Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 28


Cha mẹ Tống nói là làm, nói ở lại hai ngày liền đi, tuyệt đối sẽ không ở thêm một ngày, có lẽ nửa đời sau bọn họ trừ bỏ đi chơi chính là đang trên đường đi chơi.
Tiêu tiêu sái sái, vô ưu vô lo, con cái có phúc phận của mình, mặc kệ bọn nhỏ, dù sao Tống gia lớn như vậy, bất luận xảy ra chuyện gì, bọn nhỏ cũng sẽ không chết đói.
Mấy ngày nay Tống Kiến Chi rất bám lấy hai người họ, đi đâu cũng theo như thú cưng, vốn dĩ mẹ Tống còn lo con gái luyến tiếc chính mình, thậm chí bà còn phải suy nghĩ xem mình có nên đi không, hay không cần quan tâm đến đứa nhỏ quá nhiều.
Không nghĩ tới, Tống Kiến Chi lại nghiêm túc nói: “Mẹ, con cháu đều có phúc của con cháu, chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi.”
Mẹ Tống vô cùng cảm động, cha Tống cũng rất hài lòng, còn vẫy tấm thẻ cho Tống Kiến Chi xem như là tiền tiêu vặt.
Khi bọn họ thu dọn hành lý, Tống Kiến Chi cũng đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc quay lại thành phố N. Nàng cùng Tống Kiến Nhân đưa ba mẹ lên máy bay.
Tống Kiến Chi chuẩn bị cùng cất cánh từ sân bay để đỡ phải đi chuyến khác.
Tống Kiến Nhân chậm rãi nói: “Cảnh quay của em rất nhiều sao?”
“Không có.” Tống Kiến Chi theo bản năng nói: “Cá chép đỏ rất ít xuất hiện trong phim.”
“Ừm, ở lại phim trường thật lãng phí thời gian.”
“Các cảnh tập trung sẽ không mất vài ngày, thời gian còn lại có thể rèn luyện ở Tinh Hãn, hoặc là vào tập đoàn.”
Tống Kiến Chi ngừng động tác đặt vé máy bay, nàng chớp mắt nhìn Tống Kiến Nhân.
Bộ dáng của Tống Kiến Nhân vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Tống Kiến Chi cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ cho rằng chị gái sợ mình chịu khổ, nhưng lên phim trường để bảo vệ nữ chủ, nếu không lúc hệ thống nhắc nhở, nàng từ thành phố S chạy tới sẽ muộn.
Nhưng lý do này rõ ràng không thể nói với Tống Kiến Nhân.
Nàng mở miệng, vẻ mặt lộ ra đấu tranh cùng do dự.
Tống Kiến Nhân xoa xoa mi tâm, “Em muốn tìm Minh Tự như vậy?”
Tống Kiến Chi: A?
Nàng ngập ngừng gật đầu, dù sao thì những người khác trong đoàn càng không liên quan gì đến nàng.
“Em không có bạn nào khác ở trong nước.” Tống Kiến Chi nhỏ giọng nói.
Tống Kiến Nhân dùng ngón tay gõ hai lần lên tay vịn.
Tối qua Diệp Tử Tình gọi điện thoại, thành thật thú nhận giữa hai người này không có quan hệ gì, ngoại trừ những thứ này, Diệp Tử Tình còn khéo léo nói vài câu tốt cho Minh Tự.
Tống Kiến Nhân vẫn tin vào ánh mắt nhìn người của bạn cũ, đặc biệt là khi Diệp Tử Tình nhắc tới Minh Tự nỗ lực làm việc cho Tống Kiến Chi chứ không chỉ dựa vào, làm sâu hút máu em gái mình.
—— Đó là sự thật, nhưng buồn bực trong lòng Tống Kiến Nhân vẫn không tan biến đi một chút nào, lý trí và tình cảm luôn là hai thứ khác nhau.
Huống hồ cô chưa tận mắt nhìn thấy nên càng không yên tâm.
Tống Kiến Nhân lại nhìn em gái trước mặt.
Xinh đẹp, ngoan ngoãn, lương thiện, chưa từng yêu đương.
Quả thực là kiểu em gái khiến người làm anh làm chị không yên tâm, sợ bị người khác lừa.
Tống Kiến Nhân lại xoa ấn đường.
Nhưng giáo dục tiếp thu đã cho cô biết rằng vừa che chở vừa kiểm soát mù quáng sẽ chỉ phản tác dụng.
Suy nghĩ hồi lâu, Tống Kiến Nhân nói: “Em ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi đi.”
Tống Kiến Chi còn muốn nói thêm gì đó, Tống Kiến Nhân lại giơ tay ngăn cản, ánh mắt tựa hồ có thâm ý, lại nói: “Kiến Chi, hy vọng em suy nghĩ kỹ, đừng giống như đối với Ngụy Kiêu, chỉ mới gặp vài lần, không hiểu biết người ta đã đi vào.”
Mặt Tống Kiến Chi nóng lên.
Tỷ tỷ, đây là hiểu lầm cái gì thế?
Tống Kiến Nhân thể hiện khía cạnh cường ngạnh của mình, “Cứ như vậy đi, chờ em cảm thấy chính mình đã suy nghĩ cẩn thận lại nói.”
Ranh giới này rất mơ hồ, ngay cả bây giờ Tống Kiến Chi nói chính mình đã suy nghĩ cẩn thận, trực giác của nàng cảm thấy Tống Kiến Nhân sẽ không ngăn cản nàng rời đi.
Nhưng trước nay hảo ý là thứ khó cô phụ nhất, nàng biết Tống Kiến Nhân là vì muốn tốt cho mình, ngược lại làm nàng không đành lòng tùy hứng.
Tống Kiến Chi mím môi, rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào cái ly rỗng, “Vậy… vậy Diệp tỷ đó có thể đi chiếu cố Minh Tự không?”
Nàng suy nghĩ một chút, chỉ còn cách là thỏa hiệp, có Diệp Tử Tình ở bên cạnh, Kiều Hâm sao có thể dùng thủ đoạn được.
Chỉ là không thể tránh khỏi hy sinh lợi ích của Trần Viên Ninh, nàng không ưu tiên cái này.
Tống Kiến Nhân thở dài.
Nhớ Minh Tự như vậy sao?
Cô dứt khoát nói: “Được, chị sẽ bảo cô ấy đến đó trong hôm nay.”
Vậy là tốt rồi…
Tống Kiến Chi yên tâm, thành thật đóng trang đặt vé máy bay lại.
Thành phố N đang mưa.
Trời mưa đường núi khó đi, không có chỗ quay nên cả đoàn mượn bếp nướng của khách sạn, tụ tập trong lều nướng thịt, còn có một đống đồ ăn vặt mua sẵn, đã lấp đầy chiếc bàn dài.
Minh Tự nhờ Lý Mạn mua trà sữa cho mọi người, khao mọi người đã làm việc vất vả.
Sau khi Lý Mạn làm xong việc, nàng ngồi xuống ăn mì chua cay, nói với Minh Tự: “Minh Tự tỷ, chị không ăn gì sao?”
Minh Tự liếc nhìn đĩa thịt nướng trước mặt, “Không quá đói.”
Mắt cô hướng về bầu trời bên ngoài.
Mây u ám, hạt mưa to bằng hạt đậu, may mà không dày đặc. Thành phố S đầy nắng, nếu Tống Kiến Chi quay lại liền có thể quay lại.
Đường núi ngày mưa khó đi, có lẽ nàng sẽ ở lại thành phố một đêm, ngày mai mới tới chân núi.
Cô có nên gửi một tin nhắn nhắc nhở nàng không?
Không khỏi ngoài ý muốn, vẫn là nên đi đường núi vào một ngày nắng đẹp.
Minh Tự cầm điện thoại bên cạnh đĩa thịt nướng lên, đang định soạn tin nhắn.
Kiều Hâm lắc mông đi tới, nhẹ vung tay, cả đĩa thịt nướng rơi xuống đùi Minh Tự, gia vị linh tinh cùng dầu mỡ bắn khắp người Minh Tự.
“Ai nha, tôi vô ý đụng phải.” Kiều Hâm cực kỳ giả tạo thốt lên, giả tạo nói: “Minh Tự, cô không sao chứ?”
Đôi mắt cô ta lập lòe khoái ý.
Ở cùng nữ nhân này trên phim trường quả thực khiến cô ta hận đến ngứa răng, đáng tiếc Tống Kiến Chi suốt ngày ở bên cạnh, cô ta không thể động tay động chân, sợ để lại ấn tượng xấu với Tống Kiến Chi.
Cô ta có thể nhìn ra, Minh Tự cũng muốn đến gần cái cây vàng Tống Kiến Chi, dụ dỗ Tống Kiến Chi vây quanh.
Đúng là diễn xuất của tiểu minh tinh, tìm chỗ dựa nơi nơi.
Hai ngày nay Tống Kiến Chi không có ở đây, đoán chừng đã thể nghiệm sống trong đoàn đủ rồi, sẽ không quay trở lại, sau đó cô ta sẽ có nhiều thời gian chỉnh Minh Tự.
Kiều Hâm nhếch khóe môi, thong thả ung dung chờ phản ứng của Minh Tự.
Cũng giống như phong cách thường ngày của cô ta.
Minh Tự phát giận liền chơi bài lớn, không chấp nhận lời xin lỗi của mình. Nếu không phát giận cũng làm kẻ hèn nhát, cố ý giả vờ làm một bông sen trắng.
Mặc kệ Minh Tự làm đúng hay không không quan trọng, chỉ cần nắm giữ tiếng nói về phía mình, chỉ cần Minh Tự không có chỗ dựa phía sau, còn lại không phải do Minh Tự quyết định.
Về phần Tống Kiến Chi, cho dù Minh Tự còn chưa bị gạt qua một bên, chỉ cần không cố ý cắn chết người, nàng làm sao có thể bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà xuống tay với mình?
Kiều Hâm có chút đắc ý.
Lý Mạn đứng dậy lo lắng nói: “Minh Tự tỷ, chị có bị bỏng không!”
Minh Tự cau mày.
May mà cô chưa ăn thịt nướng, đã nguội bớt, nhưng một thân vấy mỡ cũng làm người mất hứng.
Tâm trạng tốt của Minh Tự bị phá hư một chút.
Câu cảm thán của Lý Mạn thu hút sự chú ý của những người xung quanh, một cô gái nhỏ trong đoàn đưa cho Minh Tự hai chiếc khăn sạch, nhưng Kiều Hâm lại liếc nhìn một cái, trong lúc nhất thời không ai dám quan tâm đến thần tiên đánh nhau, đều tránh xa một chút.
Minh Tự lấy khăn lau sạch vết bẩn trên người, để lại một mảng dầu cay không lau được, đành phải trở về thay.
Động tác cô thong thả, mang theo điềm tĩnh, đợi cho đến khi lau sạch mới ngẩng đầu nhìn Kiều Hâm.
Kiều Hâm bởi vì thật lâu cô chưa phản ứng lại chính mình, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc.
Giống như một chiếc bánh kém chất lượng không ai quan tâm, chỉ có thể hóng gió từ từ trong không khí.
Vốn dĩ Kiều Hâm tới khi dễ người khác, nhưng thấy Minh Tự phớt lờ mình, trong lòng lại không khỏi tức giận, cô ta kìm nén xấu hổ cùng tức giận, giả vờ ủy khuất nói: “Minh Tự, cô không muốn tha thứ cho tôi sao? Tôi thực sự không cố ý.”
Minh Tự gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Ừm, cô không cố ý, cô vẫn luôn như vậy.”
“Cô!”
“Kiều Hâm, có phải cô đã quên chuyện gì rồi hay không?” Minh Tự xếp khăn lại, đặt lên bàn.
Trong lòng Kiều Hâm không hiểu, nhưng không muốn theo lời cô nói, bị cô thao túng, chỉ nói: “Này, là chuyện Kiến Chi bên cạnh cô sao? Đừng lấy Kiến Chi ra dọa tôi, cáo mượn oai hùm, đức hạnh thật làm người buồn nôn.”   
“Đúng vậy, cáo mượn oai hùm, đức hạnh thật làm người buồn nôn.” Minh Tự cảm khái nói, rất có ý tứ.
Kiều Hâm tức đến cắn chặt răng, “Cô có ý gì!”
Minh Tự đứng dậy, trong nháy mắt cao hơn Kiều Hâm một cái đầu, cô trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói: “Kiều Hâm, nhắc nhở cô một câu, tôi hiện là nghệ sĩ của Tinh Hãn, cô cũng là người của Tinh Hãn.”
“Nếu hiện tại cô còn muốn sử dụng loại hình này kéo tôi xuống nước giống như trước kia, cô nên nghĩ xem bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Hãn có cùng cô hồ nháo hay không?”
Trong lòng Kiều Hâm nhảy dựng.
Cô ta thật sự quên mất, gần đây nhìn thấy Minh Tự đi cùng Lý Mạn, không khác gì trước đây, cô ta tự mãn chỉ lo tìm cách khi dễ người.
Thua người không thua trận, Kiều Hâm cố ý cười to, nói: “Thì sao? Đoạt tài nguyên giẫm lên người cùng công ty là chuyện bình thường. Hôm nay tôi giẫm một chân lên cô, cô còn nói chung sống hòa bình đoàn kết hữu ái với tôi nữa không? Ý tưởng của cô ngọt như vậy sao?”
“Như cô mà cũng đòi đấu với tôi? Anh trai tôi là trợ lý của Tống tổng, cô chỉ leo lên Kiến Chi mà thôi, đừng không coi ai ra gì—-”
“Ai không coi ai ra gì? Tôi thấy không phải Minh Tự a.”
Kiều Hâm lúc này mới ý thức được phía sau có người, tiếng cười đột nhiên ngừng lại, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh sáng có chút mờ mịt, cô ta nhìn lại lần thứ hai mới thấy rõ ràng, đó là Diệp Tử Tình!
Kiều Hâm còn chưa kịp thu hồi biểu tình trên mặt, giật giật khóe môi vài cái mới nói: “Tử Tình tỷ, sao chị lại tới đây?”
Diệp Tử Tình đến gần một chút, ánh mắt quét qua trên người Kiều Hâm và Minh Tự một vòng, vẫn mỉm cười, giống như không coi trọng xung đột giữa họ, nói: “Lại không tới, nghệ sĩ dưới tay tôi bị khi dễ đến chết à.”
Sắc mặt Kiều Hâm tái nhợt, ngữ khí có chút chột dạ: “Nào có, chỉ là tôi sơ ý làm đổ thịt nướng, Minh Tự có ý không tha người nên tôi mới cãi cọ vài câu.”
“Là vậy sao?”
Lý Mạn giơ điện thoại lên, “Diệp tỷ, không phải, em có ghi âm.”
Nhờ có đám người Kiều Hâm, Lý Mạn đã hình thành một thói quen tốt là “gặp chuyện ghi âm trước”.
Móng tay dài của Kiều Hâm cắm vào lòng bàn tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Rất tốt.”
Diệp Tử Tình không kiên nhẫn đi ứng phó loại người ngu ngốc này, “Kiều Hâm, về sau cô nên suy nghĩ kỹ rồi hẳn làm, lần này là vì cùng một công ty, lần sau có thể cô không may mắn như vậy đâu.”
“Đã cùng công ty thì phải chung sống hòa thuận, đoàn kết hữu ái.” Diệp Tử Tình cắn hai câu này, khẽ mỉm cười, “Cô nghĩ thế nào?”
Sắc mặt Kiều Hâm trắng đỏ đan xen, nhớ tới anh trai đã nói người không thể chọc vào nhất ở Tinh Hãn chính là Diệp Tử Tình, cuối cùng cô ta nuốt xuống khẩu khí này, nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Ừm, cô chơi đi, tôi cùng Minh Tự đi thay quần áo.” Diệp Tử Tình hài lòng, để lại một lời cho Kiều Hâm, đợi khi cô có thời gian sẽ nói chuyện này với Tống Kiến Chi.
Còn trợ lý bên cạnh Tống Kiến Nhân, phải truy ra gốc rễ của căn bệnh này thì mới có thể xử lý sạch sẽ.
Diệp Tử Tình không nói gì với Minh Tự, chỉ kêu Minh Tự trở về rửa sạch dầu mỡ trên người trước, sau đó lại đến tìm mình.
Minh Tự bọc khăn tắm từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy một tin nhắn mới trên điện thoại: “Hôm nay Diệp tỷ tới đoàn phim, hai người đã gặp nhau chưa?”
Phía sau là một biểu cảm đầu mèo.
Minh Tự mím môi, ánh mắt thâm trầm.
Hôm nay em có quay lại không?  
Em không quay lại sao?
Cô gõ một chữ “em”, lại nhớ tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Diệp Tử Tình.
Trực giác mách bảo cô rằng có thể chuyện này có liên quan tới cái gì đó.
Cuối cùng, Minh Tự chỉ trả lời: “Gặp rồi.”
“Ở bên chị có mưa không?”
“Ở đây đang mưa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận