“Mau cởi y phục ra! Sao lại ướt thành như vậy? Tử Yên, mau đi nấu cho tiểu thư chút canh đuổi hàn khí. Tiểu thư của ta, các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải chỉ là đi du hồ sao, sao lại biến thành như vậy?” Nghiêm ma ma kéo nàng vào phòng, giúp nàng cởi y phục ướt dầm dề trên người ra trước.
Thi Nhã không thể giúp được gì, chỉ có thể ngây ngốc đứng một bên. Thu Đồng và Trụy Nhi rất nhanh đã mang nước ấm vào, sau khi điều chỉnh độ nóng, Nghiêm ma ma liền giục nàng vào tắm. Oánh Tú rốt cuộc cũng thoát khỏi cảm giác rùng mình kia, làn nước ấm áp bao lấy thân thể xua tan lạnh băng, một cổ khí nhiệt xông lên, nàng che mũi hắt xì một cái.
Ngâm người một lúc, Oánh Tú mới cảm thấy ấm lên, sau khi ra khỏi thùng nước liền nhanh chóng mặc y phục vào. Tử Yên mang thuốc lên, hầu hạ nàng uống. Thi Nhã cau mày đứng cạnh, thúc giục nàng mau uống: “Hiện tại tốt hơn chút nào chưa?”
Trong miệng Oánh Tú ngậm một viên mứt hoa quả, sau khi hương vị dày đặc của thuốc tan đi mới gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi.”
Nghiêm ma ma cùng Tử Yên thu dọn đồ trong phòng, lúc này cũng đã trở lại. Bà nhìn các nàng, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu thư, lần trước là ngất xỉu, hiện tại là rơi xuống nước, người có phải muốn hù chết bọn nô tỳ không?”
Oánh Tú tự biết đuối lý, chuyện ra ngoài nhất định phải dẫn theo nha hoàn thân tín lại quên mất, lúc này, nàng dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Nghiêm ma ma, hắt xì một cái, mới nói: “Ma ma, lần sau không dám nữa, lần này thật sự là ngoài ý muốn, không cẩn thận bị thuyền đụng phải một chút.”
Oánh Tú không nhắc tới chuyện gặp Liễu Nhứ Nhi và hai vị thiếu gia của Nam Dương hầu phủ trong lúc du hồ, chỉ có thể nói bản thân không cẩn thận rơi xuống nước. Lần này, Nghiêm ma ma quyết tâm phải giáo dục nàng, Thi Nhã có liên quan cũng bị “răn dạy” một trận.
Sau khi Bão Cầm trở về, nghe xong chuyện Oánh Tú rơi xuống nước, sau khi nhìn một vòng, xác định tiểu thư không sao, nàng liền học theo cách dạy dỗ của Nghiêm ma ma cằn nhằn một phen, cuối cùng còn nói: “Lần này nếu có Thanh Bích tỷ tỷ và Kiều ma ma, tiểu thư chắc chắn không nói như vậy.”
Không bao lâu, Kiều lão phu nhân cũng biết chuyện, chuyện lớn thế này Cẩn Trạch đương nhiên không thể giấu diếm, huống hồ Thượng Quan Linh và Đại tỷ phu đều có mặt, Oánh Tú thừa dịp lão phu nhân còn chưa sai người tới gọi liền kéo Thi Nhã qua nhận sai. Nhược Mộ bị dọa tới một thân toàn mồ hôi lạnh, thấy Oánh Tú chỉ có gương mặt đỏ ửng, không có gì khác thường, nàng lúc này mới an tâm cùng Giang Gia Duẫn trở về Giang gia.
Kiều lão phu nhân nắm chặt tay Oánh Tú, nghe Cẩn Lộc thêm mắm thêm muối một hồi, trái tim bà liền treo lên: “Nghe nói hôm nay cứu cháu là thế tử gia của Nam Dương Hầu phủ, hôm nào qua đó cảm tạ một câu đi, nếu không Tú Nhi của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trên mặt Oánh Tú hiện lên một tia không tự nhiên, trong lòng sợ nhất bà ngoại bảo mình qua Dương Hầu phủ, vì thế chỉ chỉ Cẩn Trạch, đáp: “Biểu ca đã thay cháu cảm tạ thế tử gia rồi, bà ngoại, hôm nào kêu biểu ca thay cháu mang chút lễ mọn qua đó là được.”
“Sao có thể như vậy? Người ta rõ ràng là vừa cứu mạng cháu.” Kiều lão phu nhân bật thốt một câu, nhưng không phản bác.
Oánh Tú nghe ra ý của lão phu nhân, lúc này chỉ đành giả câm vờ điếc không rõ.
Trở lại viện, mặt Oánh Tú bắt đầu nóng lên, cũng may Nghiêm ma ma sớm đã có chuẩn bị, hầu hạ nàng uống một chén thuốc, đắp chăn nghỉ ngơi, ngày mai tỉnh dậy liền không có việc gì.
Xuân phường kết thúc, Oánh Tú cũng không còn lý do tiếp tục lưu lại Kiều phủ, nhận được bức thư thứ ba của Thanh Bích, nàng quyết định trở về Thẩm phủ.
Lúc này, Oánh Tú đã ở Kiều phủ một tháng rưỡi, Kiều lão phu nhân bỏ không được, nhưng rốt cuộc vẫn không thể giữ nàng ở lại. Trước khi đi một ngày, Oánh Tú tới thư phòng của Kiều lão gia tử ngây ngốc cả buổi trưa, nàng đưa hai bản sao chép của hồi môn đặt trước mặt ông: “Ông ngoại, đây là danh sách của hồi môn của mẫu thân khi xuất giá còn ở trong kho, Tú Nhi tự biết năng lực nhỏ bé, vì thế liền nhiều một bản đặt ở chỗ ông ngoại.
Ở đây nói chuyện Oánh Tú không hề lòng vòng quanh co, Kiều lão gia tử sắc mặt âm trầm nhìn danh sách, trong lòng đương nhiên hiểu ý của nàng.
Lúc trước hai nữ nhi xuất giá, đặc biệt là tiểu nữ nhi này, Kiều lão phu nhân sợ nữ nhi gả thấp, cuộc sống không như ý muốn, vì thế của hồi môn nhiều hơn hẳn Đại nữ nhi, ngay cả tỷ tỷ Kiều Tình Du ở Tần gia cũng chuẩn bị một phần cho muội muội. Kiều Tình Nhiên gả cho Thẩm Hạc Nghiệp chưa tới ba năm liền khó sinh mà ra đi, của hồi môn hẳn vẫn chưa động vào nhiều.
Nếu tiểu nữ nhi không có con cái, Kiều gia đương nhiên sẽ thu hồi tất cả của hồi môn, hiện tại Oánh Tú liệt kê vào danh sách rõ ràng như vậy, đơn giản là muốn tương lai thời điểm nàng xuất giá, Kiều lão gia tử có thể ghi nhớ rõ ràng của hồi môn của nữ nhi năm xưa.
Của hồi môn phong phú như vậy, Thẩm Hạc Nghiệp có động vào không lão gia tử không rõ ràng lắm, nhưng còn Đường gia thì không nhất định, Thẩm phu nhân có nữ nhi dưới gối, ả ta khẳng định sẽ không bỏ qua.
Ăn bớt nhiều hay ít, chỉ dựa vào danh sách này vẫn không thể nhìn ra, nhưng biện pháp vẫn có rất nhiều, Kiều lão gia tử sống từ tuổi này, mấy chuyện nội trạch đã thấy không ít. Trầm ngâm một hồi, ông thu hai tờ danh sách lại, nói: “Hiện giờ còn sớm, chờ con sau khi trở về ổn định ta và Đại cữu cữu sẽ tự mình tới Thẩm phủ một chuyến.”
……………..
Ngày hôm sau gần tới bữa trưa, Oánh Tú mới trở về Thẩm phủ. Nàng cho Nghiêm ma ma ở lại thu dọn đồ đạc, còn mình dẫn theo Thanh Bích tới viện của Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân đúng lúc đang dạy dỗ Thẩm Oánh Tuệ thêu thùa, thấy nàng bước vào liền không nóng không lạnh mà lên tiếng: “Về rồi sao?”
“Vừa mới về, Đại cữu mẫu còn bảo con mang vài thứ về tặng cho mẫu thân.” Oánh Tú từ trong tay Thanh Bích cầm hai cái tráp đưa cho Thẩm phu nhân, Oánh Tuệ liền nhanh chóng mở hộp ra.
Thời điểm xuân phường, Thẩm gia cũng được mời tới, có điều khi đó Thẩm phu nhân đang tức giận, vì thế mượn bệnh mà không đến, Kiều lão phu nhân liền bảo Oánh Tú mang một phần lễ của xuân phường về và một ít dược liệu.
“Đại cữu mẫu nghe nói mẫu thân không khỏe, cho nên kêu Tú Nhi mang một ít thảo dược xuân thiên khư hàn trở về.”
“Làm phiền Kiều phu nhân lo lắng.” Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua tráp, sau đó kêu nha đầu thu lại. Hôn sự với Tưởng gia không thành, bà ngược lại bị Thẩm lão gia mắng một trận! Thẩm phu nhân nhìn nét mặt điềm tĩnh của Oánh Tú, trong lòng càng tức giận. Kiều gia đứng sau nàng không thể động vào được, chỉ là Kiều gia cho dù có thế nào đi nữa, Đường Uyển bà mới chính là chủ mẫu Thẩm gia, một ngày bà còn là người Thẩm gia, ngày đó hôn sự của nàng liền do bà làm chủ!
“Không còn sớm nữa, đi đường cả buổi sáng rồi, con trở về dùng bữa nghỉ ngơi đi, buổi chiều không cần lại đây.”
“Thời tiết gần đây hay thay đổi, mẫu thân nhớ chú ý bảo trọng thân mình, vậy Tú Nhi về trước.” Oánh Tú mỉm cười, xoay người rời đi.
Tới đoạn hành lang gấp khúc, Oánh Tú đứng lặng một lúc, mở miệng: “Thanh Bích, đi chuẩn bị chút đồ an thai, ta phải đi chúc mừng Khổng di nương.”
Khổng di nương là nha hoàn Thẩm phu nhân tặng cho Thẩm Hạc Nghiệp lúc mang thai lần hai, có điều sáu năm rồi bụng bà ta vẫn không có động tĩnh. Thẩm Hạc Nghiệp không phải kẻ háo sắc, số ngày tới phòng hai di nương trong một tháng ít ỏi tới có thể đếm được. Ngày tháng Thẩm phu nhân an bài vô cùng chuẩn, nhưng vì hôn sự của Oánh Tú, Thẩm Hạc Nghiệp và Đường thị khắc khẩu một hồi, trong cơn tức giận mà qua phòng Khổng di nương, không ngờ sau một tháng, trong nhà liền truyền ra tin vui.
Oánh Tú đứng đó đợi Thanh Bích trở về. Kiếp trước Khổng di nương cũng mang thai, chỉ là sau khi lần nữa Thẩm phu nhân lần nữa tin mừng, hài tử kia liền giữ không được, Oánh Tú hi vọng đứa nhỏ này có thể bình an chào đời, coi như là bà ấy một chỗ dựa, như thế vẫn tốt hơn ở Thẩm phủ tịch liêu cả đời.
Rất nhanh Thanh Bích đã trở về, trong tay cầm ít thuốc dưỡng thai bình thường Oánh Tú căn dặn. Hạ nhân trong Hương Hà Viện của Khổng di nương không nhiều, Oánh Tú một đường đi qua chỉ thấy một bà tử quét sân. Bà tử kia thấy nàng tới liền dẫn đường cho nàng, Oánh Tú chân đạp lên lá rụng còn chưa quét sạch chậm rãi bước lên cầu thang.
Không khí nơi này bất giác khiến nàng cảm thấy quen thuộc, còn chưa vào nhà, nha hoàn bên trong nghe được động tĩnh liền chạy ra, vừa thấy Oánh Tú, sắc mặt vốn có chút không kiên nhẫn lập tức hiện lên vẻ hoảng hốt: “Đại… Đại tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Hương Hà Viện chỉ có một nha hoàn ngươi hầu hạ sao? Những người khác đâu?” Người thiện bị khinh, trong phủ có rất nhiều nha hoàn bà tử thích dẫm thấp bò cao! Oánh Tú sắc mặt âm trầm nhìn nha hoàn kia: “Các ngươi hầu hạ chủ tử như vậy hả?”
“Đại tiểu thư, nô tỳ lập tức đi kêu các nàng về.” Nha đầu kia vừa thấy Oánh Tú tức giận liền chạy ra bên ngoài.
Thời điểm lướt ngang qua, Oánh Tú rõ ràng ngửi được một mùi thanh nhẹ của cam quýt, dưới đất lại không cẩn thận lăn ra một quả cam. Thanh Bích khom người nhặt lên, nó chỉ còn lại phần dư thừa.
Oánh Tú vòng qua bình phong vào trong phòng, Khổng di nương đang ngồi trên giường cúi đầu thêu khăn, trang trí trong phòng cực kỳ mộc mạc: “Đại tiểu thư, sao người lại tới đây? Tiểu Hồng, mau đi pha chút trà nóng, Tiểu Hồng…” Gọi vài tiếng vẫn không có người trả lời, trên mặt Khổng di nương hiện lên một mạt xấu hổ, tay chân luống cuống mà buông đồ xuống, muốn đích thân xuống giường lại bị Oánh Tú ngăn cản.
“Tiểu Hồng mà di nương gọi có phải nha đầu vừa ra ngoài không?” Ánh mắt Oánh Tú vẫn bình thản dừng trên bụng bà, nhẹ giọng, “Di nương là người có thai, mọi việc vẫn là đừng tự động tay.”
“Đa tạ Đại tiểu thư quan tâm, ngày thường ta cũng làm quen rồi, có người hầu hạ ngược lại thấy không thoải mái.” Khổng di nương tính tình tương đối an phận, nếu không cũng không kéo dài tới sáu năm mới hoài thai lần đầu.
“Di nương nghĩ như vậy là không đúng rồi.” Oánh Tú đột nhiên lạnh giọng, “Người hiện tại đã hoài thai, cho dù không suy nghĩ cho mình, người cũng nên vì hài tử trong bụng mà ngẫm lại.”
Khổng di nương kinh ngạc nhìn Oánh Tú, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hai tay theo bản năng che bụng. Đứa nhỏ này đột nhiên tới bà trước nay chưa từng nghĩ qua, sau khi biết lão gia vô cùng vui vẻ, nhưng phu nhân lãnh đạm, cùng Vệ di nương không có ý tứ chúc mừng, mãi tới Đại tiểu thư xuất hiện, cuộc sống bình thường dường như đã thay đổi, không còn an tĩnh như trước.
“Di nương là người thông minh, hẳn là hiểu ý của ta.” Nhìn biểu tình biến hóa trên mặt bà, Oánh Tú nhẹ nhàng gõ gõ hộp gấm đặt trên bàn, cúi đầu nhìn không rõ sắc mặt…