Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 2132: Bày mưu lập kế


An bài xong công việc cảnh vệ, dưới đề nghị của Lương Kinh Vĩ, mọi người chậm rãi mái nhà căn biệt thự.

Biệt thự số 1 có địa thế cao nhất cả viện Thường ủy, leo lên tầng cao nhất, toàn bộ quang cảnh của viện Thường ủy đều lọt vào hết tầm mắt. Mọi người hiểu tâm tư của Lương Kinh Vĩ, là muốn nhìn toàn cảnh tòa viện này, xem tại phương diện công tác cảnh vệ còn có lỗ thủng gì hay không.

Lương Kinh Vĩ xuất thân từ chiến đấu, vẫn luôn đảm nhiệm chức vị cao tại quân đội, bày binh bố trận là nghề chính của hắn.

– Ừhm, trên cơ bản bố trí canh phòng rất đúng chỗ, không có góc chết, rất tốt!

Quan sát tỉ mỉ một lúc, Lương Kinh Vĩ gật đầu nói, vẻ mặt cũng thảnh thơi.

Liễu Tuấn cười nói:
– Nếu Lương tư lệnh cũng nói như vậy, buổi tối tôi có thể an giấc mà ngủ rồi.

Tất cả mọi người đều bật cười.

Mặc dù tình hình trị an của tỉnh Thiên Sơn tương đối nghiêm trọng, dẫu sao an toàn của bí thư Tỉnh ủy vẫn không cần quá lo lắng. Chẳng qua đây là chức trách sở tại của các tướng quân như Lương Kinh Vĩ nên đành phải cẩn thận hơn.

Không quản nói như thế nào, an toàn của Liễu Tuấn chính là đại sự hạng nhất, nhất thiết không thể sơ sẩy.

Mọi người lại trở về phòng khách ngồi, Nhiệt Lỵ Á tự mình dâng trà cho các lãnh đạo. Ngụy Chấn Hùng nguyên quán Hoa Đông, thói quen cuộc sống cũng như Liễu Tuấn, lại thêm ở tỉnh Thiên Sơn đã 20 năm, rất nhiều thói quen cuộc sống đều bản địa hóa, tuy nhiên trà mà Nhiệt Lỵ Á pha cho mọi người lại là trà Long Tĩnh. Đây cũng là do Vương Đại Hân đã phân phó cho nhân viên, ngày hôm nay sau khi Ngụy Chấn Hùng rời khỏi, lập tức đưa tới biệt thự số 1.

Mặc dù trước kia Vương Đại Hân chưa từng làm cộng sự cùng Liễu Tuấn, ít nhiều gì cũng đã tìm hiểu về y, đoán là lãnh đạo mà Nam Phương sinh ra chưa hẳn sẽ uống quen trà bản địa.

Mọi người uống trà nói chuyện tại phòng khách, nói một số đích đề tài không phải rất mẫn cảm.

– Thế nào Liễu bí thư, cậu là địa chủ, có phải nên mời chúng tôi ăn một bữa không đây?

Hiển nhiên đã gần đến giờ cơm, Lương Kinh Vĩ liền trêu ghẹo.

Liễu Tuấn cười nói:
– Tôi mới đến đây, cũng chưa biết gì về TP.Bắc Đình, phân không rõ đông nam tây bắc, cái tiếng địa chủ này hình như đâu gọi hợp cách. . .

Vương Đại Hân vội nói:
– Liễu bí thư, có phải là tới khách sạn dùng cơm không?

Liễu Tuấn cười khoát tay:
– Không cần, ngày hôm nay có người làm chủ rồi.

Vương Đại Hân liền cười gật đầu.

Vũ Chính Hiên nói:
– Mời mọi người đến nhà của tôi dùng cơm, vợ tôi đã chuẩn bị tốt rồi.

Vương Đại Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ, vợ của Vũ tư lệnh viên không phải là chị của Liễu bí thư hay sao? Em trai đến TP.Bắc Đình, vợ của Vũ tư lệnh viên đương nhiên phải mời đệ đệ ăn cơm rồi.

Liễu Tấn Tài và Vũ Thu Hàn là thông gia, cũng không phải bí mật gì, phần lớn các quan viên đã đến địa vị nhất định trên quan trường đều rõ mối quan hệ này.

Mặc dù chính miệng Vũ Chính Hiên mời, Vương Đại Hân và Nhiệt Lỵ Á vẫn mỉm cười khéo cự tuyệt. Vũ tư lệnh viên chỉ nói khách sáo thế thôi, có thể thấy mấy vị này đều là người quen cũ, gặp mặt hiển nhiên sẽ có một số chuyện tri âm muốn nói. Hai người họ không thể đi “phá rối”, trên quan trường tuy chú ý đến quan hệ, nhưng càng phải suy xét cho hợp lý.

Quan hệ chưa tới đủ mức độ, nếu cố muốn đi tiếp cận, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.

Nhà của Vũ Chính Hiên nằm tại quân doanh.

Bộ tư lệnh của cánh quân phản ứng nhanh nằm ngay bên trong TP.Bắc Đình, được cải tạo thành từ Sở chỉ huy tiền tiến trước kia.

Sau đó đoàn người lên xe đến nơi ở của Vũ Chính Hiên tại quân doanh.

Năm đó khi Vũ Chính Hiên suất lĩnh một sư đoàn Sở chỉ huy tiền tiến và cánh quân phản ứng nhanh tiến vào đóng tại tỉnh Thiên Sơn, Liễu Yên cũng đi theo hắn đến ở tại TP.Bắc Đình. Cũng như Nguyễn Bích Tú, dì Bành vợ của Vũ Thu Hàn bất kể như thế nào cũng không chịu để đứa cháu Vũ Mục Dã theo chân cha mẹ đến tỉnh Thiên Sơn, ép Vũ Mục Dã ở lại thủ đô.

Liễu Yên buộc lòng phải chạy qua chạy lại hai bên.

– Tiểu Tuấn!

Nhìn thấy hình bóng của em trai xuống xe, Liễu Yên đang đứng chờ ở cửa biệt thự vui mừng cất tiếng gọi, chân thì bước nhanh tới.

– Chị ba.

Liễu Tuấn mỉm cười trả lời.

Liễu Yên tỉ mỉ quan sát Liễu Tuấn một lúc mới thoả mãn gật đầu, hình như cảm thấy Liễu Tuấn cũng không gầy đi. Nói đến thì hai chị em đã mấy tháng chưa từng gặp lại, thường khi Liễu Yên về thủ đô thăm hỏi cha mẹ và con, Liễu Tuấn đang ở Nam Phương, Liễu Tuấn về thủ đô họp, rồi Liễu Yên lại đi Bắc Đình, sự tình luôn đan xen như thế.

– Chị ba, vị này chính là tư lệnh viên Lương Kinh Vĩ của quân khu Tây Bắc.

Liễu Tuấn liền giới thiệu Lương Kinh Vĩ cho chị ba. Hồi năm 1979, Lương Kinh Vĩ có về nhà thăm người thân từ trên chiến trường tự vệ, và đã từng đến nhà Liễu Tấn Tài một chuyến, lúc đó xem như là đã từng gặp mặt với Liễu Yên. Tuy nhiên thời gian đó Liễu Yên cũng chỉ là một bé gái chưa tới 11 tuổi, hiển nhiên không có ấn tượng gì nhiều.

– Xin chào Lương tư lệnh viên, hoan nghênh hoan nghênh. . .

Liễu Yên bắt tay chào hỏi với Lương Kinh Vĩ.

Tính tình của Liễu Yên kỳ thực có vài phần tương tự Nghiêm Phỉ, rất ngây thơ, không thông đạo lí đối nhân xử thế nhiều. Theo địa vị của Vũ Chính Hiên tại quân đội vững bước bay lên, Liễu Yên ít nhiều cũng có chút xã giao, cũng gặp qua các tràng diện xã hội lớn.

Mọi người chào hỏi ở cửa biệt thự xong, Vũ Chính Hiên mời khách vào cửa.

Liễu Yên chuẩn bị đều là các món ăn gia đình, đương nhiên, là người giúp việc làm, trù nghệ của Liễu Yên cũng cùng một đẳng cấp như Nghiêm Phỉ, có thể nấu mì ra hồn hay không thì còn phải đợi “nghiệm chứng”.

– Thế nào Liễu bí thư, buổi tối chắc không có công vụ? Rượu chứ nhỉ?

Vũ Chính Hào cười hỏi.

– Được.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Mặc dù nói làm tốt công tác cảnh vệ cho người lãnh đạo Đảng và quốc gia là chức trách sở tại của Vũ Chính Hào, nhưng hắn đã phải từ thủ đô bay đến TP.Bắc Đình để tự mình an bài, phần tình nghĩa này rất đáng quý. Liễu Tuấn nhất định phải nhận.

Liễu Yên biết thói quen uống rượu của em trai, lấy ra cũng là rượu Mao Đài ủ lâu năm. Vũ Chính Hiên tự mình động thủ rót rượu cho mọi người, Liễu Yên thì dùng đồ uống tiếp khách.

– Tiểu Tuấn, Phỉ Phỉ và Dương Dương ở lại kinh đô hả

TW vừa tuyên bố quyết định bổ nhiệm đối với Liễu Tuấn, Liễu Yên đặc biệt quan tâm chuyện này. Chịu ảnh hưởng của gia huấn Liễu gia “phu nhân không tham gia chính sự”, Liễu Yên không quan tâm đến những biến động bất ngờ trên quan trường, chị chỉ quan tâm đến chuyện gia đình. Đoạn thời gian trước nói chuyện qua điện thoại với Nguyễn Bích Tú, Nguyễn Bích Tú nói đang khuyên bảo Phỉ Phỉ, vì vậy Liễu Yên mới hỏi như vậy.

Liễu Tuấn cười đáp:
– Ha ha, tâm tư của người già đều như nhau, ý nghĩ của mẹ và dì Bành cũng chẳng khác gì.

Vũ Chính Hiên nói:
– Theo ý của tôi thì, bọn trẻ đến TP.Bắc Đình để rèn luyện cũng tốt.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
– Việc này anh thử nói với dì Bành xem, để xem dì ấy có mắng anh không?

Vũ Chính Hiên cũng cười.

Hắn quả thật không dám nói chuyện này với mẹ, vì chẳng khác đi tìm mắng.

Liễu Tuấn giơ lên ly rượu nói:
– Nào, mọi người cạn một ly.

Mọi người mỉm cười giơ lên ly rượu rồi cạn một cái, đều uống cạn ly.

Mặc dù không nhiều người, bầu không khí trên bàn rượu vẫn rất nhiệt liệt.

Sau bữa cơm, mọi người ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau. Liễu Yên tự mình dâng trà cho họ rồi tự động tránh đi. Chị biết họ ở cùng với nhau, nhất định sẽ đàm luận một số vấn đề chính trị tương đối mẫn cảm.

Đối với mấy thứ này, Liễu Yên cũng không cảm thấy hứng thú.

Lương Kinh Vĩ uống một ngụm trà rồi nói:
– Liễu bí thư, căn cứ vào tình báo của bộ 2 cho thấy, những phần tử dã tâm đã thành lập một căn cứ huấn luyện tại nước An Tây, và đang chiêu binh mãi mã.

Khi còn trẻ Lương Kinh Vĩ gọi y là “Tiểu Tuấn”, hôm nay tự nhiên phải đổi lại.

Năm nay, dưới sự mê hoặc của một số thế lực đối địch tại ngoại cảnh, cá biệt phần tử dã tâm tại quốc nội nhất là tỉnh Thiên Sơn đã bành trướng hết sức, thỉnh thoảng gây ra một số sự cố. Diện tích tỉnh Thiên Sơn mênh mông, khu vực rộng lớn, có đường biên giới với các nước láng giềng chung quanh rất dài, muốn đưa toàn bộ đường biên giới vào phạm vi tuần tra hiển nhiên là việc không thực tế. Điều này đã làm cho phần tử dã tâm thừa cơ gây ra sự cố tại quốc nội, một khi lọt vào truy bắt sẽ xuất cảnh ngay, lẩn tránh tiến công, đã gây khó khăn rất lớn cho hành động truy bắt của cảnh sát và quân đội.

An Tây chính là một trong những nước láng giềng giáp giới với tỉnh Thiên Sơn. Tại khu vực Trung Á cũng được coi là một nước lớn rất có lực ảnh hưởng, là thành viên của khối cộng đồng các quốc gia độc lập(CIS).

Phải nói, mấy năm nay việc tăng cường quan hệ với các quốc gia Trung Á đã đạt được thành tựu nhất định, chính khách trong nước An Tây rất xem trọng việc phát triển quan hệ hữu hảo với nước ta, có thái độ tương đối hữu nghị đối với nước cộng hoà, song phương đang tiến hành hợp tác khai thông trên phạm vi lớn hơn. Các cuộc gặp gỡ giữa quân đội cũng khá mật thiết. Tại phương diện tiến công phần tử khủng bố, tất cả mọi người đều tận hết sức lực.

– Bên nước An Tây rất không hài lòng đối với điểm này, hy vọng có thể hợp tác cùng quân ta nghiêm khắc tiến công căn cứ này. Phải diệt trước khi để chúng lớn mạnh.

Lương Kinh Vĩ nói tiếp.

Vũ Chính Hiên nói:
– Tôi thấy có thể, trước đây chúng đánh tự phát, chỉ là các nhóm nhỏ. Hiện tại đã xây dựng căn cứ, chính là muốn phát triển chính quy hóa, hình thành hợp lực. Thừa dịp cánh chúng còn chưa cứng cáp, sớm hạ thủ tiêu diệt vậy sẽ tốt hơn.

Về phần danh nghĩa thì rất dễ tìm, nước cộng hoà và An Tây có thể thường xuyên tổ chức một số buổi diễn tập quân sự liên hợp với quy mô nhỏ. Nói trắng ra, chính là tiến công phần tử khủng bố.

– Cánh còn chưa cứng? Ha ha, em lại rất hy vọng cánh của chúng có thể lớn nhanh lên đấy.

Liễu Tuấn bật cười, thản nhiên nói.

Lời vừa nói ra, ba vị tướng quân đều cảm thấy kinh ngạc.

Lời này của Liễu bí thư đã có “lỗi ngôn ngữ”, cũng may là trò truyện kín với nhau.

Liễu Tuấn nâng chung trà lên, thong thả uống hai ngụm, lúc này mới chậm rãi nói:
– Nếu nhìn từ quan điểm quân sự, lúc lực lượng của địch nhân chưa lớn mạnh, chính là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt. Tuy nhiên, tiến công phần tử khủng bố, dù sao vẫn có chút khác biệt với chiến đấu chính quy. Căn cứ này của chúng, quy mô có lớn, trước mặt cơ quan quốc gia vẫn sẽ không chịu nổi một kích. Nếu nói từ ý nghĩa này, cánh của chúng sẽ vĩnh viễn không thể cứng được. Cho nên hiện tại tiêu diệt hay là đợi thêm một thời gian, trên quân sự khác nhau không lớn.

Lương Kinh Vĩ nhíu mày nói:
-Ý của bí thư là kéo dài?

– Đúng, kéo dài!

Liễu Tuấn bình tĩnh nói.

– Trong khoảng thời gian này, trong tỉnh sẽ áp dụng hành động nhất định, tăng cường tuần tra. Đối với các phần tử dã tâm ở trong nước, chúng ta cứ tận khả năng khách khí, lễ tống xuất cảnh*!
(*)Dùng lễ nghi tiễn ra khỏi biên cảnh.

– Lễ tống xuất cảnh?

Ba vị tướng quân lại hơi khó hiểu.

Liễu Tuấn thản nhiên cười nói:
– Chính là lễ tống xuất cảnh. Động thủ ở trong nước sẽ bị người chỉ trích. Đưa hết ra ngoài, đưa đến căn cứ đó của chúng, rồi để cho chúng lớn mạnh, đến lúc đó diễn tập quân đội là được rồi. Một lần thanh lý sạch sẽ, hoàn toàn xoá sạch quân nòng cốt, đỡ phải gây rối khắp nơi.

Ba vị tướng quân liếc nhau, không khỏi đều nở nụ cười.

Vẫn là Liễu bí thư có cái nhìn lâu dài, dự định giải quyết dứt điểm!

Hơn nữa động thủ ở nước An Tây, cũng không tính được lên đầu chúng ta, cho dù có người chỉ trích cũng không không biết hạ thủ từ đâu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận