Tống Kiến Chi gõ nhẹ ngón tay, chọn một biểu tượng cảm xúc đầu mèo gửi qua – đó là biểu tượng cảm xúc mà Minh Tự đã gửi cho nàng, lần trước nàng trộm tải xuống.
Trả lời tin nhắn xong, nàng đặt điện thoại xuống, chuẩn bị nghe cha mẹ và chị gái nói chuyện thì thấy Tống Kiến Nhân đang nhìn mình.
Tống Kiến Chi theo bản năng mang vẻ mặt dò hỏi đáp lại, liền thấy Tống Kiến Nhân nhìn đi chỗ khác, giống như không có ý tứ nói gì với nàng.
Cha Tống vẫn ở đó nói: “… Ở đó rất thoải mái, chúng ta ở đó nửa năm rồi. À, nhân tiện ba tình cờ nhìn thấy vài hòn đảo không tồi, ba mua cho mỗi đứa một hòn đảo.”
Ngữ khí giống như “Trên đường đi làm về, ta có mua một chiếc bánh kem cho bọn trẻ trong nhà”.
Tống Kiến Chi nghẹn lời: “Cảm ơn ba mẹ.”
Mẹ Tống nói: “Kiến Chi, nếu con không có việc gì thì đi chơi với ba mẹ đi? Để chị gái con lo việc trong nước là được rồi.”
Tống Kiến Chi thật sự có chút động tâm, tuy cha mẹ Tống không phải là cha mẹ đã ở bên cạnh nàng hơn mười năm, nhưng sau này khó tránh khỏi sẽ ở chung— theo xu hướng này, có lẽ là bọn họ cách vài năm lại ở chung một lần.
Mình đã chiếm thân phận con gái nhà người ta, chấp nhận “bánh kem” thì mình cũng nên báo hiếu.
Nhưng mà vẫn còn vấn đề của Minh Tự, Minh Tự mới là điều nàng nên ưu tiên, điều này liên quan đến việc nàng có thể tồn tại trên thế giới này hay không.
Cuối cùng Tống Kiến Chi nói: “Gần đây con có tham gia một đoàn phim, con phải diễn một nhân vật nên không thể rời đi, chờ về sau con sẽ đi cùng ba mẹ.”
Mẹ Tống có chút kinh ngạc, “Con gái của ta sắp trở thành minh tinh sao?”
Tống Kiến Nhân đặt tách trà xuống nói: “Vâng, Kiến Chi vào đoàn tham diễn một bộ phim.”
“Trong nước có vài minh tinh mẹ thích, có một minh tinh tên là…” Mẹ Tống nhất thời không nhớ ra, Cha Tống bên cạnh liền trả lời: “Tên là Hà Hi Lam.”
Mẹ Tống mỉm cười, gật đầu, “A, là cô ấy.”
Có thể thấy cảm tình của hai người rất tốt, cha Tống thậm chí còn biết vợ mình thích nữ minh tinh nào, nụ cười trên mặt mẹ Tống chưa bao giờ tắt, có thể thấy bà đã quen sống cuộc sống an nhàn.
Kỳ thực đúng là như vậy, trong trí nhớ của Tống Kiến Chi, nhà ngoại rất yêu thương con gái, mẹ Tống lớn lên giống như một tiểu công chúa, được cha Tống coi như hoàng hậu.
Nhìn thấy mẹ như vậy, Tống Kiến Chi cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Hà Hi Lam?” Tống Kiến Chi cau mày, cái tên này xuất hiện trong dữ liệu cùng với Ngụy Kiêu, bất quá nữ nhân này chỉ giở tiểu cước, không liên quan đến nữ xứng Tống Kiến Chi, nàng cũng không ra tay với người này.
Tống Kiến Chi cũng chú ý đến, nhưng ở một góc độ khác: Hóa ra mẹ Tống chính là fans đối thủ của Minh Tự.
Nàng vừa nghĩ tới đây liền nghe mẹ Tống nói: “Đúng vậy, mẹ cũng thích xem phim của một minh tinh tên Minh Tự, cô ấy thực sự rất đẹp.”
Tống Kiến Chi:?
Ngài có biết hai minh tinh mà ngài hâm mộ là đối thủ của nhau không? Nhất định ngài là fans qua đường!
Cha Tống lập tức trả lời: “Nói bậy, không ai đẹp bằng vợ tôi!”
Mẹ Tống trừng mắt nhìn ông, có chút hờn dỗi nói: “Tôi có tuổi rồi, nói bậy gì trước mặt các con đấy.”
“Nào có, bà vẫn luôn hai mươi tám tuổi, xinh đẹp như hai cô con gái của chúng ta.” Cuối cùng cha Tống cũng nhớ ra mình vẫn còn hai cô con gái, bổ cứu nói.
Hai chị em nhìn ba mẹ tán tỉnh nhau, phảng phất như hai cẩu độc thân trước mặt một cặp tình nhân, miệng bị nhét đầy cẩu lương chất lượng.
Chú Lý từ bên ngoài đi vào nói: “Lão gia, phu nhân, tôi đã tự mình đi gia thiệp mời cho các nhà rồi.”
“Ừm, làm tốt lắm.” Cha Tống lại dặn dò hai người Tống Kiến Chi, “Đêm nay sẽ có tiệc gia đình, đều có thời gian không?”
Chủ yếu là hỏi Tống Kiến Nhân.
Tống Kiến Nhân gật đầu, nói: “Con sẽ tới.”
Sau đó lại nói thêm vài chuyện nhà, hai vợ chồng thân mật lên lầu nghỉ ngơi, để lại hai chị em trong phòng khách.
Tống Kiến Chi cũng ngồi xe nửa ngày, hồi lâu lại chuyển máy bay, cho nên nói với Tống Kiến Nhân: “Em lên nghỉ một lát, mệt quá.”
Tống Kiến Chi nhấc điện thoại chuẩn bị về phòng, Tống Kiến Nhân khoanh tay dựa vào lưng ghế sô pha, lúc nàng đứng lên đột nhiên nói: “Em với Minh Tự tiếp xúc mỗi ngày phải không?”
Động tác đứng dậy của Tống Kiến Chi rõ ràng khựng lại.
Tống Kiến Nhân nheo mắt, tháo kính gọng vàng xuống, “Thế nào?”
Tống Kiến Chi cắn môi, đứng lên nói: “Sau khi gia nhập đoàn phim, em cảm thấy…. cảm thấy cô ấy không tệ, liền trở thành bạn bè.”
Tống Kiến Chi đã giảm bớt cảm giác chột dạ ban đầu, càng nghĩ càng cảm thấy mình phải ổn định.
Suy cho cùng thì nàng cũng chỉ đang làm nhiệm vụ và làm việc tốt thôi, tuy rằng có vài lần, ừm, tiếp xúc tương đối thân mật với Minh Tự tỷ, nhưng không phải là làm ra hành vi vượt quá giới hạn…
A a a sao càng nghĩ càng hư thế này!
Cũng không phải Tống Kiến Nhân quản quyền tự do kết bạn của Tống Kiến Chi, lúc Minh Tự vào Tinh Hãn cô liền biết là Tống Kiến Chi làm, ngay từ đầu cô đã không quản bởi vì không cần phải quản.
Nhưng vừa rồi cô nhìn thấy chữ “Minh Tự” trên màn hình điện thoại, sau đó Tống Kiến Chi mở tin nhắn ra, động tác nhỏ trên mặt kia là không lừa được người.
Bạn bè bình thường, khi nhận được tin nhắn của đối phương sẽ liền vui vẻ sao?
Theo cô xem ra, thậm chí Tống Kiến Chi còn không nhận ra chính mình đang cười.
Tống Kiến Nhân nhạy bén mà nhận ra bất thường.
Căn cứ vào kinh nghiệm ở Ngụy Kiêu vào thời điểm đó, thật khó để Tống Kiến Nhân không nghi ngờ tầm nhìn về tình yêu của em gái mình.
Nhưng rõ ràng Tống Kiến Chi không muốn nói thêm gì nữa, cho rằng nàng vừa trở về đã mệt mỏi, Tống Kiến Nhân chỉ nói: “Ừm, đi nghỉ ngơi đi.”
Tống Kiến Chi như được đại xá, nhanh chóng chuồn về phòng. Ở phía sau nàng, Tống Kiến Nhân tìm thông tin liên lạc của Diệp Tử Tình:
“Quan hệ giữa Minh Tự với Kiến Chi là gì?”
Diệp Tử Tình đang đợi Trần Viên Ninh ghi hình trong phòng thu, mở WeChat xem:…
Sự việc đã bại lộ, cháy nhà lòi mặt chuột, bắt gian trên giường, nguyên hình tất lộ—-
Một loạt từ ngữ xẹt qua trong lòng của Diệp Tử Tình giống như một loạt đạn.
Cô vô cùng cay đắng mà nghĩ, sao Tống Kiến Nhân nắm được đuôi nhỏ của hai người kia rồi!
Cô chưa kịp nghĩ ra cách báo cáo với Tống tổng thì hai người bọn họ đã bị bắt được, phải biết rằng chủ động hòa giải và bị thẩm vấn là hai chuyện khác nhau.
Trần Viên Ninh ở một bên vội vàng xong việc, “Tử Tình tỷ! Em về trước thu dọn một chút, hôm nay có tiệc gia đình, chị nhớ báo lại cho em đó!”
Diệp Tử Tình lo lắng không biết làm thế nào, thất thần đáp lại: “Buổi chiều em đã nói với tôi rồi, đều đã xử lý xong, em mau về đi.”
Khi người trong nhà tụ họp, mọi người cũng tương đối tùy ý.
Tống Kiến Chi lần đầu gặp mẹ của Trần Viên Ninh, cũng là dì của nàng, còn có một số người thân trong giới chính trị và kinh doanh. Những người chưa từng xuất hiện trong nguyên tác đều có khuôn mặt đặc biệt, mỗi người đều có đặc điểm riêng.
Làm Tống Kiến Chi nhận thức rất rõ ràng mình đã thực sự trở thành người trên thế giới này, trở thành một thành
viên của gia đình này.
Có thịt có máu, có quá khứ, có hiện tại và tương lai.
Sau tiệc gia đình, Tống Kiến Chi và một vài người cùng thế hệ tụ tập ở
một góc ăn trái cây, nói chuyện phiếm.
Tống Kiến Nhân không ở chỗ này, cô giống như đã vượt qua giới hạn tuổi tác, làm chủ Tống gia, đang nói chuyện kinh doanh với chú bác.
Các em trai em gái bên dưới có chút sợ hãi Tống Kiến Nhân, bởi vì cô không ở đây, bọn họ nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Một người trong đó nói nói, liền nói tới trên người Tống Kiến Chi, “Tiểu biểu tỷ, Cá Chép Đỏ và Lý Cô Vân có quan hệ gì? Weibo đều đoán mò, đoàn phim cũng không công bố.”
Tống Kiến Chi đơn giản trả lời vấn đề này, rốt cuộc chuyện này cũng không phải là bí mật, chỉ là không cố ý công bố mà thôi.
Để tránh bản thân phá vỡ kế hoạch quảng bá của đoàn phim, nàng đã dặn dò tiểu biểu muội đừng đăng lên trên mạng, tiểu biểu muội gật đầu như dập tỏi.
Sau đó, bọn họ ríu rít nói những chuyện khác, nhưng Tống Kiến Chi vì vấn đề này mà nghĩ đến Minh Tự.
Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng tiệc, có đầy đủ họ hàng, bạn bè, già có, trẻ có, trẻ sơ sinh có.
Nhưng Minh Tự thì sao…
Nàng nghĩ về quá khứ của Minh Tự.
Văn cẩu huyết, thân thế của nữ chủ không tốt lắm. Viết trên giấy thật nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng phải trực tiếp trải nghiệm mới biết không người thân không bạn bè là như thế nào.
Năm Minh Tự bảy tuổi, cả nhà ra ngoài chơi thì xảy ra tai nạn xe, cha mẹ đều qua đời, cô được mẹ che chở ở dưới thân, trở thành người duy nhất sống sót.
Minh Tự được chú đưa về nhà nuôi nấng, vì chấn thương tâm lý nặng nên ba năm cô không mở miệng nói lời nào, có thể vốn dĩ cô là người hoạt bát, nhưng sau vụ tai nạn lại trở nên thanh lãnh.
Nguyên tác không có viết, nhưng Tống Kiến Chi đoán như vậy.
Bởi vì trái tim của Minh Tự rất ấm áp, cô rất tốt với những người bên cạnh, còn… rất thích nói chuyện với mình.
Đương nhiên, người nhà của chú sẽ không đối xử tốt với nữ chủ, nếu không sao có thể làm nữ chủ kiên cường, không ngừng vươn lên.
Những độc giả đọc tiểu thuyết đều cười nói như vậy.
Minh Tự đã làm việc bán thời gian từ khi còn học trung học, những công việc lặt vặt, công việc mùa hè hoặc dạy kèm học sinh tiểu học.
Cô thích diễn xuất, nhưng cô đã chọn một chuyên ngành đứng đầu ở trường đại học. Cô chỉ có một mình, không có cha mẹ để cô tùy ý, cho cô điểm mấu chốt, cô cần phải bảo đảm có thể nuôi sống chính mình.
Mãi cho đến khi cô vào đại học đi kiếm tiền với tư cách là một nghệ sĩ biểu diễn trong câu lạc bộ, vì ngoại hình xinh đẹp cùng khả năng diễn xuất, đạo diễn đã cho cô một vài cảnh quay, con đường trở thành minh tinh của Minh Tự đã thẳng tiến không lùi mà được vạch ra.
Cô được định sẵn phải bước vào vòng tròn này.
Núi Thất Quyết rất yên tĩnh khi về đêm.
Tống Kiến Chi cầm điện thoại trong tay, vô thức lặp lại thao tác mở khóa, đóng lại mở.
Trần Viên Ninh đi tới bên cạnh nàng, “Biểu tỷ, chị nhìn thấy Bành Chu rồi phải không? Cậu ta là bạn của em!”
Tống Kiến Chi tạm thời thoát khỏi suy nghĩ, cười nói: “Ừm, khá tốt.”
Trần Viên Ninh vỗ vỗ ngực nói: “Bạn thân của em còn cần phải nói, cậu ta nói cậu ta vào đoàn đã học được rất nhiều điều từ Chiêm lão sư và Minh Tự tỷ.”
Chiêm Bạch Ngọc là một diễn viên lớn tuổi đóng vai Tự Khách, cả người đều là diễn, Minh Tự cũng thường xuyên giao lưu kỹ năng diễn xuất với hắn, mỗi lần vào lúc này, vẻ mặt của cô đều nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú.
Tống Kiến Chi lại nghĩ đến Minh Tự.
Trần Viên Ninh vẫn còn nhỏ giọng nói: “Trước kia biểu tỷ đã bảo em xem hành động của Minh Tự tỷ thay chị, em vẫn luôn khó hiểu. Sau đó, có người nói hai người là tình địch, làm em sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã tin, may là đó chỉ là tin đồn thất thiệt.”
“Lúc Bành Chu nói với em về kịch bản mới.” Vẻ mặt của Trần Viên Ninh có chút cảm khái, “Ý tưởng của Hồ lão rất hay!”
Mặt của Tống Kiến Chi nóng lên, nàng nhấp một ngụm trà như để che đậy, thanh thanh giọng nói: “Trình độ của Hồ lão còn phải nói.”
Trần Viên Ninh còn muốn nói, nhưng bị một anh em họ kéo đi chơi mạt chược, bên Tống Kiến Chi trở lại an tĩnh.
Nàng cầm ly rượu đi ra sân nhỏ, gió mơn man thổi vào mặt, trăng ẩn hiện sau làn mây mỏng, trong veo như nước.
Thay vì chụp ảnh gia đình sống động cùng thân mật phía sau, nàng lại chụp ảnh mặt trăng.
Bức ảnh thực ra không đẹp lắm, đêm rất tối, trong bức ảnh chỉ có một mảnh đen kịt, bên trong chỉ có một vầng trăng, giống như một miếng bánh hoa quế thơm ngào ngạt treo trong không khí.
Hình dạng là một hình bầu dục không đều, hình quả trứng vịt, có màu vàng nhạt.
Là loại ăn vào có vị ngọt thanh.
Tống Kiến Chi: Tôi muốn ăn bánh hoa quế.
Nàng gửi bức ảnh xấu xí này đi.
Minh Tự gần như lập tức trả lời:
“Mặt trăng?”
Tống Kiến Chi rất không hài lòng: “Đương nhiên, sao còn có dấu chấm hỏi!”
Chẳng lẽ không nhìn ra đó là mặt trăng sao?
Tống Kiến Chi không khỏi hoài nghi, bấm vào bức ảnh xem lại.
Khi nàng đóng bức ảnh lớn lại, liền thấy Minh Tự đã trả lời nàng:
“Ừm, thật trùng hợp.”
“Tôi cũng đang ngắm trăng.”