Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 15 - Chương 2: Nhưng ngươi… làm được sao


Ta theo Vãn Nhĩ Nhĩ quỳ xuống, nghe ông ta nói tiếp: “Ngươi đã vất vả làm việc cho ma tộc nhiều năm như vậy, cho nên ta quyết định, để hai mẹ con các ngươi gặp mặt, lưu lại ma vực xinh đẹp này hay đi về tu chân giới đều mặc cho ngươi quyết định.”

Thân thể Vãn Nhĩ Nhĩ khẽ run lên, hình như không dám tin vào tai mình, nàng ta ngẩng đầu lên, đón lấy nụ cười từ ái của người kia.

Chủ thượng lặp lại: “Tại sao không nói gì? Không hài lòng sao?”

Vãn Nhĩ Nhĩ tỉnh táo lại, mạnh mẽ dập đầu xuống đất, kích động đến mức lệ rơi đầy mặt: “Đa tạ chủ thượng ban ân, Nhĩ Nhĩ vô cùng cảm kích.”

Chủ thượng lộ vẻ vô cùng hứng thú, mỉm cười xua tay nói: “Vậy ra ngoài đi, ta và Như Tịch còn có vài lời muốn nói, ta đã sai người đi gọi mẹ ngươi, ngươi có thể xuất cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Vãn Nhĩ Nhĩ cảm ơn xong thì vội vã kéo ta rời đi. Trên đường đi, nàng ta không kìm nén được sự vui sướng của chính mình, dáng vẻ như vậy thật giống như sư muội tỏa nắng ở Phù Lăng Tông, ta bỗng không biết được, đâu mới là dáng vẻ thật sự của nàng ta.

Nàng ta trở về chỗ ở, chải tóc gọn gàng, thay bộ quần áo màu vàng sáng, tay áo thêu mấy đóa hoa tinh xảo, nàng ta ngắm nghía trước gương hồi lâu, có lẽ là thật sự vui vẻ, cũng không thèm quan tâm tới việc ta định giết nàng ta, còn chia sẻ niềm vui cho ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ nói: “Sau khi rời khỏi ma giới, ta và mẹ sẽ đi tới một nơi không có chiến tranh, nơi có hoa cúc nở rộ khắp nơi.”

Ta hờ hững cắt ngang lời nàng ta: “Ngươi làm nhiều việc ác như vậy, rời khỏi ma giới, người của Tiên Minh và tu chân giới sẽ truy sát ngươi tới chết.”

Nàng ta khẽ ngừng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt thản nhiên: “Tới lúc đó tính sau.”

Nàng ta sửa sang xong, bỏ những thứ định mang theo vào giới chỉ, khi chuẩn bị vào cung, lại thấy ta luôn đi theo sau nàng ta.

Nàng ta vô cùng kinh ngạc, không hiểu vì sao ta lại muốn tiến vào nơi nguy hiểm như thế lần nữa.

Ta cụp mắt xuống nói: “Ta còn chưa nói chuyện với Tạ Như Tịch.”

Vãn Nhĩ Nhĩ im lặng một lát, lúc sau mới lên tiếng, không biết là trào phúng hay thương hại: “Tạ Như Tịch đã sớm không còn thần trí, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy rồi. Sư tỷ, ngươi muốn cứu Tạ Như Tịch, muốn cứu thiên hạ, nhưng ngươi… làm được sao?”

Cuối cùng, nàng ta vẫn dẫn ta vào ma cung, vừa vào đến nơi thì ta và nàng ta mỗi người một ngả.

Nàng ta đi gặp chủ thượng, ta đi tìm Tạ Như Tịch, không cần thiết đi chung với nhau.

Trong ma cung có rất nhiều người hầu hạ đẳng như ta, ta cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Báo cáo nội dung vi phạmVãn Nhĩ Nhĩ vui vẻ đi về phía trước mấy bước, sau đó lạnh mặt quay người lại, ghé vào tai ta nói: “Ở cột trụ cuối cùng của hành lang phía đông có cơ quan.”

Thấy ta kinh ngạc, nàng ta mỉm cười: “Nếu như ngươi bị bắt, ta và mẹ ta cũng không thoát khỏi liên quan.”

Nói xong, nàng ta lập tức chạy về phía chu điện.

Hành lang trong cung thường xuyên có ma vệ tuần tra, ta cúi đầu đi đường như một người hầu bình thường, ta có thể cảm giác được Tạ Như Tịch đang ở đâu, quả nhiên, ta thấy phía trước có rất nhiều ma vệ đi theo hộ tống một người.

Tạ Như Tịch vô cùng bình tĩnh, gương mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì.

Khi hắn sắp đi ngang qua ta, ta nhắm mắt lại, niệm một khẩu quyết, sau đó chậm rãi dệt mộng cảnh.

Đây là thuật dệt mộng mà Ngọc Long huyết truyền thừa cho ta, có thể kéo thần hồn của người trước mặt cùng đi vào trong huyễn cảnh.

Đây là lần đầu tiên ta sử dụng, khá là hồi hộp, nhưng khi ta mở mắt ra, trước mắt ta đã là một chiếc giường lớn, bên trên trải hoa, ánh nắng bên ngoài dịu dàng chiếu vào.

Trên giường có một người ngồi đó, hoa rơi trên đầu vai của hắn.

Tạ Như Tịch luôn nhắm nghiền mắt, nét mặt lạnh băng.

Ta dịu dàng nhìn hắn, Vãn Nhĩ Nhĩ nói Tạ Như Tịch đã sớm bị nhiếp hồn, không thuốc nào cứu được.

Nhưng trong lòng ta luôn luôn tin rằng, Tạ Như Tịch vẫn có ý thức của chính mình.

Hắn bắt đầu cử động, chậm rãi giơ tay lên, nhưng không phải là công kích, mà là đặt Như Tích kiếm lên trên giường, tiếng va chạm khẽ vang lên, tay hắn không một tấc sắt, tự tước vũ khí đầu hàng.

Chỉ một động tác như vậy lại khiến cho ta cảm động rớt nước mắt.

Ta đã hiểu rõ, Tạ Như Tịch hoàn toàn thanh tỉnh.

Ta hỏi: “Ngươi không trúng Nhiếp Hồn Thuật?”

Hắn cụp mắt, bình tĩnh nói: “Phải. Thần lực của ta không đủ để tiêu diệt toàn bộ ma khí ở ma tộc, cho nên, ta đổi một cách khác quanh co hơn, giả vờ là bị ông ta khống chế, giảm lòng cảnh giác của ông ta xuống. Sau chuyện ngày hôm nay, ông ta càng vững tin hơn về việc ta đã mất đi ý thức.”

Tạ Như Tịch nhập ma, nhưng hắn vẫn chống lại ma tộc, từ đầu đến cuối đều thanh tỉnh.

Hắn hy sinh nhiều như vậy, không biết hắn định làm gì?

Ta nhìn những vết đứt gãy trên Như Tịch kiếm: “Như Tịch kiếm đã bị cong rồi, ngươi chữa trị lại sao?”

Hắn nói: “Nghiền nát nó, sau đó đúc lại, cho nên dáng vẻ hơi khó coi…”

Ta lặng lẽ nhìn hắn: “Tạ Như Tịch, sao ngươi không ngẩng đầu nhìn ta?”

Hắn siết chặt đầu ngón tay vào giường, hơi cong người xuống.

Một lúc sau, hắn đưa mắt lên nhìn ta, đáy mắt vằn tia đỏ, phần đuôi mắt có ma văn, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt ta vẫn khẽ run lên một cái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận