Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 35


Đồng hồ treo tường chỉ bốn giờ bốn mươi phút sáng. Trong quán, ngoài Shinsuke còn có ba vị khách nữa. Một người ngồi ở quầy bar, vừa đọc báo vừa uống cà phê, hai người ngồi ở bàn trong cùng, vừa ăn vừa thì thầm to nhỏ chuyện gì đó. Tất cả đều là đàn ông.

Shinsuke gọi xúc xích Vienna và khoai tây chiên. Chậm rãi nuốt trôi xuống dạ dày, anh ngắm nhìn những chiếc xe chạy đan xen nhau trên con đường Kasaibashi. Trong đầu anh đầy ắp những suy nghĩ về Ruriko.

Có lẽ lúc quay lại căn hộ ở Universal Tower, cô biết rằng Shinsuke đã trốn thoát. Nhưng mục đích của Ruriko, à không, Uehara Midori là gì? Việc cô định thay mặt Kishinaka Minae báo thù Shinsuke thì anh hiểu. Nhưng anh không hiểu cô định báo thù như thế nào? Nếu muốn gϊếŧ anh thì cho tới nay cô đã có rất nhiều cơ hội. Cô có một sức mạnh kỳ lạ, sức mạnh khiến cho đối phương không nhức nhích được như thể bị bóng đè. Thế nên Shinsuke biết bao lần rơi vào tình cảnh không cử động nổi. Lúc nãy cũng vậy. Nhưng cô không hề định lấy mạng anh. Tại sao lại như vậy?

Rồi tại sao cô phải hóa trang cho giống Kishinaka Minae? Sao phải cố biến thành người phụ nữ đã bị người yêu mình là Kiuchi Haruhiko gϊếŧ chết trong vụ tai nạn? Hay cô nghĩ làm thế là giúp người yêu mình? Không thể nào, Shinsuke nhanh chóng phủ nhận. Nếu ở vào vị trí của Kiuchi, người yêu lại biến thành kẻ mình đã gϊếŧ chết thì còn địa ngục nào hơn thế?

Uehara Midori và Kishinaka Minae, rốt cuộc giữa hai người đó có mối liên hệ gì?

Shinsuke cố nhớ lại thật chính xác những sự việc đã xảy ra từ trước đến nay. Anh ngẫm nghĩ lại từng việc một, không bỏ qua một chi tiết nào. Chắc chắn phải có manh mối.

Gặp Ruriko, làʍ ŧìиɦ với cô ta, hồn ma của Kishinaka Minae… những việc tưởng chừng không thể có trong thực tế cứ lần lượt hiện ra trong não anh. Mình có bình thường không? Đến độ anh phải nghĩ như thế. Anh cảm giác như thực tế là anh bị điên, và những thứ anh nhìn thấy là ảo giác. Đương nhiên cũng có những chứng cứ chứng minh rằng không phải thế.

Trong cốc còn một chút bia, Shinsuke định nốc cạn chỗ đó, nhưng lúc đưa cốc gần chạm môi thì tay anh ngừng lại. Anh nhớ lại lúc đó, khi lần đầu tiên gặp Kiuchi Haruhiko ở quán Sirius. Lời nói Kiuchi vô tình thốt ra kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh anh. Lúc đó anh nghe rồi quên luôn, nhưng giờ lại thấy đó là một câu ám chỉ đầy ý nghĩa quan trọng.

“Lẽ nào…” Lần này anh lẩm bẩm trong lòng. Không thể có chuyện đó được.

Nhưng những hoài nghi nảy sinh trong lòng trong chớp mắt cứ lớn dần lên. Có khi không còn câu trả lời nữa.

Nhìn đồng hồ đeo tay. Dù sớm một khắc anh cũng muốn xác nhận sự thật, muốn hỏi gã Kiuchi đó cho ra lẽ.

Khoảnh khắc nhìn đồng hồ, lại có một nghi vấn khác nảy sinh. Sao muộn thế nhỉ?

Nếu từ nơi Kiuchi sống là phố Nihonbashihama đến đây mà đi nhanh thì chỉ mất mười phút. Kiuchi nói là sẽ đi nhanh hết sức. Nếu vậy anh ta phải đến đây lâu rồi mới đúng. Shinsuke nhanh chóng nghĩ ra một khả năng khác. Anh tóm tờ biên lai trên bàn, hăng hái đứng dậy. Thanh toán xong, anh rời quán, chạy thật nhanh về căn hộ mình ở.

Mình sơ suất rồi, Shinsuke vừa chạy vừa uất ức. Mục đích Kiuchi gọi đến là vì Uehara Midori biến mất. Để tìm xem cô đang ở đâu, anh ta mới đến chỗ Shinsuke. Hẹn gặp ở quán không phải là có việc với Shinsuke, mà là muốn giữ anh tránh xa căn hộ.

Lúc Shinsuke đến trước chung cư, đã có một chiếc xe nhập ngoại đỗ ở đó, bên cạnh có ba người đàn ông đang đứng. Một trong số đó là Kiuchi Haruhiko.

Shinsuke đi thẳng tới chỗ anh ta. Hai người đàn ông kia nhìn thấy anh trước rồi Kiuchi mới quay mặt về phía anh. Trông biểu hiện của anh ta khá là yếu đuối và bất mãn. Shinsuke đi đến cách họ hai mét thì dừng lại.

“Chuyện này là thế nào hả anh Kiuchi?” Shinsuke nói. “Anh đang định làm gì thế hả?”

Kiuchi quay mặt đi, gãi má. Hai gã đàn ông kia nhìn chằm chằm Shinsuke.

“Anh giải thích rõ ràng cho tôi đi!” Shinsuke nói tiếp.

“Tôi sẽ giải thích sau.” Kiuchi lạnh lùng đáp. “Bây giờ phải ưu tiên tìm cô ấy trước.”

Đúng là anh ta đến để tìm Ruriko.

“Anh không tìm thấy sao?”

“Ừ.”

“Anh đến phòng tôi chưa?”

“Cửa phòng khóa phải không?”

Hiển nhiên là nếu cửa khóa thì anh ta sẽ phá khóa ra thôi.

“Cô ta sẽ biến đi đâu đó khi trời sáng nhỉ?” Shinsuke nhìn lên trên rồi nói. Trời hửng sáng rồi. “Lúc nào cũng như vậy.”

“Chắc là vậy.” Kiuchi nói.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh. Chuyện quan trọng.”

Nghe Shinsuke nói như vậy, cuối cùng Kiuchi cũng quyết định kể ngọn ngành sự việc. Shinsuke nhìn Kiuchi. Anh ta định nói gì, chỉ dựa vào việc lần này anh cũng hiểu.

“Anh Kiuchi…” Một gã đàn ông nói, cách gọi như thể đưa ra quyết định gì đó.

Kiuchi quay ra phía gã đó, gật đầu. “Anh quay lại chỗ Giám đốc đi!”

Hai gã đó cúi chào anh ta rồi chui vào xe. Họ bật động cơ khe khẽ rồi cho xe chạy. Khi ánh đèn pha khuất hẳn, Shinsuke mới nhìn Kiuchi.

“Giám đốc mà anh nói đến là bố của cô ta hả?”

Chắc nghĩ rằng không cần nói cũng biết, Kiuchi chẳng buồn trả lời. Thay vào đó anh ta chỉ bảo “Bắt taxi thôi” và bước đi.

Ra đến đường đã thấy ngay một xe trống khách chạy qua. Kiuchi giơ tay vẫy xe đó. Leo vào trong xe rồi, anh ta chỉ thị cho tài xế: “Đến công viên Hamachou.”

“Đến căn hộ của anh hả?” Shinsuke hỏi.

“Có khi cô ấy trở về đó rồi.”

“Vậy bình thường cô ta ở trong căn hộ của anh sao?”

Kiuchi không trả lời, chỉ lặng lẽ ngắm khung cảnh bên ngoài xe. Trời sáng hẳn rồi. Trên đường, ô tô cũng lưu thông đông đúc hơn. Taxi đến gần công viên Hamachou. “Đến đây được rồi.” Kiuchi nói. Đường một chiều nên xe không chạy đến trước chung cư được.

Shinsuke xuống trước. Thanh toán tiền taxi xong, Kiuchi xuống sau. Kiuchi bước đi mà không nói lời nào. Shinsuke đi ngay sau anh ta. Đến gần chung cư Garden Palace rồi, Kiuchi vừa đi vừa cho tay vào túi quần lấy chìa khóa ra.

“Anh Kiuchi, tôi hỏi một điều được không?” Shinsuke cất tiếng từ đằng sau.

“Để sau đi!”

“Câu hỏi đơn giản thôi. Là câu hỏi có hay không.” Shinsuke tiếp tục. “Anh cũng nhận tội thay phải không?”

Kiuchi dừng bước, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Shinsuke. Sự nghiêm túc hằn lên trong mắt anh ta.

“Cậu lấy lại được trí nhớ rồi sao?”

“Mới vài giờ trước thôi, nhưng mà…” Shinsuke lắc đầu. “Tôi vốn dĩ không biết anh cũng bị bắt nhận tội thay. Tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ nghĩ ra khả năng đó thôi. Lúc gặp nhau ở Sirius, anh có nói với tôi rằng cảm giác tội lỗi của anh mờ nhạt lắm, anh thì đúng là như vậy. Nghĩ theo ý nghĩa đó thì chỉ có một câu trả lời duy nhất thôi.”

“Quả là như vậy.” Kiuchi gật đầu, cọ tay lên mặt, vặn cổ sang hai bên trái và phải, nghe rõ cả tiếng xương cổ kêu răng rắc.

“Lập luận của tôi đúng phải không?” Shinsuke hỏi.

“Tàm tạm.” Kiuchi đáp. “Đúng như cậu nói, tôi nhận tội thay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận