Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 43


Edit: Mai

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng vang lên cả tòa nhà, bên ngoài hành lang có mấy giáo viên đang quát học sinh lớp mình tại sao vẫn còn đi lại bên ngoài cũng có người quát học sinh sao vẫn còn ở ngoài ăn bánh bao.

Tới giờ Kiều Dư Kiều vẫn đang trong trạng thái đứng hình, nói thật thầy giáo như thầy cũng không đến mức bị học trò của mình dọa sợ.

Nhưng lần này thầy thực sự bị dọa rồi.

Buổi chiều hôm qua mấy giáo viên trong trường tới khu chấm điểm tập trung nhận bài thi với phiếu điểm về. Kiều Dư Kiều không bị kêu đi nên ở nhà nghỉ ngơi thế nhưng buổi tối đột nhiên thầy lại nhận được điện thoại bên chủ nhiệm Mạnh.

Hơn nữa còn kêu thầy tới trường học ngay lập tức.

Kiều Dư Kiều nghi ngờ cho rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, không nói hai lời lái xe tới trường.

Lúc thầy vào văn phòng chủ nhiệm Mạnh lại phát hiện có thêm mấy giáo viên ở đây nữa, mọi người thấy thầy đến ánh mắt đều thay đổi.

Kiều Dư Kiều không hiểu chuyện gì bèn hỏi: “Chủ nhiệm, có chuyện gì thế?”

“Thầy lại xem cái này trước đi.” Chủ nhiệm Mạnh kêu thầy đi qua rồi đưa một bản thống kê cho nhìn.

Kiều Dư Kiều không nghi ngờ gì bèn đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn qua lại có cảm giác chấn động toàn thân.

Thật sự, cho dù lúc Kiều Dư Kiều được lãnh đạo trường học thông báo bản thân mình trở thành chủ nhiệm lớp đau đầu nhất khối 11 thì thầy cũng chưa từng kinh ngạc như vậy.

Bởi vì thầy nhìn thấy tên Thẩm Chấp đứng vị trí thứ nhất trên bảng.

Chờ khi thầy nhìn xuống nữa lại cảm thấy hít thở không thông, cả người có cảm giác như bị thiên lôi trên trời đánh xuống chặt ra làm đôi.

Tên học trò đứng ở vị trí thứ hai thầy cũng rất quen mắt.

Kỷ Nhiễm.

Kiều Dư Kiều sửng sốt, rồi nhỏ giọng nói: “Lớp A1, A2 cũng có học sinh tên Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm sao?”

Thầy hỏi thật cẩn thận, dù sao trong phạm vi suy nghĩ của thầy thì chỉ có kiểu trùng hợp này mới có thể phù hợp với tình huống hiện tại.

Mấy giáo viên đang ngồi một bên vốn dĩ chờ câu trả lời phía thầy, kết quả lại nghe thầy hỏi như vậy nhất thời đều bật cười.

Trái lại chủ nhiệm Mạnh không có tâm trạng để cười, ông nói thẳng: “Tôi nói cho các thầy các cô biết, đừng có cảm thấy chuyện này buồn cười, phó hiệu trưởng trường trung học phụ thuộc bên cạnh mới gọi điện thoại cho tôi hỏi chuyện này.”

“Hỏi cái gì?”

“Ngay cả trường bên cạnh cũng biết tới thanh danh Thẩm Chấp, thành tích em ấy thế nào ai mà chẳng biết bây giờ đột nhiên lại từ vị trí cuối lớp lên vị trí đầu lớp, thầy tin à?” Chủ nhiệm Mạnh không nhịn được hỏi lại thầy giáo kia.

Nói tới chuyện này chủ nhiệm Mạnh liền tức giận.

Quả thật nhà Thẩm Chấp quyên tặng không ít tiền cho Tứ Trung, mặc dù bản thân trường Tứ Trung cũng có nhiều tài nguyên nhưng nói thử xem có trường học nào mà ngại nhiều tiền chứ? Gia cảnh học sinh Tứ Trung cũng không phải ai cũng tốt, có một vài học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn.

Lãnh đạo luôn coi trọng số tiền này.

Lúc trước khi trường trung học phụ thuộc nói chuyện với bọn họ còn lấy chuyện này ra ngoài sáng trong tối trào phúng trường họ, nói khom lưng vì chút quyền quý này. Bởi vậy tên Thẩm Chấp người ta đều biết tới.

Đây là cái gai trên đầu, kiểu người vẫn luôn ổn định đứng vị trí cuối cùng trong cuộc thi.

Cho nên phó hiệu trưởng trường trung học phụ thuộc đã gọi điện nói thẳng rằng nghi ngờ lần thi này có người gian lận nên nhất định ông ta sẽ bàn bạc với Bộ giáo dục, không thể để yên như vậy.

Mười người đứng đầu trong lần thi liên khu vực này đều được nhận học bổng.

Nguyên bản lời vị phó hiệu trưởng kia nói là, ông không thể để cho một số người dùng thủ đoạn không đàng hoàng đánh cắp thành quả thắng lợi của những học sinh luôn cố gắng chăm chỉ học tập.

Nói những lời này không phải đang nghi ngờ Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm gian lận à, thậm chí còn nghi ngờ trường học bọn họ cố ý tiết lộ đáp án đề thi.

Kiều Dư Kiều nhíu mày: “Nhưng nếu gian lận điểm cũng không thể cao như vậy được.”

Chuyện gian lận trong thi cử từ xưa đến nay không đều không thể diệt tận gốc được, tìm thử sẽ thấy có không ít người bị lưu lại hồ sơ gian lận. Nhưng mà nếu gian lận đơn giản cùng lắm chỉ chép bài mấy bạn bên cạnh thôi.

Nhưng Thẩm Chấp thi ở phòng cuối cùng, trong phòng thi này đều là những học sinh đứng cuối, cho dù để cho bọn họ copy qua lại với nhau cũng không thể cao điểm như vậy được.

700 điểm đó, nếu lúc thi đại học có thể thi điểm cao như vậy thì Thanh Hóa Bắc Đại không thành vấn đề.

Huống hồ cuộc thi lần này ra đề tương đối mới lạ, nói cách khác nếu gian lận vậy điểm tổng cũng không thể cao như vậy.

Trường trung học phụ thuộc cũng có một học sinh thi được hơn 700 điểm đặt song song vị trí thứ hai với Kỷ Nhiễm.

Thẩm Chấp là Trạng Nguyên cả khu.

“Sợ là sợ đáp án bị tiết lộ ra ngoài trước đó.” Chủ nhiệm Mạnh căm tức nói, ông nhìn những người xung quanh một vòng, bắt đắc dĩ hỏi: “Mọi người thấy có khả năng không?”

Mấy giáo viên đều ông nhìn tôi, tôi nhìn cô, không ai nói chuyện.

Cuối cùng Kiều Dư Kiều nói: “Chủ nhiệm Mạnh, ngộ nhỡ do mấy em ấy tự mình thi được thì sao?”

*

Kỷ Nhiễm cắn môi nhìn chủ nhiệm lớp, lúc này cô mới chú ý tới vẻ mặt Kiều Dư Kiều không tốt lắm, cô suy nghĩ rồi nói: “Thầy ơi, thầy tìm chúng em có việc gì sao?”

Còn chưa tới giờ tự học đã kêu hai người tới chỉ sợ không phải đơn thuần để cho hai người xem điểm của bản thân thôi đâu.

Kiều Dư Kiều thở dài, cân nhắc đắn đo nói: “Không phải thầy không tin em chỉ tại lần này số điểm hai em đạt được có sự chênh lệch hơi lớn so với kỳ thi tháng trước…”

Kiều Dư Kiều vẫn còn nói giảm nói tránh, kiểu như lòng chảo Himalaya và Marina không có cách nào bằng phẳng*.

*Ở đây kiểu như đang so sánh sự chênh lệch số điểm của hai đứa nhỏ quá lớn, một trên đỉnh một dưới lòng chảo. Thêm vào đó dù lòng chảo Himalaya thì đỉnh vịnh Marina cũng không bằng nhau được. Vịnh Marina ở Singapore, đây là một biểu tượng của đất nước này đó.

Thẩm Chấp gật đầu, thản nhiên nói: “Chủ nhiệm Mạnh* làm khó thầy sao?”

*Giải thích chỗ chủ nhiệm Mạnh này đôi chút. Những giáo viên chủ nhiệm như Kiều Dư Kiều, Mai sẽ kêu là thầy hoặc cô, còn khi nào bắt buộc cũng sẽ ghi giáo viên chủ nhiệm. Còn chỗ thầy Mạnh là kiểu kêu chủ nhiệm Mạnh có chức vụ như thầy tổng phụ trách trong trường vậy đó. Bình thường các bạn nào xem phim thanh xuân vườn trường cũng sẽ thấy luôn có một thầy giáo đảm nhiệm chức chủ nhiệm này. Người này sẽ quản lý nề nếp, thành tích học tập và các vẫn đề liên quan khác của tất cả các học sinh trong trường. Lý do Mai không để thầy phụ trách mà để chủ nhiệm bởi vì Mai thấy vậy hay hơn thêm vào đó vì Mai thích.:v

Phỏng chừng trong cảm nhận học sinh thì chủ nhiệm là hai từ có ấn tượng không thể xóa nhòa.

Kiều Dư Kiều lập tức xua tay: “Cũng không phải, hai em cũng phải hiểu giúp thầy. Lần này là thi liên kết cả khu vực mà đột nhiên thành tích hai em lại nâng cao trên phạm vi lớn như vậy làm cho một số giáo viên ngoài trường hiểu lầm. Cho nên, thầy hi vọng hai em có thể nói cho thầy biết, vì sao lần này lại thi tốt như vậy?”

Vì sao?

Đây đúng là câu hỏi hay.

Kỷ Nhiễm nhìn qua Thẩm Chấp, có gan thì đừng nói khách sáo, nếu không cậu nói trước đi?

Thẩm Chấp cũng nhìn Kỷ Nhiễm, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ này bị áo len cao cổ che lại, đôi mắt đen tuyền vô cùng sáng giống như hồ nước trong ngày xuân vậy, lộ ra sự yên tĩnh xa xôi.

Thẩm Chấp nhếch miệng, thản nhiên nở nụ cười: “Thầy, lý do mà một học sinh thi điểm cao sao? Nếu thầy nhất định muôn biết thì…”

Cậu dừng vài giây, Kiều Dư Kiều cũng vô cùng nghiêm túc nhìn cậu chờ nghe cậu nói lý do.

“Nói rõ người đó muốn thi tốt.”

Kỷ Nhiễm không nhịn được mà quay đầu nhìn qua cậu, có cảm giác bội phục triệt để, nói tới giả vờ thì cậu đúng là ổng tổ mà. Người có chết cũng không chịu thua như Kỷ Nhiễm cũng cam chịu thừa nhận cậu thắng trận này.

Ánh mắt Kiều Dư Kiều từ nghiêm túc đến mê mang rồi sau đó sững sờ, Kỹ Nhiễm không nhịn được hơi dịch qua bên cạnh một chút.

Nếu chủ nhiệm lớp không nhịn được ra tay với Thẩm Chấp thì cô cũng có thể hiểu được.

Chỉ là cô vẫn xem nhẹ tu dưỡng của Kiều Dư Kiều, một người đàn ông vừa khai giảng đã bị đẩy tới làm chủ nhiệm lớp A8 quả thật bởi vì trời sinh đã có tính tình bình thản nên mới có thể bị chọn lựa trở thành người được trời tuyển chọn.

Kiều Dư Kiều lại còn quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, hỏi: “Em thì sao Kỷ Nhiễm?”

Kỷ Nhiễm sửng sốt, vì sao cô thi tốt sao? Đương nhiên không muốn bị Giang Nghệ cười nhạo, bị một học tra cười nhạo là chuyện cô không thể chịu được huống chi người đó còn là Giang Nghệ nữa.

Nhưng mà nói như vậy thì có phải cô có chút bụng dạ hẹp hòi không nhỉ?

Vì thế Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ rồi nói: “Thầy, vốn dĩ thành tích của em đã tốt mà.”

Ngay lúc Kiều Dư Kiều chuẩn bị tâm sự với họ thì đột nhiên chủ nhiệm Mạnh không nhịn được giết đến đây, vừa rồi lúc ở hành lang ông gặp một thầy toán khác vừa đúng lúc nghe nói Kiều Dư Kiều đang nói chuyện với hai người được điểm tuyệt đối.

Chủ nhiệm Mạnh đi vào nhìn hai người họ: “Thầy Kiều, hai em ấy nói thế nào?”

Kiều Dư Kiều lập tức nói: “Chủ nhiệm Mạnh, tôi tin tưởng hai em ấy.”

“Thầy tin cũng vô dụng, bây giờ lãnh đạo trường đã quyết định sẽ để hai em này thi lại một lần nữa rồi, tôi cũng đã chuẩn bị đề thi xong rồi. Đừng trách tôi không nhắc nhở hai em nếu hai đứa đã làm chuyện gì tốt nhất bây giờ hãy nói ra còn kịp nếu không đợi thi lại rồi làm trò cười cho thiên hạ.” Chủ nhiệm Mạnh vẫy vẫy tay nói thẳng.

Loại phương thức này tuy tốn chút thời gian nhưng cũng rõ ràng nhất.

Nếu thực sự hai người có thực lực thi được 700 điểm thì cho dù có đổi một đề thi khác vẫn có thể thi được điểm cao như vậy.

Nếu làm không được vậy thật sự phải điều tra thêm rồi.

Ngay lúc chủ nhiệm Mạnh nói chuyện đột nhiên điện thoại kêu lên. Chủ nhiệm Mạnh cúi đầu nhìn qua rồi cầm điện thoại ra cửa nghe, bởi vì cách xa nên không ai nghe được nội dung thầy nói chuyện.

Chỉ là sau khi nghe điện thoại xong quay lại liền nhìn qua Kỷ Nhiễm, thái độ dịu đi rõ ràng: “Kỷ Nhiễm, em về trước tự học đi.”

Kỷ Nhiễm cảm thấy nếu cô và Thẩm Chấp thi lại thì cũng không sao, dù sao quả thực lần thi tháng trước điểm hai người không ra sao cả, bây giờ đột nhiên thi được điểm cao như vậy nên giáo viên nghi ngờ cũng bình thường.

Trái tim cô rất mạnh mẽ, không cảm thấy trường học bắt bọn họ thi lại là sỉ nhục họ.

Nếu đã nghi ngờ thực lực của hai người vậy thì thi thêm một lần nữa để cho những người nghi ngờ mất mặt lần nữa.

Hơn nữa còn làm mất mặt triệt để.

Kỷ Nhiễm hơi do dự, cô hỏi: “Thầy, vì sao em không cần thi lại?”

“Thi lại cũng không phải chuyện tốt, em về trước học tiết tự học đi.” Chủ nhiệm Mạnh trừng mắt.

Trước Kỷ Khánh Lễ thiết lập học bổng cho trường học, trở lý bên ông ta từng liên hệ với trường học nên chủ nhiệm Mạnh đã liên hệ với đối phương nói một chút về tình huống này.

Kết quả trợ lý lại rất bình tĩnh nói thẳng có thể đưa phiếu điểm năm lớp 10 của Kỷ Nhiễm tới trường.

Lúc lớp 10 cô đều vững vàng đứng vị trí thứ nhất.

Cho nên chủ nhiệm Mạnh tập trung tất cả nghi ngờ lên Thẩm Chấp, dù sao tình huống bên Kỷ Nhiễm cũng đặc biệt, lần thi tháng trước cô thi tiếng Anh được điểm tuyệt đối còn những môn toán và lý thì thật sự thi quá kém.

Kỷ Nhiễm không nhịn được nhìn qua Thẩm Chấp.

Vẻ mặt cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, cả người nhìn vô cùng lười biếng kiểu như không để ý chút nào tới lời thầy nói. Nhưng đột nhiên trong lòng Kỷ Nhiễm hơi khó chịu.

Bao nhiêu lần rồi.

Chuyện Đường Chấn Bằng cũng như vậy, cuộc thi lần này cũng như vậy, một lần rồi lại một lần cậu luôn bị người khác nghi ngờ.

Không ai tin cậu, tất cả mọi người đều thấy cậu hư hỏng, cậu bất trị.

Mà chính bản thân cậu cũng chưa bao giờ bằng lòng nói nhiều một chữ, cho dù đơn giản chỉ giải thích cho chính bản thân mình cũng được.

Kỷ Nhiễm hoàn toàn không ý thức được ngay tại vài phút trước lúc cô bị yêu cầu thi lại chính bản thân cô cũng không thấy khó chịu mà chỉ cảm thấy thật bình thường.

Nhưng bây giờ đối tượng biến thành chỉ một mình Thẩm Chấp bỗng nhiên cô không thể chấp nhận được, cảm thấy thầy đang nhắm vào cậu.

Từ đầu cô gái nhỏ đã không chú ý tới, lòng cô không có chút nguyên tắc nào chỉ thiên vị nghiêng về một phía

Không nguyên tắc tin tưởng Thẩm Chấp.

Kỷ Nhiễm nhìn thẳng vào chủ nhiệm Mạnh, không một chút sợ hãi: “Thầy, nếu thành tích của hai chúng em đều đột nhiên cao lên thì để một mình Thẩm Chấp thi lại có phải không công bằng không?”

“Em bằng lòng thi lại cùng cậu ấy.”

Thẩm Chấp vẫn im lặng như cũ.

Nhưng bên tai cậu lại nghe được giọng nói mềm mại nhưng tràn ngập kiên định của cô, cô bằng lòng cùng với cậu…

Vì sao những lời này lại có thể đâm vào lòng người như thế chứ.

Trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, trong mắt, trong lòng đều là những lời cô nói, là bộ dáng cô bảo vệ cậu.

Mặt trời nhỏ của cậu, vĩnh viễn ấm áp như thế.

*

Thi lại cũng không khó, ở phổ thông không thiếu nhất đó chính là đề thi. Lần thi lại này cũng không phải bắt bọn họ làm lại hết mà chỉ thi lại mình môn toán.

Một đề thi, vẫn giống như bình thường, thời gian thi hai tiếng.

Đề thi này do chủ nhiệm Mạnh tự mình mang tới nên chắc chắn họ không thể nào biết trước được.

Hai người mỗi người ngồi một bàn yên tĩnh ngồi trong phòng làm bài. Giám thị là chủ nhiệm Mạnh và Kiều Dư Kiều. Nghe nói sáng nay chủ nhiệm Mạnh còn một tiết dạy Vật Lý những cũng nhờ giáo viên khác dạy thay.

Trong phòng chỉ có bốn người họ.

Toán là một môn học khó khăn không nhỏ ở phổ thông, biết bao nhiêu người bị môn toán ngăn cản bước đi. Dù sao trong các môn học một mình toán luôn độc đẹp vững vàng chiếm cứ vị trí C*.

*Vị trí C là vị trí trung tâm.

Bởi vậy nên lần này chỉ thi mình môn toán cũng có thể hiểu được.

Hai người yên tĩnh giải đề cũng coi như thành thành thật thật, may mà thời gian làm bài trôi qua rất nhanh, hai tiếng đồng hồ cũng chỉ gồm thời gian hai tiết cùng với thời gian nghỉ giải lao thôi.

Lúc Thẩm Chấp giải xong quay qua nhìn Kỷ Nhiễm bên cạnh thấy gương mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm vào đề lớn cuối cùng kia. Ngòi bút của cô cũng đang không ngừng lướt trên giấy nháp, mi tâm khẽ nhíu lại cánh môi phấn nộn hơi mấp máy tính toán, bộ dáng như đang niệm thần chú vậy.

Đột nhiên Thẩm Chấp cười một tiếng.

Tiếng cười này làm cho chủ nhiệm Mạnh đang ngồi phía trước giật mình rồi ông thấy Thẩm Chấp nhìn chằm chằm Kỷ Nhiễm bèn không nhịn được hừ một tiếng: “Viết của mình đi.”

Nhưng ông vừa dứt lời Thẩm Chấp đã để bút xuống bàn, giọng nói nhàn nhạt: “Thầy, em làm xong rồi.”

Kiều Dư Kiều nhìn qua đồng hồ trên tay, nhắc nhở: “Thẩm Chấp, còn nửa tiếng nửa mới hết giờ cứ kiểm tra lại một lần nữa đi.”

Kiều Dư Kiều là giáo viên dạy toán của họ, bình thường nói nhiều nhất chính là câu, đừng có vội nộp bài viết xong rồi cứ kiểm tra lại một lần nữa.”

May mà giờ thi toán có rất ít người có thể nộp bài sớm, dù sao thầy cũng không thấy người đó có mặt ở lớp A8.

Kết quả hôm nay chuyện thầy luôn cho rằng đúng này lại bị phủ định.

Nghe Kiều Dư Kiều nói vậy Thẩm Chấp cũng im lặng, cũng không phải cậu sợ chủ nhiệm Mạnh mà chỉ do Kỷ Nhiễm chưa viết xong nên cậu không muốn quấy rầy cô.

Kỷ Nhiễm cũng không biết suy nghĩ lúc này của Thẩm Chấp, nếu biết cô cũng sẽ không nói cảm ơn với Thẩm Chấp.

Quả thật cô bị vấn đề nhỏ cuối cùng trong đề lớn này làm khó nhưng khi chỉnh lại cách giải một lần nữa cô đã giải được rồi.

Chờ tới khi cô ngẩng đầu lên lật bài thi lại rồi nhấc tay lên: “Thầy ơi, em viết xong rồi.”

“Còn 20 phút nữa.” Kiều Dư Kiều vô cùng tiếc hận nói.

Nhưng thầy thấy hai đứa nhỏ này đều không viết tiếp nữa chỉ đành đi qua thu bài lại. Thầy với chủ nhiệm Mạnh mỗi người một bài, so sánh với đáp án đúng của đề thi.

Trong phòng hơi yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút thỉnh thoảng xẹt trên giấy.

Mãi đến khi Kiều Dư Kiều viết số điểm xuống bài thi rồi nhìn qua chủ nhiệm Mạnh nói: “Chủ nhiệm, bên em chấm xong rồi.”

Lúc này bên chủ nhiệm Mạnh cũng chấm xong.

Ông ngẩng đầu nhìn qua, Kiều Dư Kiều cũng nhìn con số màu đỏ ông viết trên bài thi.

150!

Lại điểm tuyệt đối.

Kiều Dư Kiều chấm bài thi của Thẩm Chấp, cách giải của cậu ngắn gọn lại rõ ràng không có chút nút thắt nào. Ngay cả bề mặt bài thi cũng rất đẹp, chữ Thẩm Chấp viết rất tốt.

Sau khi chủ nhiệm Mạnh đồng ý, Kiều Dư Kiều lấy bài thi của Kỷ Nhiễm qua xem, nhưng khi thầy nhìn xuống quá trình giải đề cuối cùng thì đột nhiên a lên một tiếng.

Chủ nhiệm Mạnh lập tức hỏi: “Sao rồi?”

Kiều Dư Kiều lắc đầu, cách giải câu cuối cùng bên Kỷ Nhiễm hơi có chút cao siêu quá, cách cô giải giống như vận dụng tri thức lớp 12…

Nhưng đây không phải trọng điểm, Kiều Dư Kiều ngẩng đầu nhìn họ, cười nói: “Hai em lại được điểm tuyệt đối.”

Cái từ ‘lại’ này nói ra sự tự hào trong lòng thầy.

Hôm qua lúc chủ nhiệm Mạnh kêu thầy tới trường học Kiều Dư Kiều đã cảm thấy không phải do họ gian lận. Qủa nhiên lúc thi lại hai người cũng không làm thầy thất vọng.

Sắc mặt chủ nhiệm Mạnh ngồi bên cạnh không dễ nhìn lắm, quả thật ông đã nghỉ xấu cho học trò rồi.

Nhưng mà ông cảm thấy bản thân mình rất vô tội, nói một chút xem có ai trải qua chuyện này chưa, người đứng hạng chót quanh năm đột nhiên lại thành người đứng nhất, xe chạy trên núi cũng không có lên xuống mạnh như vậy.

Chủ nhiệm Mạnh nhìn hai người, thân là thầy giáo đã dạy bao nhiêu năm nên lúc này vẫn có chút không bỏ mặt mũi xuống được.

Nhưng cuối cùng ông vẫn nhìn Thẩm Chấp nói: “Thầy không nên nghi ngờ hai em, lần này quả thật lỗi do thầy.”

Trên thế giới này, người cần phải tin tưởng học trò của mình nhất đó chính là giáo viên.

Đột nhiên chủ nhiệm Mạnh xin lỗi như vậy, đừng nói là Kỷ Nhiễm ngay cả Thẩm Chấp cũng sững sờ.

Nhưng so sánh với nét xấu hổ trên mặt Kỷ Nhiễm thì Thẩm Chấp vẫn còn rất bình tĩnh, cuối cùng cậu mở miệng nói: “Không sao, dù sao bây giờ thầy cũng thấy rồi.”

Huống hồ, họ cũng từng làm cho thầy mất mặt, lần này xem như trút giận.

Kiều Dư Kiều thấy hai người cũng không phải người dễ bắt nạt rồi lại nhìn nét mặt chủ nhiệm không tốt lắm bèn vội vàng mở miệng: “Chủ nhiệm Mạnh, nếu đã chứng minh thành tích hai em ấy là thật vậy em dẫn hai em ấy về lớp đây.”

“Đi đi, đi đi.” Chủ nhiệm Mạnh cũng không muốn giữ họ lại đây, tức muốn chết rồi.

Kiều Dư Kiều ngoắc tay ra hiệu họ đi theo mình.

Vì phòng giáo viên ở một khu khác nên ba người phải đi qua hành làng vào khu lớp học rồi mới tới lớp A8.

Trên đường về, Kiều Dư Kiều quay đầu nhìn hai người họ.

Muốn nói không hiếu kỳ thì quả thật không thể tuy vậy bây giờ thầy cũng không biết hỏi từ đâu, nhưng Kiều Dư Kiều vẫn thật tâm nói: “Nếu hai em có gì khó khăn cứ tìm thầy. Mặc dù năng lực của thầy ít vẫn hi vọng có thể giúp các em.”

Kỷ Nhiễm nhìn qua Kiều Dư Kiều, nói thật, rất cảm động.

Đời trước cô đều gặp những chủ nhiệm lớp kiểu cứng nhắc ngiêm túc, tất cả đều lấy điểm số làm mục tiêu cuối cùng. Cô không nói những giáo viên đó không tốt chỉ là không có tình cảm như Kiều Dư Kiều.

Tình cảm con người làm cho người ta thoải mái.

Lúc đi đến chỗ rẽ đột nhiên Kiều Dư Kiều nhớ tới gì đó: “Hai em về lớp trước đi, thầy đi lấy phiếu điểm đã chắc mấy em ấy chờ sốt ruột lắm rồi.”

Sau khi Kiều Dư Kiều rời khỏi Thẩm Chấp kéo Kỷ Nhiễm liếc mắt một cái.

Kỷ Nhiễm hơi chột dạ nhìn xung quanh, may mà bây giờ đang thời gian lên lớp nên xung quanh không có ai. Cô nói: “Làm gì thế?”

“Sao cậu lại nhìn thầy ấy thế chứ?” Rõ ràng Thẩm Chấp có chút tức giận.

Kỷ Nhiễm sửng sốt lại hơi nghi ngờ, cô nhìn thầy Kiều, cô nhìn kiểu gì?

“Ánh mắt cậu nhìn thầy vô cùng cảm động.” Thẩm Chấp nhắc nhở.

Bây giờ Kỷ Nhiễm mới hiểu cậu đang hỏi cái gì, cho nên cậu đang ghen à?

“Cậu thần kinh à.” Kỷ Nhiễm nhìn cậu cười chê cậu một câu.

Nhưng lúc cô nhìn vào ánh mắt cậu thì đột nhiên hai người đều yên tĩnh lại. Kỷ Nhiễm nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, ngũ quan của cậu thâm thúy lập thể mà ít học sinh cao trung có được, hai tròng mắt tối đen làm cho người ta có cảm giác xa cách lạnh lùng khó hiểu.

Mặc dù lạnh lùng vẫn có thể thu hút người khác.

Cô biết cậu đẹp nhưng giây phút này khi nhìn cậu lại vẫn ngây người.

Đặc biệt cô có thể nghe được tiếng trái tim mình đập, vốn dĩ đang trong phạm vi ổn định  lại ngày càng đập nhanh hơn, giống như nhịp trống vậy, gõ vào sâu trong lòng.

Gió lạnh thổi trên hành lang, lạnh buốt thổi lên mặt cô.

Nhưng lại làm cô hiểu rõ lòng mình hơn, cô cũng không phải thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời, có một số việc khi trải qua một đời cô đã nhìn rõ.

Vì sao cô lại tức giận khi giáo viên hiểu lầm cậu. Vì sao cô lại tức giận khi người khác chửi bới cậu. Cô nhìn thấy bộ dáng ngang ngược của cậu cũng nhìn thấy bộ dáng cậu liều mạng bảo vệ người đi theo mình.

Giây phút này, những nút thắt vẫn không tháo được kia bỗng nhiên như được mở ra.

Cô thích cậu.

Lúc bốn* chữ này hiện lên trong đầu, cảm giác vừa ngọt ngào lại có chút chua xót này là tư vị mà cô chưa bao giờ hưởng qua.

*Trong tiếng Trung, từ tôi thích bạn có 4 chữ, ‘她喜欢他‘

Tư vị tình cảm mà tuổi trẻ không biết.

Nhưng hiện tại, cô đã biết rồi.

*

Lúc Kỷ Nhiễm và Thẩm Chấp quay lại lớp học đúng lúc hết tiết 2. Mặc dù mọi người tò mò chuyện hai người bị kêu lên phòng giáo viên thật lâu nhưng cũng không dám nhiều chuyện.

May mà hôm nay mọi người có chuyện phải để ý hơn.

Hai tiết sáng nay là môn Tiếng anh, bài thi cũng được phát đầu tiên. Có người vui cũng có kẻ buồn.

Văn Thiển Hạ rất vui vẻ, lần này cô ấy thi tiếng Anh được 128 điểm, đây có thể tính là phát huy vượt xa ngày thường. Cô ấy quay đầu nhìn Kỷ Nhiễm, nói: “Nhiễm Nhiễm, bài thi tiếng Anh của cậu còn chưa được phát hay cậu hỏi thầy tiếng Anh thử xem.”

“Không sao.” Kỷ Nhiễm biết cô thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm, 148 điểm.

Điểm tiếng Anh của vị bên cạnh là 147 điểm, ít hơn một điểm so với cô. Ngữ văn cô cao hơn cậu 5 điểm nhưng môn Lý Thẩm Chấp làm thực sự quá biến thái rồi. Đây cũng là chỗ kéo điểm giữa hai người.

Nghĩ giữa giờ có 10 phút, thời gian rất nhanh.

Lúc Kiều Dư Kiều cầm giáo án đi vào vốn dĩ phòng học đang la hét ầm ĩ bỗng nhiên có thể yên tĩnh lại.

Thầy thấy thế thì cười: “Xem ra tất cả các em đều mong đợi thành tích kỳ thi lần này nhỉ.”

“Không chờ mong.”

“Thầy ơi, chúng ta có thể phát bài thi toán cuối cùng được không?”

“Xong đời, khẳng định lần này tao thi toán rất tệ.”

Kiều Dư Kiều nghe tiếng oán giận bên dưới bèn cầm phiếu điểm trong tay, vẫn đang do dự không biết tuyên bố thành tích lần này thế nào.

Cuối cùng, thầy quyết định tuyên bố chuyện kinh hãi nhất từ trước đến nay.

“Các em đừng nản lòng, mặc dù môn toán lần này rất khó nhưng có bạn học thi được điểm tuyệt đối, các em có thể kêu bạn ấy chỉ dạy thêm.” Kiều Dư Kiều nói.

Thầy không nói cái này thì không sao vừa nói ra đã làm những học sinh khác không biết nói gì.

Đây không phải sự chênh lệch trần trụi à, thầy nói câu này thật đâm vào tim học sinh của mình, lạnh thấu tim.

Kiều Dư Kiều ho nhẹ một tiếng: “Thật ra, hai bạn được điểm tuyệt đối này ở trong lớp chúng ta.”

Học sinh trong lớp nghe xong câu này đều tao nhìn mày mày nhìn tao, sau đó không ít người nhìn về phía những tuyển thủ hạt giống có thành tích tốt nhất lớp.

Nhưng mà nhìn thì nhìn không có ai giống người thi được điểm tuyệt đối cả.

Ngay cả lần thi tháng trước người thi đứng đầu lớp cũng có vẻ mặt không tin được, bởi vì cậu ta vô cùng khẳng định bản thân mình viết sai phần điền chỗ trống.

“Là Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm của lớp chúng ta, lần thi toán này đều đạt 150 điểm được đặt song song vị trí thứ nhất môn toán đây cũng là hai người duy nhất được điểm tuyệt đối.”

Tiếng nói vừa ngừng, trong phòng học yên tĩnh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Kiều Dư Kiều cảm thấy đã nói tới đây rồi vậy thôi nói đầy đủ mọi chuyện luôn đi: “Còn nữa, lần này bạn Thẩm Chấp thi được 710 điểm, đứng nhất lớp, còn bạn Kỷ Nhiễm thi được 709 điểm, thua một điểm đứng vị trí thứ hai.”

“Vị trí thứ nhất và thứ hai đều nằm trong lớp chúng ta, đây cũng nói rõ lớp ta có tiềm lực khổng lồ…”

Ầm.

Một tiếng vang khổng lồ cắt đứt lời Kiều Dư Kiều, bình nước của Văn Thiển Hạ rơi trên mặt đất, sau đó cô ấy mở to hai mắt nhìn chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng thì thào nói: “Khổng phu tử hiển linh rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Em gái Nhiễm: Tớ cho phép cậu đứng thứ nhất.

Anh Chấp: Bà xã, anh đứng thứ nhất đó nên nói em đứng thứ nhất cũng không khác nhau gì.

Kỷ Nhiễm: Thật xin lỗi, tớ thu hồi câu thích kia lại, ông đây không thích nữa rồi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận