[1] “lượn ngõ”: Từ dùng để chỉ việc các cô gái bán dâm tự tìm khách tại các địa điểm bên ngoài mà không cần đến người trung gian
Sau đó, tôi đến làm việc cùng chị Khẹc được một thời gian. Số tiền mà Nakayama đưa, tôi gửi về nhà một phần, số còn lại để chi tiêu trong khoảng thời gian chưa tìm được việc làm. Chị Khẹc là người rất tốt, lớn hơn tôi gần mười tuổi. Chị thường dạy tôi phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền gửi về cho gia đình, đừng ăn chơi lêu lổng, đừng giao du với quá nhiều bạn bè, đừng mê mẩn đàn ông, không được chơi cờ bạc và đặc biệt không được nghiện hút. Đôi khi, tôi thấy chị Khẹc nói nhiều y như mẹ mình. Chị quan tâm đến cuộc sống của tôi cũng chỉ vì chị rất yêu quý tôi và mong mọi điều tốt đẹp đến với tôi. Nhưng những thứ chị khuyên tôi nên tránh xa thì tôi làm hết và cố giấu không cho chị biết.
Chị Khẹc là người rất chăm chỉ. Khi đi làm không kén chọn khách có đẹp trai hay không, già trẻ xấu đẹp thế nào chị cũng đi. Chị cũng có nhiều khách nuôi và đã xây được một ngôi nhà giá tám triệu bạt. Chị còn gửi về nuôi mẹ và rất nhiều cháu. Chị kể rằng chị đã mua được xe hơi BMW có giá cả triệu bạt. Chị chụp ảnh ngôi nhà đang xây trị giá tám triệu bạt cho tôi xem và luôn nói với tôi rằng:
“Nỉnh, em ít tuổi hơn chị và còn rất trẻ. Em phải làm giỏi hơn chị. Cố gắng kiếm được thật nhiều tiền nhé”.
Tôi nói tôi cũng muốn được như chị. Nhưng thực tế, tôi cho rằng mỗi người có số phận riêng của mình, lộc ai người đó hưởng. Chị Khẹc có thể may mắn về chuyện tiền bạc nhưng tôi có thể gặp hên trong lĩnh vực khác. Tôi không muốn phải thi kiếm tiền với chị. Tất cả là tùy vào số phận và sự may mắn của bản thân. Tôi đến ở với chị Khẹc được một thời gian thì bắt đầu có bạn mới. Sau đó, Mèm gọi điện cho tôi báo đã chia tay với Nòng vì không có tiền tiêu. Nòng không cho phép Mèm đi làm, chỉ được ở nhà chơi. Mèm than rằng rất chán. Tôi liền rủ Mèm đến làm với tôi và chúng tôi lại ở cùng nhau. Tôi vẫn chưa gặp lại Lếp bởi cả hai đã mất liên lạc rất lâu.
Tôi và Mèm cũng làm việc trong một quán karaoke do một má mì người Đài Loan quản lý. Chúng tôi không kiếm được nhiều tiền vì rất ít khách. Để có được nhiều khách hơn, tôi phải tính kế nói dối má mù rằng hiện tại tôi vẫn còn nợ tiền chủ chưa trả hết. Tôi muốn được quay về làm việc cho chủ cũ. Nhưng má mì không muốn tôi đi nên hỏi tôi còn nợ chủ bao nhiêu? Tôi nói còn năm mươi man. Má mì liền lấy tiền mặt đưa tôi và nói:
“Cầm số tiền này trả nợ cho chủ rồi về đây ở với ta”.
Tôi nhận số tiền đó rồi gửi về cho gia đình một ít. Số còn lại tôi dùng để chơi bời mua sắm cho bằng hết rồi mới quay về làm việc trả nợ má mì. Bà là một người tốt, không tính lãi của tôi. Cho vay bao nhiêu thì đòi lại chừng đó. Bà má mì này cũng có tên giống tôi là Ê-ri, dù đã ở vào tuổi bốn mươi nhưng trông bà vẫn còn rất đẹp. Bà rất thích chơi bạc và thỉnh thoảng còn rủ tôi chơi cùng, không cần làm việc. Khi chơi thắng, bà sẽ chia cho tôi một phần. Tôi cảm thấy vô cùng hứng khởi với điều đó. Chơi bạc thật thú vị.
Má mì Ê-ri rất tốt với tôi. Đến ngày sinh nhật tôi, bà thưởng cho tôi mười man làm quà. Có thể coi đó là số tiền khá lớn. Hôm đó, tôi đi chơi đến tận sáng với Mèm. Chúng tôi thích đi chơi sàn nhảy hơn là ở bar Hosto. Tôi thích nhảy, không thích uống rượu, còn Mèm thì thích được nhảy nhót và say rượu. Sau đó không lâu, Nừng và Bi gọi điện thoại cho tôi và muốn xin đến làm cùng tôi ở Yokohama. Họ nói sẽ trốn ông chồng Yakuza để đến ở với tôi vì thấy chán cuộc sống không có tự do ấy lắm rồi. Nừng và Bi đều còn ít tuổi nên vẫn còn muốn được chơi bời như bao thanh niên khác.
Nhưng khi tôi biết Nừng và Bi sẽ trốn chồng đến ở với tôi thì nói:
“Tốt nhất hai cô đừng có đến, sau này lại sinh chuyện. Không chừng chồng của các cô lại đến bóp cổ tôi chết đấy”.
“Hắn không làm gì chị đâu mà sợ. Người hắn sẽ bóp cổ là hai chị em em đây này, người khác không liên quan”.
“Vậy thì…xin mời các cô đến thôi”. Tôi trả lời.
Thế là hai người đó đến ở cùng tôi và cùng làm việc cho má mì Ê-ri. Má mì vui vẻ đồng ý vì các bạn của tôi ai cũng xinh đẹp. Sau đó không lâu, Tukata cũng tìm đến. Giống như hai đứa kia, nó cũng phải trốn chồng. Tôi thấy người nào có chống rồi cũng không ở với nhau được lâu, cuối cùng vẫn phải quay lại nghề cũ vì không có tiền nuôi lũ đàn ông đó. Như vây, chúng tôi tập trung lại gần đầy đủ như xưa, chỉ thiếu Lếp và chị Nám mà thôi. Chúng tôi lại sống như trước đây, tức là làm việc kiếm tiền một ngày, nghỉ ba, bốn ngày chơi cho đến khi hết tiền mới đi làm tiếp. Lần này chúng tôi rủ nhau làm toàn những chuyện tệ hại: hút thuốc, chơi bạc và tìm cách gây chuyện với người khác. Cảm giác như chúng tôi đang sống một cách hoang dại, không có mục đích và không thể kiểm soát bản thân. Buổi tối chúng tôi rời khỏi quán làm việc đi tìm mua thuốc lắc. Sau đó uống thêm thuốc chống ho để làm tăng công dụng của thuốc lắc và tạo cảm giác say như thuốc phiện. Thuốc ho có thể mua tìm dễ dàng ở bất kỳ hiệu thuốc nào nhưng giới hận mỗi người chỉ được phép mua hai lọ, mà lại chỉ nên mua thuốc nhãn hiệu Blond. Chúng tôi chia nhau đi mua mỗi người một nơi, đến nhiều quán khác nhau để có thể mua được số lượng nhiều nhất có thể. Sau đó dồn lại chia nhau uống. Sau khi uống, chúng tôi lại hút thêm cần sa để tăng thêm độ phê rồi đến sàn nhảy chơi. Nừng và Bi thích đi làm quen với những anh chàng đẹp trai, mặt mũi sáng sủa rồi cùng họ ra ngoài chơi đến sáng. Mèm thì thích ngồi uống rượu cho đến khi say mềm mới chịu về. Còn tôi không thích những thứ đó nên hay trốn về trước để chui vào các sòng bạc chơi bài. Tôi phải đi trong lúc đang say thuốc vì nếu không say tôi sẽ không chơi bài được. Ai can cũng không nghe. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế trôi đi trong nhiều tháng.
Một hôm, chúng tôi đến sàn nhảy chơi như thường lệ. Bất ngờ, Mèm gây chuyện với một cô gái người Nhật vì cô ta say giẫm vào chân Mèm nhưng lại không chịu xin lỗi. Cả Mèm và tất cả chúng tôi đều đang phê thuốc. Mèm đi đến mách tôi, Nừng và Bi rằng cô ấy bị người ta giẫm vào chân và còn bị đánh nữa. Chỉ nghe đến đây, tôi và Nừng vội chạy đến đánh cho cô gái kia một trận. Tukata và Bi đang rất say nên không có sức nhảy vào đánh, chỉ ngồi ngoài nhìn. Chỉ có tôi là Nừng chạy đuổi đánh ba cô gái người Nhật đến mức họ phải chịu xin lỗi và chắp tay lạy chúng tôi mới tha. Tôi cũng không biết tại sao mình lại làm thế. Cuối cùng, cảnh sát đã đến và bắt tất cả chúng tôi. Nừng và Bi phải gọi điện báo cho chồng là Yakuza đến bão lảnh cho chúng tôi về. Sau khi bị giam khoảng hơn một tiếng, chồng của hai người đó đến nói chuyện với cảnh sát, nhờ họ thả chúng tôi ra, đồng thời đón hai người kia về nhà. Cũng may có hắn đến giúp kịp thời, nếu không chắc chắn chúng tôi đẽ bị trục xuất về Thái. Nừng và Bi phải quay về Tokyo với chồng và từ đó chúng tôi không hề liên lạc hay gặp lại nhau nữa. Chỉ còn lại tôi và Mèm ở với nhau. Tukata thì đi đi về về giữa Tokyo và Yokohama vì cô ấy trở về với chồng, cuối cùng cũng về đó ở hẳn. Sau sự kiện đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình và tự hứa với bản thân từ giờ trở đi sẽ chăm chỉ làm việc, không chơi bời như thời gian vừa qua nữa. Nguyên nhân khiến tôi sống như vậy cũng chỉ vì tôi đã mải mê chơi bời cùng bạn bè. Chừng nào tôi còn có bạn ở cùng là chừng đó tôi vẫn toàn làm những chuyện xấu xa theo chúng bạn. Việc thích đàn đúm chơi bời khiến tôi quên mất mình đang ở Nhật để làm gì. Và nếu cứ tiếp tục sống mãi thế này thì tôi sữ phải trở về nước tay không. Vì thế, tôi tách khỏi bạn bè mới có thể hoàn thành mơ ước của mình.
Tôi làm việc chăm chỉ trở lại. Lần này, có người giới thiệu tôi đến làm việc tại một địa điểm mà người ta thường gọi là nhà chứa hoặc nhà thổ. Đó là một dãy nhà dài, được chia thành nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng có diện tích rất nhỏ, có treo đèn đỏ đèn hồng trước cửa. Người này nói rằng, trong các căn phòng ấy sẽ có những cô gái ngồi chờ sẵn để nhận phục vụ. Giá phục vụ mỗi lần một man, trong thời gian hai mươi phút, tương đương với hai nghìn bạt. Thu nhập trung bình mỗi ngày lên đến hàng trăm nghìn yên. Kiếm được nhiều hay ít phụ thuộc vào khả năng của mỗi người vì nhiều khách hàng không chỉ trả tiền dịch vụ mà còn phải trả tiền theo cả giờ, mỗi ba giờ ba man, tương đương với sáu nghìn bạt. Nhưng để được làm việc ở đây, chúng tôi phải mất tiền môi giới khá cao. Nhà thổ ở Nhật Bản tốt hơn nhiều so với nhà thổ của Thái Lan vì không phải ai muốn cũng có thể vào làm ở đó. Có thể nói nơi này là niềm mơ ước của nhiều cô gái điếm vì đó là nơi kiếm được rất nhiều tiền. Ví dụ, nếu tôi muốn làm phải mất tiền môi giới năm mươi man, tức khoảng một trăm nghìn bạt vì tôi vẫn nhớ tỉ giá lúc đó khoảng hai mươi lăm bạt đổi một trăm yên Nhật. Thời gian đầu tôi mới sang Nhật, tỉ giá chỉ khoảng mười chín, hai mươi bạt trên một trăm yên. Tôi trả dần trong vòng ba ngày thì hết nợ môi giới. Sau đó, tôi bắt đầu kiếm tiền của riêng mình hàng đêm, một đêm hàng trăm nghìn yên. Nhiều đêm còn kiếm được đến ba mươi “man”. Điều này không có nghĩa là tôi phải ngủ đủ ba mươi khách. Nó phụ thuộc vào kỹ thuật phục vụ của từng người. Có khách đến, tuy họ không ngủ với tôi nhưng vẫn cho tiền còn nhiều hơn cả giá phục vụ. Tôi làm việc trong nhà thổ này được gần một tháng, kiếm được rất nhiều tiền, tiêu pha thoải máu nhưng vẫn không để dành được chút nào vì tôi nghiện cờ bạc. Có được tiền, tôi vội chui ngay vào mấy sòng bạc chơi bài. Có đêm thua, có đêm thắng. Có một đêm, tôi làm việc đến khuya, tận khi sắp đóng cửa quán, hình như lúc đó khoảng một giờ sáng. Đêm đó tôi kiếm được khá nhiều tiền. Mà cũng đã đến lúc phải nghỉ làm vì tôi có hẹn với bồ mình là một gã đàn ông Nhật rất đẹp trai. Chúng tôi không hẳn là người yêu của nhau mà cũng đi chơi với nhau cho vui thôi. Nhưng lúc đó, tôi cũng bắt đầu thấy chán gã này vì hắn ta biết tôi có tiền nên hay tìm cách moi tiền của tôi. Chúng tôi cũng không thường xuyên gặp nhau cho lắm, chỉ khoảng mỗi tuần một, hai lần và cũng chỉ mới quen nhau được hơn một tháng. Tôi chán hắn vì khi đi chơi với nhau hắn không bao giờ chịu trả tiền dù là tiền ăn hay bất cứ khoản tiền nào khác như tiền vào sàn nhảy, tiền rượu, ngay cả tiền khách sạn hắn cũng để tôi trả. Hắn rất đẹp trai nên các bạn của tôi thường đùa:
“Này! Nếu mày không thích hắn thì để hắn lại cho tao đi. Được không?”.
Tôi trả lời:
“Mày không phải háo hức quá thế. Tao sắp ngán rồi đây. Chờ thêm một thời gian nữa đi, rồi tao cho không mày đấy. Mang về mà nuôi. Nhưng thằng này tham ăn lắm đấy, liệu mày có nuôi nổi không?”.
Chỉ nói đùa cho vui nhưng tôi hiểu là lũ bạn của tôi sẽ làm thật. Đêm đó, khi gần đến giờ về, tình cờ có thêm một người khách cuối cùng đến quán. Trông hắn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, đang có vẻ rất say, bước vào quán của tôi. Lúc đó tôi nghĩ thầm, kiểu gì cũng sẽ không tiếp người này vì bồ yêu của tôi đang đỗ xe chờ ở bên ngoài. Người đàn ông này đi vào trong quán và gọi đồ ăn đồ uống. Tôi nói với hắn quán đã đóng cửa rồi nhưng hắn năn nỉ xin được ngồi một lúc. Tôi cảm thất rất khó chịu nhưng má mì, chủ quán nói với tôi rằng nếu khách này chịu vào phòng thì tôi hãy làm việc thêm, coi như là lần cuối cùng trong ngày. Rồi má mì sẽ thu thêm tiền phòng là năm nghìn yên. Vì thế, tôi bắt buộc phải làm việc thêm một lượt cuối. Tôi luôn tỏ thái độ khó chịu với người khách này, làm việc một cách qua loa vì thấy hắn đang rất say. Tôi đưa hắn vào trong phòng để làm cho xong chuyện nhưng hắn ta cứ lóng ngóng mãi vì quá say. Tôi bực quá, làu bàu bảo hắn: “Làm nhanh lên! Nhanh lên chứ”. Tôi cứ nói liên tục như thế cho đến khi hết thời gian hai mươi phút. Hắn lại xin tôi được ở lại thêm nhưng tôi không đồng ý. Tôi nói:
“Không được, đã hết giờ làm việc của tôi rồi. Anh lại đang rất say nữa. Nếu thích, hôm khác anh hãy đến”.
Hắn cũng chịu nghe theo lời tôi. Khi tôi hỏi tiền dịch vụ thì hắn lại nằm im, không tỏ vẻ sẽ lấy tiền đưa tôi. Tôi phải giục hắn nhanh lên thì hắn nói tôi tự ra mà lấy, hiện hắn không thể đứng lên được và muốn được nằm thêm năm phút nữa. Tôi cũng không quan tâm lắm, vội đến tìm ví tiền của hắn. Khi mở ra, tôi thấy trong ví có rất nhiều tiền, không ít hơn mười man. Tôi thầm nghĩ sao hắn có lắm tiền thế nhỉ. Không giống với những thanh niên bình thường khác, nhiều người còn chưa có nổi một man trong người. Tôi thấy đây quả là cơ hội tốt cho mình vì hắn đang rất say, có thể sẽ không nhớ nổi mình đang có bao nhiêu tiền trong ví. Vì thế, tôi liền lấy thêm một man nữa thành hai man rồi để mặc hắn nằm một mình trong quán và bỏ ra ngoài vì gã bồ yêu đã chờ tôi quá lâu rồi.
Ngày hôm sau, tôi đến làm việc như thường lệ. Khoảng hơn một giờ sáng, cũng khoảng thời gian với đêm trước, trời đang mưa, tôi thấy người đàn ông đêm qua lại xuất hiện tại khu vực tôi đang làm việc. Hắn đang cầm một chiếc ô và có vẻ lúng túng, lạ lẫm với nơi này lắm. Khi chắc chắn là quán đêm qua, hắn liền đi thẳng vào trong tìm tôi. Trông thấy hắn, tôi rất lo lắng, định trốn nhưng cũng không kịp vì tôi đoán đêm qua hắn biết tôi lấy quá một man của hắn nên hôm nay đến đòi. Tôi nghĩ: Phải làm sao bây giờ…Chắc chắn hôm nay hắn đến đòi tiền mình rồi. Nhưng đêm nay, hắn không say như đêm qua. Hắn vào quán rồi gọi đồ, ăn uống bình thường. Hắn nói hắn muốn xin lỗi tôi về chuyện đêm qua vì hắn đã quá say. Hắn không hề đả động gì đến chuyện tiền nong nên tôi bắt đầu yên tâm hơn và nói chuyện tử tế với hắn. Hắn nói hắn tên là Chin-ya. Tôi hỏi hắn:
“Đêm qua, sao anh lại say đến thế?”.
Hắn nói:
“Bị thất tình. Tôi vừa chia tay với người yêu”.