Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 25


Để cảm ơn sự chỉ điểm của Chử Đình, lúc gần đi, Thẩm Tiêu lại nói một ít suy đoán của mình cho anh ta: “Cái người sống bên cạnh kia ăn uống không tốt lắm, ăn rất ít. Người khỏe mạnh sẽ không kén ăn như vậy, nhiều ngày liên tiếp đều không ăn gì.”

“Tôi biết, tôi để cô rời khỏi nơi này bởi vì anh ta đã mắc bệnh nguy kịch. Một đám người đã không còn hy vọng mới là đáng sợ nhất.” Chử Đình nói.

“Anh biết đấy… Vậy được, tôi rút.” Thẩm Tiêu đi ra khỏi phòng Chử Đình rồi đóng cửa, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Chử Đình trước nay không bao giờ bận tâm đến những chuyện không liên quan mình, sao nay lại tốt bụng nói với cô nhiều như thế? So với ý tốt mà anh ta muốn để cô đi, cô càng nghĩ đối phương không muốn cô ở lại gây thêm chuyển biến xấu thì đúng hơn.

Nhưng mặc kệ thế nào, Thẩm Tiêu cô cũng đã hạ quyết tâm rời đi rồi.

Trong lúc cô xuống lầu và cân nhắc những tin tức mà Chử Đình vừa tiết lộ, ngoài ý muốn bắt gặp vị công tử thân lâm bệnh nặng mà Chử Đình đã nói ấy đang ngồi bên cửa sổ ở sảnh lớn. Tùy tùng bên cạnh khom người phủ thêm cho anh ta một lớp áo lông, anh ta đang ngắm nhìn vầng trăng khuyết: “Đêm nay rơi móc trắng, trăng sáng nhớ quê nhà.”

Một câu này không khỏi khiến Thẩm Tiêu phải dừng chân, nhưng cô chỉ thấy được một bóng lưng tiêu điều.

Thẩm Tiêu biết mình chỉ là một vị khách ghé ngang qua thời không này, những thứ cô nhìn thấy bây giờ chỉ là một góc thời không nhỏ nào đó thôi. Lịch sử cứ cuồn cuộn trôi, sẽ không ai biết rằng một người vốn nên ngồi trên ngai vua từng suy tư dưới trăng như thế này.

Không biết là xuất phát từ tâm tư nào đó, ở những bữa ăn kế tiếp, Thẩm Tiêu đã dốc hết sức để giúp cho bữa ăn của người kia được tốt hơn.

Người đó vẫn ăn ít như cũ nhưng vài ngày sau lại thường xuyên sai tùy tùng thưởng cho cô, nói tay nghề của cô ổn, anh ta rất thích.

Chỉ trong vòng vỏn vẹn không đến mười ngày, Thẩm Tiêu dựa vào những phần thưởng đó đã đổi được gần một nghìn tích phân.

Đối phương càng hào phóng như vậy, Thẩm Tiêu càng thấy tiếc. Thậm chí cô từng muốn tìm cơ hội để hỏi anh ta có đặc biệt muốn ăn món gì đó không, nhưng đáng tiếc, kể từ sau đêm đó cô chưa từng gặp lại anh ta.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, giống như những gì Chử Đình nói, lượng người đến ốc đảo tăng lên đột biến. Trong số đó, không chỉ có người Trung Nguyên, thậm chí còn có thảo nguyên, Tây Vực và Ba Tư. Dường như bọn họ đã có một cuộc hẹn và tất cả tề tựu về ốc đảo này.

Có thêm nhiều người, ốc đảo trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Tựa như lão Vương trước kia làm hai ngày nghỉ ba ngày, nay quán thịt nướng bán từ sớm đến khuya, có đôi khi còn nhờ tiểu nhị sang đó thu tiền giúp mới đỡ bận.

Chứng kiến sự phồn hoa giả tạo này, Thẩm Tiêu mơ hồ nhắc nhở bà chủ bọn họ nên chuẩn bị đường lui, nào ngờ bà chủ lại tỏ vẻ như sớm đã có chuẩn bị, bà ta còn mời Thẩm Tiêu đi theo bọn họ. Ngẫm lại bà chủ tốt xấu gì cũng đã kinh doanh ở ốc đảo này nhiều năm, hẳn tự có cửa ngõ cho mình, Thẩm Tiêu cũng thấy nhẹ nhõm.

Khi Thẩm Tiêu dặn đi dặn lại tiểu nhị rằng không được tùy tiện ra khỏi quán trọ, nào ngờ tiểu nhị lại rối rắm nói với cô: “Hai ngày nay lão Vương nhờ em thu tiền giúp ông ta, ông ta trả cho em năm mươi đồng tiền công.”

“Có tiền thì sao không vui cho được.”

“Nhưng ông ta thường hay hỏi em chuyện về khách trú tại quán trọ chúng ta, em không biết nên trả lời như thế nào. Ông ta còn nói với em, nếu quán trọ có chuyện gì thì có thể báo ngay với ông ta bất cứ lúc nào.”

“…” Người bình thường đương nhiên sẽ không làm việc này, Thẩm Tiêu không biết lão Vương này có lai lịch thế nào.

Cô thở dài: “Vậy sau này cậu đừng sang đó giúp nữa, không có việc gì thì đợi ở sau bếp đừng đi bậy, nhất định phải ở trong tầm mắt của tôi và bà chủ. Nếu có người muốn hỏi thăm cậu về chuyện trong quán trọ thì cứ chạy thẳng đi, biết không?”

“Ừm.” Trên gương mặt non nớt của tiểu nhị lộ ra chút bất an: “Trên ốc đảo có phải sắp phát sinh chuyện gì đó không?”

Thẩm Tiêu sờ sờ đầu cậu ta: “Không có gì đâu, đều sẽ qua cả thôi.”

Ngay cả Thẩm Tiêu đã chuẩn bị tâm lý sẵn cho trận hỗn loạn sắp tới tại ốc đảo, cô vẫn không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy. Khi ánh trăng trên bầu trời đêm sa mạc biến thành hình lưỡi liềm, quán trọ đột nhiên rơi vào tình trạng giới nghiêm. Trong bóng đêm thường có tiếng nức nở, sau đó lại có máu bị đưa xuống dưới lầu. Sau khi Thẩm Tiêu nhìn thấy liền quyết định để cho bà chủ còn đang nước sôi lửa bỏng chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.

Bà chủ nơm nớp lo sợ mấy hôm nay, khi Thẩm Tiêu nhắc nhở bà ta không nói hai lời, tay trái xách túi vải đã chuẩn bị sẵn, tay phải dắt theo tiểu nhị, chồng và Thẩm Tiêu trốn đi. Họ đi thông qua một cánh cửa khác ở phòng bếp để đến phòng ngủ, sau đó mở ra một cái lỗ bên dưới gầm giường và nhảy xuống.

Ngay khi họ vừa bước chân đi, quán trọ lập tức đã bị người vây quanh nhưng bọn người Thẩm Tiêu lại không hề hay biết. Phía dưới quán trọ có một đường hầm vừa cho một người đi, bọn họ không muốn bị ảnh hưởng đến nên định trốn trong đường hầm này vài ngày…

Đường hầm dưới quán trọ rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Bốn người bọn họ dựa vào vách tường và đi rất lâu, trước mặt bọn họ chờ hiện ra một gian phòng rộng rãi. Đó là nơi mà hai vợ chồng bà chủ đã đào trước để tránh nạn, bên kia của gian phòng cũng được thông với một đường hầm khác.

“Bên kia thông với lối ra khỏi ốc đảo, hiện tại chúng ta tạm thời không vội ra ngoài.” Đường hầm này nhỏ hẹp, một người chặn lối thì vạn người không vào được. Bọn họ cứ việc chờ ở đây, cho dù có người tìm đến thì họ cũng cũng không phải sợ. Nếu thật sự không ổn, đến lúc đó lại theo lối kia để đi ra ngoài là được.

“Ừ.” Trong gian phòng này còn có nước và lương khô, có lẽ là do bà chủ đã chuẩn bị lúc trước. Thẩm Tiêu đeo túi, tìm một góc để ngồi xuống, tiếp theo là yên lặng chờ đợi cho qua phong ba bão táp.

Dưới lòng đất, họ không thể ước tính thời gian thông qua ánh sáng mặt trời, họ chỉ có thể dựa trên sự thay đổi nhiệt độ của không gian trong đường hầm để suy đoán đã trôi qua một ngày hay chưa.

Sau khi nhiệt độ trong đường hầm thay đổi qua ba bốn lần, chủ quán trọ với tư cách là người đàn ông trưởng thành trong số bốn người dẫn đầu quay trở lại lối vào để xem một chút. Lúc này Thẩm Tiêu vào kiểm tra trong trung tâm mua sắm ảo, trạng thái tình huống đặc biệt của cô đã được gỡ bỏ.

Có vẻ như trận hỗn loạn trên mặt đất đã xảy ra rồi.

Sau khi ông chủ quán trọ quay trở lại lối vào dò xét một phen, đồng thời không nghe thấy có bất cứ động tĩnh gì, ba người phía sau mới cùng nhau tiến về đó.

Bốn người bò dọc theo đường hầm trở về lối vào ở phòng ngủ, vừa đi lên đã ngửi được một mùi hôi tanh, mùi hôi này khiến bọn họ phải bịt mũi. Bọn họ không vội đi ra ngoài ngay mà ở tại cửa lắng nghe động tĩnh một lúc, sau khi xác định không còn ai bên ngoài mới đẩy cửa đi ra.

Bốn người đã lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, ngoài cửa là một sự sự im lặng đến chết chóc. Chỉ ánh nắng trắng xóa chiếu trên nền đất, thỉnh thoảng có gió thổi qua cỏ khô trên mái hiên phát ra âm thanh trống vắng cô đơn.

Bốn người Thẩm Tiêu đi ra sảnh lớn trước, vừa ra đến dạ dày Thẩm Tiêu co bóp quặn thắt. Cô vốn có thể để chịu đựng được mùi hôi thối này, nhưng khi vừa ra đến đã nghe được tiếng dính nhớp của giòi bọ chui vào trong xác chết, dạ dày cô ngay lập tức co thắt, cô không kìm được mà đỡ vách tường nôn ọe.

“Ba người ra ngoài xem thử.” Mặt ông chủ quán trọ cũng hơi tái đi: “Tôi lên lầu xem sao.”

“Không được, tôi đi cùng với ông.” Bà chủ lo trên lầu sẽ có gì đó ngoài ý muốn: “Cẩu nhi, cô Thẩm, hai người ra ngoài xem còn người nào sống sót hay không. Trên lầu có hai chúng tôi xử lý.”

Thẩm Tiêu nhìn họ cầm cây dao làm bếp trên tay, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, vậy hai người cẩn thận.”

Thẩm Tiêu cầm dao găm trong tay, cũng bảo tiểu nhị cầm thanh xà chắn cửa đi theo cô ra ngoài.

Tình hình bên ngoài có vẻ sẽ ổn hơn, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi. Mỗi lần đi qua một đoạn đường thì có một cái xác chết nằm ở đó, xác chết thối rữa đến mức cô không dám nhìn lại thêm lần thứ hai, cô chỉ có thể vừa đi vừa che mắt tiểu nhị.

Hai người họ đi quanh toàn bộ ốc đảo một lần, vườn không nhà trống, một ốc đảo vốn náo nhiệt lại biến thành đống hoang tàn chỉ sau một đêm.

Đi một vòng xong trở lại quán trọ, thấy hai vợ chồng chủ quán ngồi ở cửa ra vào không biết đang nói với nhau những gì.

Nhìn thấy hai người Thẩm Tiêu quay trở lại, bèn hỏi: “Tình hình xung quanh thế nào? Còn ai khác không?”

“Có, nhưng đều là những người như chúng ta.” Thẩm Tiêu nói: “Hơn nữa, tôi thấy có vẻ như họ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây. Bà chủ, mọi người định ở lại đây hay rời đi?”

Bà chủ rũ mắt, ông chủ bên cạnh thở dài rồi nói: “Vừa rồi chúng tôi cũng đã thương lượng với nhau, trong quán trọ ch/ết nhiều người như vậy, không biết sau này sẽ gặp phải phiền phức gì nhưng tám phần là không suôn sẻ nổi. Cho nên chúng tôi quyết định sẽ đi khỏi đây, đến đô thành.”

“Trước giờ cứ luôn nghĩ rằng, nơi nào có nguồn nước là có thể an cư ở đó.” Bà chủ tựa đầu vào chồng, vẻ mặt buồn bã và mất mát không nói nên lời: “Nhưng hiện tại tôi không muốn trải qua thêm bất cứ biến cố nào nữa, chỉ muốn tìm một nơi yên ổn mà sống thôi. Tôi… có lẽ đã già rồi.”

Nhìn cặp vợ chồng đang rúc vào nhau trước mặt, Thẩm Tiêu cảm thấy bọn họ thật may mắn, tuy sa mạc tàn khốc nhưng ít ra bọn họ vẫn có thể tìm được người để nương tựa lẫn nhau.

“Hai người nói sẽ đi, vậy còn quán trọ này thì sao? Định làm gì với nó bây giờ!” Cô hỏi.

“Đốt.” Bà chủ nhìn hồ nước trước mặt, nói: “Không thể để những thứ dơ bẩn đó làm ô uế vùng, đây là điều duy nhất mà chúng tôi có thể làm cho ốc đảo.”

Vợ chồng ông bà chủ vừa nói vừa bắt tay vào làm, xác chết trong quán trọ không cần phải di chuyển. Còn những xác chết bên ngoài, họ tháo ván cửa và chịu đựng mùi hôi tanh để khiêng từng người một vào. Thẩm Tiêu và tiểu nhị cũng muốn hỗ trợ nhưng bà chủ là nhờ hai người họ đi gom củi ở các hộ gia đình, không cho hai người nhúng tay vào việc này.

Hơn nửa buổi chiều, hai vợ chồng ông bà chủ đã gom xong xuôi những thi thể về đây, bên Thẩm Tiêu cũng gom củi xong.

“Ngoại trừ rơm củi, tôi còn tìm được một ít mì và gạo.” Thẩm Tiêu lau mồ hôi ướt đẫm trên mặt: “Các người phải đi, trên đường đi nhất định phải mang theo một ít lương khô.”

“Được, cảm ơn ý tốt của cô.” Bà chủ nói cảm ơn: “Nhưng chúng ta hãy quên phòng bếp nhà mình đi, chút nữa sang nhà bên cạnh nấu đi.”

“Ừ.”

Sau khi chất đầy rơm củi ở sảnh lớn, ông chủ châm lửa, sau đó ném vào trong đống củi. Ngọn lửa không bùng một phát giống như trong TV, khói đặc cuồn cuộn lên nóc nhà, một lúc sau lửa mới dần bén ra và nuốt chửng hết tất cả.

Đám cháy liên tục từ ban ngày đến đêm, trong lúc đó bà chủ vẫn cứ ngồi tựa vào chồng mà rơi lệ. Đợi đến khi toàn bộ quán trọ biến thành đống hoang tàn, dường như bà ta cũng đã chấp nhận sự thật này.

“Trời trở lạnh, chúng ta tìm chỗ nào đó trú qua đêm trước đi.” Cô lạnh đến mức co rúm thân thể.

“Ừ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận