Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực

Chương 30: Cái tôi


Cuộc sống là của chính mình, sao có thể cầu xin người khác ban cho chứ?

Bước đầu tiên, phải bắt đầu thay đổi suy nghĩ của những người dân trong trấn trước.

Chuyện này cần sức mạnh mà cậu có thể tận dụng được từ “Trụ”.

Mục Tư Thần không trở thành quái vật cấp Thần trước rồi dùng sức mạnh cấp Thần và tín ngưỡng của người dân trong trấn xây dựng nên “Trụ”, “Trụ” của cậu là dùng “Đào góc tường” đào được.

Đối với cách dùng “Trụ”, Mục Tư Thần cũng đang tìm tòi.

Cũng may đây là sức mạnh của cậu, từ khi bắt đầu tiến vào viện điều dưỡng, Mục Tư Thần đã có loại cảm giác bản thân tiến vào trong “Trụ”, chỉ cần kết nối ổn thỏa với “Trụ”, hẳn có thể mày mò ra cách sử dụng “Trụ”.

Bàn tay Mục Tư Thần miết mắt trái một chút, cảm thấy có thể lợi dụng năng lực đào được từ Mắt to.

Cậu lẳng lặng nhắm mắt lại, mắt trái hiện ra hình ảnh bình thường không thấy được.

Cậu “nhìn” thấy trên mặt đất của viện điều dưỡng được bảo phủ bởi đồ đằng bản ngã siêu to, mỗi người trong viện điều dưỡng, bao gồm cả, bao gồm cả Trì Liên và Trình Húc Bác, đều có một điểm sáng trên lồng ngực, những điểm sáng này đều thả ra một sợi dây kết nối với đồ đằng bản ngã.

Sức mạnh của đồ đằng bản ngã bắt nguồn từ đây.

Trên bầu trời thì lại là đồ đằng của Mắt to, con mắt có ba con ngươi to lớn bao phủ ở không trung trên viện điều dưỡng, đang nhìn chằm chằm vào viện điều dưỡng.

Mà đồ đằng bản ngã treo trên đó, hoa văn thuộc về bầu trời đã trở nên mơ hồ.

Mục Tư Thần lập tức hiểu rõ hình ảnh này là cái gì.

Cậu không ở trong trò chơi ba ngày, sức mạnh đồ đằng con mắt của Mắt to đã bắt đầu dần dần ăn mòn đồ đằng bản ngã.

Nếu cậu không chịu quay lại trò chơi, sớm muộn gì sức mạnh của Mắt to cũng sẽ hoàn toàn nuốt chửng đồ đằng bản ngã, nếu vậy “Trụ” mà cậu cực khổ đoạt được sẽ bị Mắt to cướp đi một lần nữa.

Đến lúc đó, nhà an toàn của bọn họ sẽ biến mất.

Mục Tư Thần không biết nếu nhà an toàn biến mất, những người chơi offline như bọn họ sẽ gặp phải chuyện. Nhưng nghĩ đến chuyện sức mạnh trong thế giới trò chơi có thể thâm nhập vào trong thế giới hiện thực, chắc hẳn ba người bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt.

Mục Tư Thần bước mấy bước về phía đại sảnh, đứng ở giữa đồ đằng, cảm nhận được luồng sức mạnh này.

Cột trụ này đã là của cậu, chỉ cần tĩnh tâm lại để khơi tông, rất nhiều kiến thức sẽ tự động tiến vào trong đầu.

Muốn sửa hoa văn đồ đằng bản ngã phải dùng năng lượng cảm xúc của người bên trong trụ.

“Trụ” thúc giục Mục Tư Thần, yêu cầu cậu tận sức gia tăng số người bên trong lĩnh vực, đồng thời còn phải không ngừng bòn rút năng lượng cảm xúc từ mọi người, nếu không “Trụ” sẽ sụp đổ.

Có lẽ do “Trụ” này thừa kế từ Mắt to, “Trụ” của Mục Tư Thần cũng như viện điều dưỡng, không có cảm xúc, giống một cái máy vô tình tự động hóa, nhu cầu của nó chỉ có một, chính là năng lượng cảm xúc dồi dào vô tận.

Thế này mà là trụ của cậu sao, có mà là một hố sâu không đáy không thể lấp đầy.

Khó trách ban đầu ở trong viện điều dưỡng, “Trụ” và Mắt to có nhu cầu hoàn toàn khác nhau, “Trụ” còn lâu mới quan tâm sống chết của tình nguyện viên, “Trụ” chỉ muốn tăng số lượng bệnh nhân, chế tạo càng nhiều cảm xúc tuyệt vọng càng tốt.

Mục Tư Thần có loại cảm giác bị “Trụ” bắt cóc, trong lòng dâng lên cảm giác gấp gáp, muốn không đếm xỉa gì mà ép lấy “hi vọng” từ người dân trong trấn để thỏa mãn “Trụ”.

Không biết Mắt to có phải đối mặt với đau khổ này hay không.

Mục Tư Thần mở mắt ra, cảm thấy tình hình có chút gay go.

Cậu không muốn khiến người dân bên trong lĩnh vực đặt quá nhiều kỳ vọng vào mình, làm như vậy sẽ khiến cho người dân trong trấn giẫm lên vết xe đổ hệt như lúc nằm dưới sự thống trị của Mắt to cả.

Nhưng nếu cứ đả kích những người dân thị trấn, làm cho bọn họ mất đi hi vọng, “Trụ” không có được năng lượng cảm xúc sẽ lập tức sụp đổ, nỗ lực trước đó của bọn họ sẽ trở nên vô ích.

Mục Tư Thần nghĩ một lúc, cảm thấy nên tìm hiểu tình huống của những người ở trong viện điều dưỡng một chút.

Cậu hỏi: “Mấy ngày nay, các anh đã quen với cuộc sống ở đây chưa? Có vấn đề gì cần phải giải quyết hay không?”

Tình nguyện viên có hai con mắt ở hai bên mặt chớp mắt mấy cái, trả lời nói: “Cuộc sống cũng coi như ổn, có điều không thể ra khỏi viện điều dưỡng, tôi có hơi nhớ người bạn đang làm việc trong một nhà máy chế biến thực phẩm của tôi. Đương nhiên, quan hệ giữa tôi và người bạn này cũng không quá thân thiết, nhưng mà mỗi lần tan làm cậu ta đều mang một ít thức ăn từ nhà máy chế biến về, còn nhiều hơn khẩu phần ăn quy định trong trấn nhỏ, tôi có hơi đói bụng. À quên, tôi không có ý nói viện trưởng không tốt, chỉ là… bao giờ thì mới phát đồ ăn ạ?”

Thức ăn, đây đúng là chuyện mà Mục Tư Thần không hề để ý đến.

“Anh không ăn bao lâu rồi? Trước đó các anh lấy đồ ăn ở đâu?” Mục Tư Thần hỏi.

Tình nguyện viên nói: “Đồ ăn trước kia đều là do Thân cận Vũ Mục và mấy vị tín đồ phát theo định kỳ. Tôi đã một ngày không ăn gì rồi, trước đó trong nhà kho còn có bánh mì và sữa, mỗi ngày đều nhận theo số lượng, cũng tạm đủ sống qua ngày. Nhưng đến hôm nay trong kho không còn gì nữa, chúng tôi đang không biết làm thế nào, nhân viên y tế đang bàn với nhau bày tế đàn tế xin viện trưởng ban cho đồ ăn.”

“Tế đàn ở đâu?” Mục Tư Thần cau mày.

“Ở tầng 7, chính là căn phòng mà trước đó viện trưởng đã chiến đấu với Thân cận Vũ Mục.” Tình nguyện viên nói.

Mục Tư Thần lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, dẫn theo Trì Liên và Trình Húc Bác xông lên tầng 7.

Bọn họ tiến vào phòng 704, thấy trên vách tường vẫn còn một cái lỗ lớn, nhưng phòng đã được quét dọn sạch sẽ, mấy chiếc giường bệnh cũng không biết đã bị chuyển đi đâu.

Trên mặt đất trống không của 704 bị người nào đó dùng sơn màu đỏ vẽ ra một cái đồ đằng bản ngã rất lớn, ở chính giữa đồ đằng đang trói tình nguyện viên có hai cái vòi mọc mắt chuyên đứng ấn nút cho mọi người ở trong thang máy.

Cảnh tượng này bày ra trước mặt khiến Mục Tư Thần suýt nữa thì bị nhồi máu não.

Đồ đằng vốn tượng trưng cho ý thức về cái tôi, lúc này đầy vẻ tà dị, dường như sắp bị thứ gì đó ô nhiễm.

“Các người đang làm gì vậy?” Mục Tư Thần nói với đám nhân viên y tế đang vây thành một vòng tròn quanh đồ đằng.

Một người đàn ông đeo đeo kính mặc áo blouse trắng nhìn thấy Mục Tư Thần, hết sức kinh ngạc nói: “Viện trưởng, ngài đã quay lại! Ngài nghe được tiếng cầu nguyện của chúng tôi đúng không? Xem ra tiếng kêu của chúng tôi có hiệu quả, ngài không cần sốt ruột, tôi sẽ cúng tế tế phẩm cho ngài.”

“Đủ rồi!” Hiếm khi Mục Tư Thần nổi giận, cậu đi đến bên cạnh người vòi mắt, sau đó đỡ anh ta đang không ngừng khóc lóc dậy, nhịn cơn tức giận hỏi, “Các người đang làm cái gì thế hả?”

Vẻ mặt của bác sĩ đeo kính đầy vô tội, thậm chí còn hơi luống cuống mà nói: “Cầu nguyện ngài đó! Là ngài khiến cho chúng tôi sinh ra hi vọng. Chúng tôi vẫn luôn vô cùng hi vọng chờ đợi ngài, chờ đợi ngài ban cho chúng tôi hạnh phúc và đồ ăn. Ngài mãi không đến, nhất định là hi vọng của chúng tôi không đủ mãnh liệt, cũng nhất định là do kẻ sa đọa xấu xí này sai, cho nên chúng tôi mới chọn kẻ sa đọa để hiến tế cho ngài.”

“Ha ha ha!” Mục Tư Thần tức đến bật, nhất thời nói không nên lời.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra, ba ngày offline, hoàn toàn không phải thời hạn tối đa mà hệ thống cho cậu, là thời hạn tối đa mà “Trụ”, mà những người người dân trong trấn này có thể chịu đựng.

Nếu còn chậm trễ thêm mấy phút, những người này sẽ hiến tế vòi mọc mắt này.

Mục Tư Thần nhìn đồ đằng bản ngã tràn ngập tà dị trên mặt đất, bản thân là chủ của đồ đằng, cậu sinh ra một loại dự cảm.

Nếu những người này thật sự hiến tế người ở trong “Trụ”, cậu sẽ bị ô nhiễm ngược lại.

Cảm giác lúc cậu quay lại viện điều dưỡng không hề sai.

Quái vật cấp Thần có thể ô nhiễm người bình thường, mà ngược lại, một khi tín đồ đạt đến một số lượng nhất định, thì cũng có thể ô nhiễm ngược lại quái vật cấp Thần.

Mục Tư Thần không khỏi sinh ra nghi hoặc, là Mắt to, hay là Tần Trụ, từ lúc ban sơ họ đã là tà thần sao?

Chứ không phải bị ô nhiễm ngược sao?

Việc đã đến nước này, có trách cứ đám người trong viện điều dưỡng cũng vô dụng.

Là cậu đã sai.

Cậu không nên vội vàng offline, đáng lẽ ra cậu nên ở lại viện điều dưỡng, trải nghiệm cuộc sống ở đây, hiểu rõ phong tục tập quán của các tín đồ, chứ không phải đi ngay tắp lự như thế.

Những người trong viện điều dưỡng không phải là những người bình thường trong xã hội hiện thực mà cậu biết. Bọn họ là cư dân không biết đã sống dưới sự thống trị của Mắt to bao lâu, cho dù trước đó Mục Tư Thần tinh lọc ô nhiễm tinh thần của Mắt to đối với bọn họ, nhưng lại chưa thể thay đổi thói quen sinh hoạt của bọn họ.

Bọn họ đã hình thành thói quen cầu xin mọi thứ từ thực thể Vĩ đại, một chút không như ý liền đòi tịnh hóa mạng sống của kẻ sa đọa.

Mục Tư Thần cởi trói cho vòi mọc mắt, vòi mọc mắt khóc lóc nắm chặt lấy áo của Mục Tư Thần, khe khẽ khóc nức nở: “Viện trưởng, tôi thật sự không phải kẻ sa đọa.”

“Tôi biết.” Mục Tư Thần vỗ vỗ bờ vai của anh ta trấn an, “Là lỗi của tôi.”

Là do cậu quá yếu ớt, quá sơ suất, mới khiến cho tất cả những chuyện này suýt nữa đã không thể vãn hồi.

Cũng do chính cậu vốn cũng thầm bài xích đối với những tình nguyện viên trông không bình thường do bị Mắt to ô nhiễm này,loại cảm xúc này được truyền đạt lại cho “Trụ”, “Trụ” ảnh hưởng đến người ở trong viện điều dưỡng, mới tạo nên tình huống mọi người kỳ thị vòi mọc mắt, trói anh ta vứt trên đồ đằng.

Tình huống như vậy, không thể để xảy ra một lần nào nữa.

Mục Tư Thần hít sâu một hơi, khai thông sức mạnh của trụ, dùng sức mạnh của trụ truyền lời nói của cậu đến trong suy nghĩ của mỗi người ở viện điều dưỡng: “Tôi không phải thần, không thể cho mọi người hi vọng. Nguồn gốc của hi vọng phải xuất phát từ đáy lòng, xuất phát từ chính bản thân mình, xuất phát từ niềm ao ước một cuộc sống tốt đẹp hơn, là nguồn động lực của mọi hành vi tích cực.”

Lời của cậu tựa như thần dụ, thông qua sức mạnh của trụ ghi khắc sâu vào trong lòng mỗi người.

Đây là nền tảng mà Mục Tư Thần đặt ra cho trấn nhỏ hi vọng của cậu.

Cho dù những lời này có có khả năng sẽ làm dao động lòng tin của người trong viện điều dưỡng, có khả năng sẽ khiến rất nhiều người đánh mất hi vọng với cậu, làm trụ mất đi nguồn sức mạnh.

Nếu thật sự xảy ra tình huống này, vậy chứng minh Mục Tư Thần cậu chỉ có vậy, không xứng nắm giữ trụ trong tay.

Những lời này đã lật đổ nhận thức trước đây của mọi người, khiến cho mọi người trở nên mê mang, trên đồ đằng bản ngã ở mặt đất, hoa văn biểu tượng hải dương cũng dần dần mơ hồ.

Nhưng lòng tin kiên định của Mục Tư Thần cũng theo sức mạnh của trụ truyền đến trong tâm mỗi người.

Cũng may đây là một thế giới có thể ô nhiễm tinh thần lẫn nhau, chỉ cần sức mạnh tinh thần đủ mạnh thì có thể cảm hóa những người khác, nếu không thì những lời nói phù phiếm cũng không thể lay động được lòng người.

“Vậy… Viện trưởng đại nhân, bản thân mình là cái gì? Chúng tôi phải làm gì mới có thể có được hi vọng đây?” Bác sĩ đeo kính hỏi.

“Hiện tại anh muốn cái gì?” Mục Tư Thần hỏi.

“Tôi muốn có đồ ăn, tôi rất đói bụng.” Bác sĩ đeo kính nói.

Mục Tư Thần hỏi: “Vậy sau khi ăn xong thì sao?”

Bác sĩ đeo kính nói: “Có thể rời khỏi viện điều dưỡng, về nhà ngủ một giấc thật ngon. Sau đó… Sau đó vào thời điểm “Ban ngày” không cần phải trốn ở trong phòng, mong trấn nhỏ đừng có nhiều sương mù như vậy, tương lai… tương lai là cái gì?”

Khi nhắc đến tương lai, bác sĩ đeo kính bỗng nhiên im bặt.

Mục Tư Thần nói: “Những lời anh vừa mới nói đều là hi vọng, mà ước mơ về tương lai của mình chính là vì bản thân anh. Nhưng các anh không nên cầu xin tôi, tôi cũng nhỏ yếu như các anh thôi.”

“Nếu không cầu xin ngài, chúng tôi nên làm cái gì bây giờ? Lại cầu nguyện với “Thiên Không Chi Đồng” sao?” Bác sĩ đeo kính hỏi.

Khi anh ta hỏi ra câu này, hoa văn đại địa trên đồ đằng bản ngã cũng dần dần mơ hồ.

Tín ngưỡng dao động, viện điều dưỡng – cái trụ nền tảng này sắp sụp đổ.

Vô số cảm xúc chán nản truyền đến trên người Mục Tư Thần thông qua cột trụ, cậu bị tuyệt vọng bao phủ, gần như không thở nổi, mấy lần muốn mở miệng đều không thể nói nên lời.

Lúc này, khóa kéo ở giữa ba lô được mở ra, một con búp bê bạch tuộc màu lam chậm rãi leo ra tới, xúc tu lạnh buốt nhẹ nhàng dán ở trên trán của Mục Tư Thần.

Một luồng sức mạnh vừa lý trí vừa kiên định rót vào trong cơ thể của Mục Tư Thần, khiến cho hô hấp cậu lập tức thông thuận.

Mục Tư Thần lại có sức mạnh để nói chuyện.

“Tôi sẽ đi tìm đồ ăn,” Mục Tư Thần cất cao giọng nói, “Nhưng không phải mỗi ngày sẽ đi phát cho mọi người, mà là đi tìm nơi dự trữ thực phẩm, cũng chỉ dẫn mọi người chủ động trồng trọt cây nông nghiệp, phát triển chăn nuôi, dùng lao động để nuôi chính mình.”

Mọi người nghiêm túc nghe Mục Tư Thần nói.

Mục Tư Thần tiếp tục nói: “Tôi cũng sẽ đuổi “Thiên Không Chi Đồng” ra khỏi trấn Đồng Chi, trả lại trấn nhỏ này cho mọi người, để mọi người lại có được ban ngày và đêm tối một cách bình thường. Nhưng những chuyện sau đó, tôi sẽ không lo hết đâu. Mọi người muốn xây dựng trấn nhỏ, thì phải nhận thức rõ chính mình, biết rõ bản thân muốn cái gì, dùng năng lực của bản thân để xây dựng cuộc sống.”

Mục Tư Thần cũng không phải là hứa suông với người dân trong viện điều dưỡng, mà là cậu không thể không làm chuyện này.

Ngay khi Mục Tư Thần nói ra những lời tựa Thần dụ có liên quan đến hi vọng, hệ thống gửi nhiệm vụ cho cậu.

【Chúc mừng người chơi đã đặt ra tư tưởng tinh thần cho trấn nhỏ hi vọng, đặt nền móng về tư tưởng cho mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau tốt đẹp giữa cư dân trấn nhỏ và người đứng đầu. Hi vọng người chơi có thể gieo cái tôi vào trong lòng mỗi người, để cho bọn họ vì chính mình mà hi vọng.】

【Thông báo nhiệm vụ tân thủ 2, chiếm lấy nhà máy chế biến thực phẩm của trấn Đồng Chi, cung cấp thức ăn cho tín đồ của người chơi.】

【Thông báo nhiệm vụ cấp tân thủ 3, trục xuất “Thiên Không Chi Đồng”, chiếm lấy trấn Đồng Chi, đặt ra lĩnh vực đầu tiên cho trấn nhỏ hi vọng.】

【 Hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ 2, khơi dậy hi vọng của tín đồ, liền có thể sửa chữa “Trụ” của viện điều dưỡng. 】

【Hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ 3, người chơi sẽ có được một nửa phần lĩnh vực an toàn.】

Hệ thống lần lượt đưa ra hai nhiệm vụ cho Mục Tư Thần, nghe có vẻ đều là nhiệm vụ không thể năng hoàn thành.

Nhưng Mục Tư Thần không thể không làm.

Cột trụ trong viện điều dưỡng đã sụp đổ đến mức đồ đằng chỉ còn lại hoa văn bàn tay, nút “Thoát game” của bọn họ lại biến mất lần nữa.

Mục Tư Thần sẽ liều mạng chiếm lấy nhà máy chế biến thực phẩm, cướp đoạt trấn Đồng Chi, nhưng đây là tất cả những gì cậu có thể làm.

Những gì còn lại, phải nhờ vào bản thân cư dân trấn Đồng Chi.

Mục Tư Thần kiên định mà nói với người dân thị trấn: “Tôi không phải Thần, quan hệ giữa tôi và mọi người chỉ là đôi bên cùng có lợi. Mọi người cung cấp nguồn năng lượng cảm xúc cho tôi, tạo dựng lĩnh vực, bảo vệ mái nhà. Mà tôi, sẽ không ngừng mở rộng lĩnh vực hoạt động cho mọi người, nhưng mọi người cũng cần phải cung cấp cho tôi sự ủng hộ, dùng niềm tin của mọi người giúp tôi chống đỡ cho “Trụ” tồn tại.”

Cuộc sống là của chính mình, sao có thể cầu xin người khác ban cho chứ?

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Tần Trụ: Có hơi sa sút.

Mục Tư Thần sờ sờ đầu bạch tuộc: Sao thế? Hiếm khi thấy anh không vui.

Tần Trụ: Giá như tôi sớm hiểu rõ đạo lý em nói một chút thì tốt.

Mục Tư Thần cười cười: Hiện tại mới biết cũng chưa muộn.

(Hôm nay là tiểu kịch trường rất đứng đắn ngọt ngào nhé!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận