Mỹ nhân vừa mở miệng, ánh mắt những người còn lại đều dừng trên các nàng. Oánh Tú hoàn hồn, lập tức thu lại đáy mắt phức tạp, cười đáp: “Đa tạ Liễu cô nương quan tâm, vừa rồi chỉ có chút say tàu mà thôi.”
Nhược Mộ ở thuyền cách vách vừa nghe xong liền cùng trượng phu muốn qua đây xem, Oánh Tú thấy vậy liền ngăn cản: “Tỷ cẩn thận đừng qua đây, muội khá hơn nhiều rồi.”
“Thẩm tiểu thư, chỗ chúng ta vừa vặn nấu ít trà gừng, nếu nàng không chê, có thể uống một chút.” Phía sau Tề Hạo Thịnh có một chiếc xe lăn được đẩy tới, một nam tử hắc y đứng sau tay giữ chặt xe lăn, trên xe, một thiếu niên y phục thêu hoa văn trúc diệp, trên mặt mang nụ cười hiền hòa nhìn nàng.
Oánh Tú không khỏi do dự, cuối cùng cũng không phản bác tiểu thúc kiếp trước này, để nha đầu dâng trà gừng lên. Mấy con thuyền tụ lại một chỗ, Oánh Tú ngồi cạnh Thi Nhã, một mặt cầm ly trà gừng, một mặt nhìn núi non xung quanh.
Hồ nước trong suốt, Oánh Tú ở đây có thể nghe tiếng sóng nước lăn tăn, bên tai còn có thể nghe tiếng cười nói trên thuyền cách vách truyền tới. Oánh Tú nghe bọn họ nhắc tới tên nàng, quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Nhứ Nhi làm cái thủ thế với nàng, lên tiếng: “Nghe nói Thẩm tiểu thư là đệ tử của Tô Diêu Dặc, không biết hôm nay ta có diễm phúc thưởng thức hay không?”
Tay cầm ly trà bất giác run lên, Oánh Tú bất động thanh sắc đặc ly trà lên bàn, nhìn Thi Nhã đang làm mặt quỷ ám chỉ với mình, bất đắc dĩ cự tuyệt: “May mắn được học cùng người mấy năm mà thôi, không dám bêu xấu.”
Tề Hạo Thịnh cao giọng: “Cho dù ta không rành âm luật cũng biết trong kinh thành này luận cầm khúc, Tô Diêu Dặc chính là nữ trung kiều thủ, Thẩm tiểu thư không cần khiêm tốn.”
Kiều Thi Nhã cũng tán dương theo: “Đúng vậy, Oánh Tú, ta cũng lâu rồi không nghe muội đàn, hôm nay vừa lúc có Tề Nhị thiếu gia, không bằng muội đàn một khúc cho chúng ta nghe được không?”
Tô Diêu Dặc là người kinh thành, cầm nghệ nổi tiếng thiên hạ, vì không muốn vào phủ của đại quan quý nhân làm thiếp mà bị bắt rời đi, sau đó vì sinh tồn, bà đã đến Nhạc Phường. Dù sao cũng là nữ tử bước ra từ Nhạc Phường, rất nhiều quan gia đều không muốn nhận bà làm nhạc sư, huống chi với dung nhan của nữ tử này, có chủ mẫu nào lại muốn để một trái bom hẹn giờ trong nhà?
Lúc đó vừa lúc gặp Thẩm phu nhân mang thai, không thể chiếu cố Oánh Tú năm ấy, cũng không biết Đường phu nhân có chủ ý gì, bà ta kiến nghị với Thẩm phu nhân rằng Oánh Tú tuổi không còn nhỏ, chi bằng thỉnh Tô Diệu Dặc tới dạy học. Oánh Tú theo Tô Diệu Dặc học đàn bốn năm, tới khi nàng chín tuổi, bà ấy liền rời đi.
Chuyện người ngoài không biết chính là sau thời gian đó, Oánh Tú chưa từng chạm lại vào đàn, mà Tô Diệu Dặc không phải chủ động rời đi, bà ấy là bị Thẩm lão gia đuổi.
Còn về nguyên nhân vì sao bị đuổi đi, đó có thể nói là một cơn ác mộng. Oánh Tú nhìn cây đàn được mang ra, có chút tiến thoái lưỡng nan, mà lúc này, Tề Nhị thiếu gia Tề Minh Hạo đã duỗi tay khảy nhẹ huyền cầm, thanh âm thanh thúy dễ nghe lập tức lan truyền.
Liễu Nhứ Nhi tưởng nàng ngượng ngùng, nên nói: “Vừa lúc mọi người ở đây đều có hứng, nếu Thẩm cô nương không chê, ta nguyên ca một khúc với cô nương.”
Đây chính là vinh hạnh lớn lao với Oánh Tú, trong kinh thành có biết bao người vì muốn giành được một khúc ca, một nụ cười của mỹ nhân mà bỏ ra rất nhiều tiền, còn Thẩm Oánh Tú hôm nay lại dễ dàng như trở bàn tay khiến nàng mở miệng nói làm bạn ca một khúc, nếu còn cự tuyệt, đó chẳng phải là không biết điều sao?
Nhưng thân phận vẫn còn trước mắt, nàng là cô nương gia đình đứng đắn, mà nữ tử đối diện chẳng qua là cô nương Họa Phường bán rẻ tiếng cười để kiếm sống, nếu có Kiều ma ma ở đây, bà khẳng định sẽ trách các nàng không hợp lễ nghĩa.
Hôm nay ở đây đều là người trẻ tuổi, phần lớn đều sùng bái nữ tử thanh khiết ngạo nghễ này, ngay cả thế tử gia Nam Dương hầu phủ cũng đã quỳ gối dưới thân nàng ấy, lý do nàng cự tuyệt tựa hồ đều là vì bản thân cao ngạo.
Những người khác đều đã tụ tập ở đầu thuyền, Oánh Tú nhìn thoáng qua huyền cầm đặt ở đối diện, chỉ biết nâng bước tiến lên phía trước. Đi tới ván gỗ bắt ngang hai thuyền, bên tai truyền tới một tiếng “Cẩn thận”, con thuyền đột nhiên lắc lư, Oánh Tú vừa đặt chân lên, ván gỗ kia liền dời vị trí, lộ ra khe hở rất lớn. Không kịp tránh đi, dưới chân như chỉ còn hư không, cả người nàng cứ như thế mà trầm xuống nước trước mặt bao người.
Sự tình đột nhiên xảy ra, mãi tới khi có tiếng nước truyền tới, Trần Bảo Lâm ngơ ngác nhìn góc áo trong tay của mình, tinh thần liền trở nên hỗn loạn: “Oánh Tú tỷ rơi xuống nước rồi, mau, mau xuống cứu người!”
Oánh Tú chỉ cảm thấy cả người như chìm vào thế giới không thể hít thở, xung quanh truyền tới đau đớn và lạnh băng, cái chết quen thuộc ập tới, bên tai có tiếng nước đánh lên thân thuyền quen thuộc, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người nôn nóng la lớn, mơ hồ không rõ.
“Cứu mạng!” Nước không ngừng vào miệng, một loại cảm giác quen thuộc không ngừng đánh úp, giống như chỉ cần nàng buông tay nhắm mắt lại, chính là lần nữa ra đi.
Nàng không cam lòng, ông trời sẽ không đùa giỡn như vậy, ông ấy sẽ không để nàng sau khi trọng sinh sẽ ra đi như thế.
…
Oánh Tú giãy giụa ngoi đầu lên mặt nước lần thứ hai, sau đó lại trầm xuống, rong rêu dưới đáy thuyền lúc này đã có thể nhìn thấy rõ ràng, thân thể bị dòng nước áp chế khiến nàng khổ sở nhưng vẫn không phát ra thanh âm.
Ngay thời điểm nàng sắp từ bỏ, một bàn tay hữu lực kéo nàng lên, Oánh Tú như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nắm chặt tay hắn, bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp trấn an: “Đừng lộn xộn, ôm lấy ta liền không sao.”
Rốt cuộc cũng được trở về với không khí, Oánh Tú tham lam hít thở, chưa từng cảm thấy sống sót lại may mắn như vậy, mở mắt muốn xem người cứu mình rốt cuộc là ai, gương mặt quen thuộc của Từ Hạo Thịnh lại xuất hiện trước mắt.
Đầu tóc ướt đẫm, gương mặt trắng nõn lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, con người ẩn ẩn lập lòe một mạt yên ổn, dường như đang an ủi nàng đừng lo lắng. Trong lòng dâng lên cảm giác hoảng loạn, Oánh Tú giãy giụa, đưa tay đẩy mạnh người trước mặt ra, hét lớn: “Đừng đụng vào ta!”
Thân mình vừa nổi lên mặt nước lại lần nữa trầm xuống, cảm giác hít thở không thông lần thứ hai ầm tới, Tề Hạo Thịnh đương nhiên thấy rõ thần sắc hoảng loạn của nàng, vội vàng buông tay, sau đó ném dây thừng về phía của nàng.
Cho dù không phải lần đầu đi tới ranh giới sinh tử, nàng vẫn sợ hãi như vậy. Tề Hạo Thịnh lần nữa bắt được nàng, một tay giữ chặt ép nàng không được giãy giụa, một tay bắt lấy thang dây bọn người Cẩn Trạch ném xuống.
“Bắt lấy nó!” Trong tay được nhét vào một đầu dây thừng, Oánh Tú được hắn nâng lên mặt nước, phía trên lập tức có người kéo nàng lên. Cẩn Trạch cẩn thận duỗi tay ôm lấy nàng, trên mạn thuyền lúc này đã ướt một mảng, Thi Nhã vội vàng cởi áo choàng bao lấy nàng, mà Oánh Tú chỉ biết rúc vào lòng Thi Nhã, cánh môi trắng bệch.
“Đừng sợ đừng sợ, không sao, không sao.” Thi Nhã ôm nàng vào bên trong, Nhược Mộ ở con thuyền khác không thể tới, chỉ có thể kêu Giang Diệc Trúc mang áo choàng của mình qua.
“Khóc đi, khóc ra sẽ không sao nữa, Tú Nhi!” Tưởng nàng bị dọa sợ, nhìn nàng cắn chặt môi, ngay cả biểu cảm cũng không để lộ, Thi Nhã hoảng sợ nắm chặt tay nàng gọi, “Oánh Tú, muội đừng làm tỷ sợ, Oánh Tú.”
Oánh Tú chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút tiêu cự, đợi nhìn rõ người trước mắt, khóe môi nàng giật giật, hai hàng nước mắt không thể kìm nén mà rơi ra.
Oánh Tú nỗ lực phát tiết, rơi xuống nước bất lực, trọng sinh quái dị, tất cả đều vứt khỏi đầu, giờ phút này, nàng chỉ biết ôm chặt lấy Thi Nhã.
Ngoài mạn thuyền, Tề Hạo Thịnh cuối cùng cũng leo lên, nhận lấy khăn lông từ tay Liễu Nhứ Nhi lau mặt. Cẩn Trạch mang một kiện áo khoác tới, mở miệng: “Đa tạ thế tử gia cứu giúp, ngày khác nhất định sẽ tới cửa bái tạ.” Nếu không phải Tề Hạo Thịnh biết bơi, hôm nay chỉ sợ Oánh Tú phải bỏ mạng ở nơi này.
Tề Hạo Thịnh không nhận y phục từ tay hắn, chỉ lẳng lặng nghe tiếng khóc từ bên trong truyền ra, nhíu mày, định lên tiếng hỏi gì đó, khóe miệng khẽ động nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra: “Chuyện nhỏ không tốn sức, nếu không phải vì muốn nàng ấy qua đánh đàn, nàng ấy cũng sẽ không rơi xuống nước.”
Trải qua một hồi như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú du ngoạn, tháo dây thừng ra, các con thuyền đều trở về bến tàu. Liễu Nhứ Nhi đi vào bên trong, kêu nha đầu mang trà nóng tới: “Thẩm cô nương, thật ngại quá, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”
Oánh Tú lắc đầu tỏ vẻ không sao, Thi Nhã ôm lấy thân thể run nhè nhẹ của nàng ấy giờ phút này trong lòng còn cảm thấy thấp thỏm, nếu Oánh Tú xảy ra chuyện gì, cả đời này nàng cũng không thể tha thứ cho chính mình.
“Vậy Thẩm cô nương nghỉ ngơi đi, lát nữa là có thể lên bờ.” Liễu Nhứ Nhi ra ngoài thấy Tề Hạo Minh đang ngồi ngoài khoang thuyền, hắc y nam tử đứng sau vẫn chưa từng rời đi, gật đầu cười cười: “Tề Nhị thiếu gia, nơi này gió lớn, ngồi lâu sẽ không tốt cho thân mình.”
“Không sao, Liễu cô nương vẫn là qua xem Đại ca đi, ta ở đây tâm sự với Cẩn Trạch huynh một lúc.”
Trên mặt Liễu Nhứ Nhi hiện lên tia xấu hổ, ngay sau đó cùng nha đầu rời đi. Lúc này, Tề Hạo Thịnh đã thay xong y phục, thời điểm Liễu Nhứ Nhi vào, hắn đang chỉnh lại tay áo, Liễu Nhứ Nhi tiến lên, tự nhiên giúp hắn vuốt phẳng nếp uốn: “Thẩm cô nương đã không sao.”
Tề Hạo Thịnh một tay nắm tay nàng, một tay ôm nàng vào lòng, ngửi ngửi hương vị trên mái tóc nữ tử, trầm giọng: “Thẩm cô nương không sao, nhưng ta lại có việc.”
Gương mặt Liễu Nhứ Nhi đỏ bừng, nghiêng đầu cự tuyệt: “Hạo Thịnh, chàng đừng như vậy, thiếp…”
“Ta biết nàng muốn nói gì.” Tề Hạo Thịnh đặt tay lên môi nàng, ôm nàng thật chặt, “Rất nhanh thôi ta sẽ đưa nàng ra khỏi Họa Phường, nàng phải đợi ta.”
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve sống lưng nam tử, Tề Hạo Thịnh không nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ lóe lên trong mắt Liễu Nhứ Nhi. Cho dù là thanh quan hay một nhà bình thường, nàng sao có thể đường đường chính chính gả vào, càng đừng nói với vị trí của người này, căn bản là không thể.
Quen biết Tề Hạo Thịnh chẳng qua là ngoài ý muốn. Cũng trong một lần du thuyền, khi đó khách nhân nàng phải tiếp đãi có chút lỗ mãng, thấy nàng không thuận theo liền dùng sức mạnh, một khắc anh hùng cứu mỹ nhân lúc này đương nhiên động lòng người, Tề Hạo Thịnh cũng ở trên thuyền nghe tiếng nàng kêu cứu liền ra tay. Gia thế hiển hách, tu dưỡng lại tốt, tỷ muội Họa Phường đều hâm mộ, nhưng bản thân Liễu Nhứ Nhi tự biết mình không xứng, mà hai người căn bản không cùng một thế giới, không thể nào dung hợp.
Chấp nhất và kiên định của Tề Hạo Thịnh làm nàng cảm động, lại khiến nàng sợ hãi khi ngày càng lúc sâu, tới cuối cùng bản thân không có cách nào không chế, tựa như giờ khắc này vậy, cái ôm ấm áp vừa ngữ khí của hắn khiến nàng dao động, khiến nàng muốn có thể dũng khí mà tiếp tục…
Du thuyền rất nhanh đã cập bến, Thi Nhã đỡ Oánh Tú lên xe ngựa, Cẩn Trạch ngồi ngoài đánh xe trở về Kiều phủ.
Thiệu Thư Dao tựa như vẫn chưa chơi đã, kéo tay Trần Bảo Lâm, oán trách: “Khó khăn lắm mới có một chuyến, nhanh như vậy đã phải trở về rồi sao?”
“Chi bằng chúng ta đi theo Oánh Tú tỷ.” Khi nãy không kịp giữ Oánh Tú lại, giờ phút này Trần Bảo Lâm vẫn còn lo lắng khẩn trương.
Thiệu Thư Dao liếc xéo một cái, tức giận nói: “Đi theo nàng ta làm gì, người Kiều phủ nhiều như vậy, nào tới phiên muội chen chân vào!”
Trần Bảo Lâm cúi đầu không nói nữa, chỉ đành đi theo bọn người Cẩn Lộc trên chiếc xe ngựa khác trở về Kiều phủ.