“Ha ha ha… A Nhiễm, cô đúng là rất biết nói chuyện nha.
” Vốn dĩ Lý Đông Mai còn đang mất hứng, từ ngày hôm qua Vương Ái Cúc này vẫn luôn gây chuyện, không thèm chấp với cô ta, cô ta lại tưởng mình sợ cô ta.
Đông Mai còn đang muốn tìm cơ hội đánh cho cô ta một trận, nhưng nghe A Nhiễm nói như vậy đột nhiên hết giận, đúng là cô suy nghĩ hơi nông cạn.
Triệu Tố Cầm cũng cười theo, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Thấm Nhiễm, A Nhiễm nhất định được giáo dục rất tốt, khí chất trên người không che dấu được.
Làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái, và nó tốt đẹp đến mức không thể ghen tị.
Vương Ái Cúc nghe được tiếng cười bên kia trong lòng càng thêm không thoải mái, luôn cảm thấy mấy người đó đang cười nhạo mình, nhưng lại không có lý do gì, cũng không có cách nào hỏi cho rõ.
Nhóm nam thanh niên trí thức nhìn thấy mấy đồng chí nữ cười như hoa, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên.
Một đám người tâm trạng vui vẻ đi vào trong ruộng, phần lớn các xã viên đã làm việc, Lâm Đại Sơn đang chờ bọn họ.
“Đội trưởng!”! ! Mọi người vội vàng chào hỏi Lâm Đại Sơn.
“Hôm nay chúng ta thu hoạch ngô, những người đã đến đây mấy năm rồi cũng không cần tôi phải nói nhiều nữa.
Bốn người một đội, phụ trách hai luống ngô, hai đồng chí nam chặt cây, một người bẻ bắp, đồng chí nữ đóng túi, sau đó các đồng chí nam khiêng về.
” Lâm Đại Sơn cũng không dài dòng trực tiếp phân công công việc.
Lâm Đại Sơn vừa dứt lời, mười sáu người đã ở lâu nhanh chóng chia đội, rõ ràng đã quen thuộc từ trước, chỉ còn lại Triệu Tố Cầm và bốn người mới tới.
Lâm Đại Sơn hiển nhiên đã quen rồi: “Bốn người hôm nay mới tới cũng không biết làm lắm, Lý Ái Dân cùng với Xuyên Tử, Hổ Tử, và Triệu Tố Cầm một đội.
””Bác à, chúng cháu! “”Không làm thì đi nhặt phân.
” Lâm Đại Sơn trừng mắt nhìn Hổ Tử một cái.
“Làm, làm, lập tức đi.
” Hổ Tử và Xuyên Tử đâu còn dám nói gì, vội vàng chạy đi làm.
“Phó Hưng Quốc, Lý Đông Mai, Vương Thắng, Nhị Trụ Tử một đội.
” Lâm Đại Sơn tiếp tục nói, mấy thằng nhóc này ngày thường không thích làm việc, cũng không trông mong có thể làm được bao nhiêu, tóm lại đi làm là tốt rồi, chỉ là không biết có thể kiên trì được mấy ngày.
Lâm Diệu Đường nhìn thấy chỉ còn lại Tô Thấm Nhiễm, không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, không hổ là cha mình, luôn nghiêng về phía mình, ngoài miệng nói không giúp mình, vậy đây không phải là đang giúp mình sao?”Tô Thấm Nhiễm, cô đi tới nhóm kia, làm cùng mấy dì.
” Lâm Đại Sơn chỉ hai người phụ nữ ngồi trên đống ngô cách đó không xa, nói.
“Vâng.
” Tô Thấm Nhiễm gật gật đầu đi qua.
Lâm Diệu Đường không chút suy nghĩ lập tức đi theo.
“Con đi đâu vậy?” Lâm Đại Sơn nhíu mày gọi Lâm Diệu Đường lại.
“Đi làm.
Nhóm của mẹ không phải đang thiếu một người sao? Con tới phụ.
” Lâm Diệu Đường thản nhiên nói.
“Con đi dắt xe bò, phụ trách kéo ngô mang về.
” Lâm Đại Sơn đặt sợi dây dắt bò vào tay Lâm Diệu Đường.
“Cha? Đây không phải là công việc của cha sao? Con sẽ làm công việc kia, cha không cần phải vất vả.
”Lâm Diệu Đường thông minh đến mức nào chứ! Anh lập tức hiểu được ý đồ của cha mình, chính là không muốn anh lại gần A Nhiễm, còn sắp xếp A Nhiễm làm việc cùng mẹ và thím Hai, rõ ràng là để trông chừng anh.
“Làm hay không? Không làm thì biến đi cho khuất mắt, có tin tao quất mày không?” Lâm Đại Sơn trừng mắt nhìn Lâm Diệu Đường một cái, tay đã muốn giơ roi lên.
“Con đi là được chứ gì! Con đã bao nhiêu tuổi rồi, cha còn như vậy, con cũng muốn sớm lấy vợ, cha cũng không biết chừa lại cho con chút mặt mũi.
” Lâm Diệu Đường lẩm bẩm.
Tô Thấm Nhiễm đi tới chỗ hai người phụ nữ: “Chào hai dì ạ! Cháu tên là Tô Thấm Nhiễm hôm qua mới tới, còn chưa biết việc, mong các dì giúp đỡ.
” Tô Thấm Nhiễm lễ phép chào hỏi.
.