Cái sau thì Bạch Kỷ không phản bác được. Nhưng nó lại gợi cho cậu hứng thú khác: “Công việc của anh là gì vậy?”
Hai mươi chín a… Cũng thật lớn rồi. Lớn hơn cậu tận mười một tuổi lận. Hèn chi hắn trông hiểu biết nhiều hơn cậu. Ngẫm lại thì người này biết rất nhiều về cậu, điều này cũng chứng tỏ hắn đã theo dõi cậu một thời gian rồi. Nhưng cậu lại chẳng biết gì về hắn cả. Lỡ như hai cha muốn hỏi cậu về hắn cậu lại không biết phải trả lời thế nào, có khi hai cha sẽ nghĩ cậu không phải đang nghiêm túc yêu đương gì gì đó.
“Em đúng thật là không biết gì về tôi.”
Hoắc Mạt không khỏi cảm thán. Nhưng cũng chỉ là cảm thán.
Sau đó hắn ôm cậu, gác cằm ở giữa hai cái tai xù kia đều đều nói: “Tôi hiện tại là người thừa kế Hoắc gia, tổng giám đốc Hoắc thị tập đoàn. Tương lai tôi là gia chủ Hoắc gia, em là phu nhân của tôi.”
“Hoắc gia… Rất có tiếng tăm sao?”
Bạch Kỷ thật sự không biết Hoắc gia. Gia đình cậu cũng không có ai liên quan đến mảng này, cậu lại được hai cha bảo bộc rất tốt, gần như là chưa từng chạm tới một góc của khối băng kia. Đương nhiên, tuy rằng cha cậu ở trong giới y học cũng rất có tiếng tăm nhưng gia đình cậu không tính là thượng lưu, cùng lắm chỉ là trung lưu, càng không dính dáng gì tới mấy chữ đại gia tộc.
Hoắc gia… Chắc là đại gia tộc đi… Nghĩ đến đây, trong lòng cậu khó hiểu bất giác trùng xuống.
Quả nhiên sau đó cậu nghe được người đàn ông nói: “Hoắc gia ở liên bang là một trong tam đại tộc, cùng Lưu gia, Phương gia nắm giữ ba phần tư mạch máu của liên bang.”
Rốt cuộc cậu cũng biết rõ, nhưng sao cậu lại chẳng thấy vui chút nào. Hoắc gia, đại tộc… Sẽ chấp nhận một con thỏ bình dân như cậu sao?
Hoắc Mạt chỉ lo ôm cậu giảng giải chuyện của ba gia tộc, để cho Bạch Kỷ hiểu rõ hơn nhưng lại không phát hiện ra tâm tình của người trong lòng đã dần dần thay đổi.
“Hoắc gia? Là cái Hoắc gia của liên bang sao?”
Ở một nơi khác, ba Kỷ cũng rất bất ngờ, nhưng sau đó khuôn mặt lại dần dần trở nên nghiêm trọng giống như biểu tình của cha Bạch.
“Có khi nào là trùng họ không?”
Kỷ Chiêu cố gắng vớt vát.
Bạch Liêm lại tàn nhẫn lắc đầu đánh vỡ tơ tưởng của hắn: “Cái tên trên giấy giám định gen rất rõ ràng, chỉ cần lên mạng tìm một chút là ra.”
“Hoắc gia…”
Kỷ Chiêu bỗng nhiên cảm thấy bất an không chịu được, hai tay không ngừng xoắn xoắn vào nhau để lộ nội tâm của hắn. Bạch Liêm thấy hắn như vậy thì không khỏi thở dài, vừa ôm lấy người đặt ở trên đùi vừa nói: “Em đừng lo lắng, cũng không phải đầm rồng hang hổ.”
Nào gọi là không phải, có khi còn dữ hơn. Kỷ Chiêu biết hắn chỉ muốn dỗ mình, nhưng vẫn không thể không nói: “Độ tương thích của con có lẽ là lợi thế nếu thằng nhóc kia thích con chúng ta. Nhưng Hoắc gia là chỗ nào, họ vẫn có thể tìm được một người có độ tương thích không thấp làm Hoắc gia phu nhân mà thân phận còn thích hợp hơn con chúng ta. Con chúng ta sao đấu lại đám thượng lưu đó.”
“Lão Bạch à, hay chúng ta tranh thủ lúc con nó còn chưa có lún sâu…”
“A Chiêu em đừng gấp.”
Bạch Liêm vội vàng vỗ lưng hắn trấn an, vừa đưa cằm dụi dụi vào đôi tai xù mềm mại nhỏ xinh, dùng phương thức bình thường họ hay làm với nhau để xoa dịu nội tâm của bạn đời. Quả nhiên một lúc sau hắn đã thấy người trong lòng mềm xuống. Tranh thủ lúc đó hắn lại nói thêm:
“Trước mắt em cứ đợi anh tìm hiểu thêm đã. Nếu thật sự không được, chúng ta lại đưa ra quyết định sau. Con nó là đứa hiểu chuyện, cũng không phải ngu ngốc. Nếu nó biết chắc cũng sẽ đắn đo suy nghĩ.”
Đắn đo. Làm sao Bạch Kỷ không đắn đo. Cậu còn lâm vào hoang mang đến nổi sau đó không nói thêm được chuyện gì với người đàn ông nữa. Sau khi qua quýt lấy lý do buồn ngủ để che giấu, cậu nằm ở trong lòng người đàn ông mê người không ngủ được, nội tâm đặc biệt rối loạn. Rốt cuộc cậu đã ngủ thế nào Bạch Kỷ không biết. Sáng hôm sau cậu vẫn được người đàn ông đưa đến chỗ làm. Chỉ là cả buổi sáng trạng thái của cậu vẫn luôn lơ lửng, cũng không biết người đàn ông kia có nhận ra hay không.
Thời điểm đứng trước cổng Dục Anh Nhi lòng cậu vẫn còn rối bời. Trên mặt viết đầy hai chữ tâm sự.
“Tiểu Bạch cậu sao thế?”
Sau khi nhìn cậu lơ đãng đến trưa Lộc Nhung quyết định không thể để như vậy nữa. Công việc của họ đòi hỏi phải cẩn thận từng li từng tí. Tuy rằng Bạch Kỷ vẫn chưa mắc sai lầm nào nhưng trạng thái của cậu không đúng, khó trách khỏi sẽ không có chuyện xảy ra sau đó. Cho nên trước khi chuyện xấu đến, hắn phải giải quyết chuyện này trước.
“Tôi…”
Bỗng nhiên bị hỏi Bạch Kỷ cũng thấy hoảng hốt. Cậu nói không rõ mình bị sao nữa. Cậu chỉ biết trong lòng mình hoảng đến sợ.