Tôi là Ê-ri

Chương 27


Cho đến một ngày, tôi đến quán làm việc như thường lệ. Bỗng dưng tên Lốn bảo tôi rằng hôm nay Nakayama sẽ quay về và muốn gặp tôi nhưng không phải ở quán này. Nakayama sai hắn đưa tôi đến gặp ông ở một quán khác hiện không còn hoạt động nữa. Vì mong gặp Nakayama nên tôi đã đi theo hắn mà không mảy may nghi ngờ. Hắn đưa tôi đến một nơi không xa quán lắm. Đến nơi, hắn lấy chìa khóa mở cửa quán bước vào rồi đóng cửa lại ngay lập tức mà không khóa. Hắn bảo tôi ngồi chờ được khoảng năm phút cũng không thấy có dấu hiệu Nakayama sẽ đến nên bắt đầu lo lắng. Không biết hắn đưa tôi đến đây để làm gì, hắn có làm hại tôi không. Chưa kịp nghĩ xong thì hắn đã lộ rõ bộ mặt xấu xa của mình. Hắn bảo tôi phải chịu phục tùng hắn nếu không tôi sẽ phải chịu đau đớn. Tôi đã nghĩ chắc chắn hắn định giở trò này với mình nhưng tôi sẽ không khuất phục. Cuối cùng hắn bắt đầu xông vào đánh tôi. Tôi cố gắng đánh trả nhưng cũng tự hiểu không thể thắng được hắn vì dù sao hắn cũng là đàn ông. Vì thế, tôi đành chạy trốn quanh các bàn và tìm cơ hội chạy ra khỏi quán. Tôi kêu lên mong có người đến cứu nhưng hắn bảo ở đây không ai biết mà đến cứu tôi được vì chỗ này rất ít người qua lại. Tôi chạy quanh quán đến khi quá mệt và cũng không biết phải làm gì ngoài việc vớ lấy bất cứ thứ gì có trong tay ném vào người hắn. Lúc đó cả hai đều mệt và đau. Tôi đoán lúc này tên Lốn đang rất giận dữ vì thế hắn có thể sẽ giết chết tôi. Tôi biết hắn đã ghen tức với tôi từ rất lâu rồi vì thấy Nakayama yêu quý tôi. Hắn chưa từng dám cãi lời Nakayama dù chỉ một câu. Vậy mà tôi lại luôn cãi lời ông. Khi hắn can tôi không được cãi lời ông thì tôi lại quay ra chửi hắn ngay trước mặt ông. Ngay cả khi thấy thế, Nakayama cũng đe hắn không được phép nhúng mũi vào chuyện riêng của tôi với ông. Và chuyện này thường xuyên xảy ra. Chính vì thế mà hắn đã chờ đợi cơ hội để được trả thù tôi từ rất lâu rồi. May mắn thay cho tôi, đúng lúc đó Jihoo, một nhân viên phục vụ nam của quán, là người Nhật đi đến tìm tên Lốn lúc này đang đuổi theo tôi ở trong quán đã gần một tiếng đồng hồ. Tôi nghe tiếng cậu phục vụ gọi to tên hắn. Hắn không đuổi theo tôi nữa mà chạy ra ngoài thì biết tin Nakayama đã trở về. Tôi nghe thấy thế liền quay lại nhìn hắn cười khinh bỉ:

“Lốn, lần này mày chết chắc. Mày dám làm vậy với tao. Tao sẽ kể cho bác Nakayama biết hết mọi chuyện”.

Tên Lốn vội vàng quỳ xuống đất xin tôi giữ kín chuyện này cho hắn và thề sẽ không bao giờ làm thế với tôi nữa. Nhưng tôi không quan tâm bất kỳ câu nói nào của hắn. Tôi vội chạy về quán tìm Nakayama.

Vừa vào đến quán tôi thấy mọi người đang ngồi im lặng không nói lời nào. Nakayama chỉ mở một cánh cửa kéo để thông báo rằng hôm nay quán không tiếp khách. Má mì cũng đang ngồi trong quán bên cạnh người đàn ông Hàn Quốc đó. Vừa nhìn thấy Nakayama, tôi vô cùng ngạc nhiêm vì ông đã cạo trọc đầu. Nakayama nhìn tôi hỏi đi đâu về, sao không trông coi quán. Tôi nói thầm với chị Nám kể lại chuyện tên Lốn. Nakayama nhìn thấy người tôi như thể vừa đi đánh nhau với ai đó về, cúc áo bị đứt gần hết, tóc tai rối bù. Ông nhìn tôi ngạc nhiên và hỏi ngay lập tức:

“Là thằng Lốn đúng không?”.

Trong lúc đó chị Nám nói thêm vào:

“Em cứ nói sự thật, không phải sợ!”.

Tôi liền kể lại mọi chuyện hắn đã làm với tôi và những người khác trong quán. Chưa kịp kể xong thì tên Lốn đi vào. Nakayama chưa hỏi câu nào đã chạy đến đạp vào người hắn rồi ra sức đá vào bụng hắn, tất cả những gì có thể vớ được ở gần đó ông đều nhặt lên đập vào mặt hắn đến mức hắn phải nằm cắm mặt xuống đất và nói liên tục một câu “Cô-mên-na-xay” (tôi xin lỗi). Nakayama quát hắn:

“Mày phải xin lỗi Ê-ri ngay”.

Nakayama bắt Lốn phải quỳ xuống cúi đầu chạm đất để xin lỗi tôi. Tên Lốn thực hiện theo lệnh không dám trái lời. Tôi thấy vô cùng hả hê nghĩ đáng đời hắn lắm.

Sau khi xử lý tên Lốn xong, Nakayama quay ra xử lý bà vợ người Hàn. Ông chửi bới, đay nghiến bà vợ không thương tiếc. Theo như tôi có thể hiểu được nội dung thì Nakayama ra lệnh cho cả hai người phải rời khỏi Nhật Bản và đừng để ông nhìn thấy họ trên đất Shinjuku nữa. Nếu biết, ông sẽ nhờ các bạn đều là những Yakuza lớn xử lý. Nakayama tịch thu hộ chiếu của người đàn ông Hàn đó và bắt má mì lấy hộ chiếu của bà ta đưa ông. Sau đó, ông gọi điện cho bạn đến quán và đưa hộ chiếu của cả hai cho ông ta. Người bạn đó của ông cũng là một Yakuza. Nakayama nói với má mì và người đàn ông Hàn Quốc kia chuẩn bị bay trở về Hàn Quốc trong ngày mai. Ông đã lấy hộ chiếu đặt vé máy bay buộc họ không thể làm gì khác được. Đặc biệt, Nakayama ra lệnh cho má mì không được phép lấy bất cứ đồ đạc nào đem theo, chỉ được trở về Hàn Quốc với duy nhất một bộ quần áo trên người. Ông cũng thu hết tất cả trang sức đáng giá trên người bà ta, không để lại bất cứ thứ gì. Ông nói ngày mai ông sẽ cho người đến đón và đưa họ ra sân bay. Đây là sự trừng phạt dành cho tội ngoại tình. Nakayama cũng không hề đánh má mì cái nào. Tôi nghĩ ông làm vậy chỉ để cho hả dạ và ông cũng không cần phải tốn sức để đánh đập bà ta. Nakayama vội vàng sắp xếp lại mọi tài sản trong quán, mở két sắt lấy hết tiền ra. Tôi thấy trong đó có rất nhiều tiền. Nakayama quay lại nói với tất cả tiếp viên nữ trong quán:

“Bây giờ tất cả mọi người phải chuyển đi nơi khác làm việc. Quán này sẽ đóng cửa vĩnh viễn”.

Giọng Nakayama rất buồn. Ông vốn là một người rất hung dữ và đáng sợ, nhưng tôi chưa từng thấy ông bóc lột sức lao động của các nhân viên nữ trong quán. Nakayama nuôi nấng và chăm sóc mọi người rất chu đáo. Khi người nào gặp vấn đề gì với khách, dù khách đúng hay sai thì ông cũng cho người đến xử lý khách tại phòng khách sạn ngay lập tức. Ngoài ra, Nakayama cũng chưa từng ép buộc người nào phải ngủ với mình, không giống với các Yakuza khác thường hay đánh đập hành hạ phụ nữ và thường không trả tiền công phục vụ cho họ. Tất cả mọi người trong quán đều bật khóc và hỏi Nakayama đã có chuyện gì xảy ra. Ông nói hiện tại ông ta đang bị cảnh sát bắt giữ và ngồi tù. Chắc sẽ phải ở tù nhiều năm. Ông mong tất cả mọi người chăm chỉ làm việc, kiếm được nhiều tiền để trở về quê nhà, đừng quay lại Nhật nữa. Ông nói ở đây không có gì tốt đẹp cả, không nên ở lâu.

Sau đó Nakayama vội đưa tôi lên xe đi cùng ông. Ông đưa tới về phòng mình. Vừa vào phòng ông bảo tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc vì ông không còn nhiều thời gian. Ông nói tôi thu dọn đồ xong thì ra khỏi nơi này nhanh nhất có thể trong đêm nay vì sẽ có cảnh sát đến phòng khám xét. Họ sẽ đến mọi ngôi nhà Nakayama đứng tên. Nakayama nói tôi hãy trở về Thái và không nên quay lại Nhật nữa, ông phải ngồi tù khoảng mười năm hoặc lâu hơn. Hiện giờ ông đang được bảo lãnh hai mươi tư tiếng. Nguyên nhân phải ngồi tù là do ông sai đàn em đi giết người nhưng bọn chúng không hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế ông phải tự tay làm, nhưng không may tên đó không chết, còn quay lại kiện ông tội cố ý giết người. Tôi khóc mà ôm lấy ông giống như ôm bố mình. Cả Nakayama và tôi đều cùng khóc. Tôi hỏi “Sao bác không bỏ trốn đi đâu đó”. Nakayama nói: “Không thể được. Vì ở đây không giống ở Thái, không thể trốn đi đâu được, nhất là với những Yakuza”. Sau đó, Nakayama lấy rất nhiều tiền mặt cho vào túi cẩn thận đưa tôi. Tôi cũng không rõ là bao nhiêu tiền. Nakayama nói tôi hãy đến đại sứ quán để tự thú, họ sẽ giúp làm giấy tờ cho tôi trở về Thái. Có thể tôi sẽ phải ngồi tù nhưng cũng không lâu rồi họ sẽ đưa tôi về nước. Nakayama dặn dò tôi phải biết tự chăm sóc bản thân, bỏ nghề mại dâm. Sau khi dặn dò xong xuôi, ông đi ra khỏi phòng và thả tôi giữa đường, dặn tôi bắt taxi đi tiếp. Tôi rất buồn khi phải rời xa Nakayama. Tôi thương Nakayama phải ngồi tù nhiều năm. Tôi yêu quý và coi ông như người cha thứ hai của mình. Từ giờ trở đi, trong suốt cả cuộc đời này, chắc tôi sẽ không còn có cơ hội được gặp Nakayama nữa. Khi mở túi tiền ông đưa, tôi thấy trong đó có đến một trăm tám mươi man, tính ra tiền Thái cũng được khoảng ba trăm nghìn bạt. Tôi vô cùng ngạc nhiên, tại sao ông lại cho tôi nhiều tiền đến thế và tôi cũng chưa từng được cầm một lúc nhiều tiền thế này. Có lẽ do Nakayama thực sự muốn tôi quay về Thái nên cho tôi nhiều tiền để làm lại cuộc đời.

Tôi phải chuyển đến ở cùng với Mèm một thời gian. Lúc đó, Mèm cũng đang ở chung với Nòng. Tôi nằm suy nghĩ hai, ba ngày để tính xem mình nên làm gì tiếp. Tôi hỏi ý kiến Mèm:

“Mèm, mày bảo tao có nên quay về Thái không?”.

Mèm trả lời:

“Chỉ có mỗi ba trăm nghìn bạt, đâu có nhiều nhặn gì. Mày về Thái thì biết làm gì hả?”.

Mèm nói đúng, nếu ở lại Nhật tôi còn có cơ hội kiếm thêm được nhiều hơn thế. Ở Thái kiếm tiền rất khó. Nếu về tôi khó có cơ hội quay lại Nhật lần nữa. Vì thế tôi nghĩ mình nên ở lại thì tốt hơn. Lúc đó, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại muốn đến Yokohama làm việc đến vậy trong khi tôi không quen biết ai ở đó. Tôi nói chuyện với Nòng hỏi xem anh có quen ai ở Yokohama không. Anh giới thiệu tôi với một cô bạn người Thái đang làm việc ở một quán ăn nhanh, hay còn gọi là Cocktail Lounge, tại Yokohama. Chị ấy tên là Khẹc. Nòng khuyên tôi nên ngồi tàu điện đến đó và cho tôi số điện thoại của chị Khẹc. Tôi quyết định đến Yokohama một mình. Khi đến nơi tôi gọi điện cho chị Khẹc ra đón.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận