lý Tích Thần vì sao không đi làm.
Lý Tích Thần đưa ra lý do thoái thác mà cô nghĩ xong từ sớm, “Đau bụng.”
Lý Uy nhíu mày, “Lại kiếm cớ?”
“Con gái mỗi tháng đều có vài ngày không thoải mái.” Lý Tích Thần đặt bát xuống, “Ngay cả cái này ba cũng không biết sao?”
“Làm sao ba biết được.” Lý Uy nghiêm túc.
Lý Tích Thần sợ hãi tim đập như trống bổi, nhưng vẫn lớn tiếng dọa người: “Vậy ba phải kiểm điểm lại đi, ba không hề quan tâm đến con chút nào.”
Nói xong bèn buông bát trở về phòng.
Sau khi cô trở lại phòng, cả người tựa vào cửa lau mồ hôi lạnh.
Đây là một cách lý giải trước đây Kỳ Mân đã nói với cô, chia quan hệ giữa người với người thành bốn vùng tọa độ, mà quan hệ giữa cô và ba mẹ cô đang ở trong khu vực bạn tốt, tôi không tốt.
Đối mặt với tình huống “cha mẹ sinh thành” thường xuyên nói “Mẹ buồn hơn con” hoặc “Mẹ đều vì tốt cho con”, cần phải lớn tiếng biểu đạt yêu cầu bản thân, hơn nữa đứng ở trên lập trường đạo đức để chỉ trích ngược lại họ.
Ngay cả khi họ không kiểm điểm lại, thì bản thân cũng không bị trầm cảm hoặc tự trách vì những lời chỉ trích của họ.
Bởi vì họ đang chuyển sự căng thẳng và tức giận của mình sang con cái bằng cách này, mà sự tức giận có thể chống lại trầm cảm một cách hiệu quả. Người tức giận không bao giờ cảm thấy tội lỗi vì họ luôn đổ lỗi cho người khác. Cách họ tự vệ là chiếu nỗi sợ hãi bên trong lên người khác.
Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng sau khi làm như vậy, trong lòng Lý Tích Thần sảng khoái nói không nên lời.
Ở trong mối quan hệ ba con bất bình đẳng bao nhiêu năm nay, cuối cùng cô cũng thắng được một ván.
–
Lục Tư Việt bởi vì những chuyện đó mà bận rộn đến giữa cuối tháng năm.
Cuối cùng là do cửa hàng hoa bỗng nhiên tăng giá hoa hồng cùng bầu không khí theo đuổi tình yêu nồng nhiệt trong trường học đã nhắc nhở anh, sắp đến 520 và 521 rồi.
Anh nhìn ngày tháng, đã là ngày mười chín tháng năm.
Ngay cả Lý Tích Thần cũng không nói cho anh biết.
Gần đây cô bận rộn viết kịch bản, chẳng biết vì sao, đột nhiên đốt lại nhiệt tình sáng tác.
Bởi vì “Biển sâu chưa ngủ” bùng nổ, danh tiếng và giá trị con người của cô trong ngành như nước lên thì thuyền lên, không ít nhà sản xuất đều tìm đến cô, mà cô cũng đổi tên wechat về Trần Hi Lý.
Cô nói không định nhận hạng mục đặt viết theo yêu cầu, sẽ viết thứ mình thích, làm một biên kịch độc lập.
Công việc của cô ở nhà văn hóa không hề ảnh hưởng đến sáng tác của cô, thậm chí còn cung cấp môi trường tốt cho sự sáng tác của cô.
Thư viện trong nhà văn hóa rất phong phú, cô tìm sách thuận tiện hơn rất nhiều, có lúc tìm không thấy trong nhà văn hóa, cô sẽ nhờ Lục Tư Việt qua wechat.
Nhưng mà chỉ nhờ anh có một lần.
Cô hiện đang viết một kịch bản 36 tập, sáng tác dựa trên hình tượng của Kỳ Mân, tập trung vào các vấn đề tâm lý của con người hiện tại.
Khi Lục Tư Việt hỏi cô: [Mua vé chưa?]
Vẻ mặt cô mơ hồ: [Vé gì?]
Hai người không ai nhớ rõ lúc trước đã mua vé lưu diễn của Canvas Town.
Vì thế Lục Tư Việt hỏi cô số chứng minh thư để mua vé máy bay.
Lý Tích Thần: […Sao em lại có thể quên mất chuyện này chứ?]
Lục Tư Việt: [Anh cũng kinh ngạc, sao em lại có thể quên chuyện này nhỉ?]
Lý Tích Thần: [Không phải anh cũng quên sao?]
Lục Tư Việt: [Bỏ qua đề tài này.]
Lý Tích Thần: […Được rồi.]
Sau khi chia sẻ thông tin vé máy bay cho Lý Tích Thần, anh lại hỏi, [Muốn ở lại Nam Kinh chơi vài ngày không?]
Lý Tích Thần hồi lâu không trả lời.
[Lu: Em đang làm gì vậy?]
[Trần Hi Lý: Em đang soạn đơn xin nghỉ phép.]