Dù muốn hay không thì nó dường như một thói quen, quy tắc mà ngay cả bản thân anh cũng chấp nhận nó.
Chấp nhận bởi vì sợ hãi hay né tránh, anh đều không rõ, nhưng anh không muốn dừng, mỗi khi không có việc anh lại cố gắng tìm thứ khác để làm. Anh không muốn bản thân mình nghỉ ngơi, vui đùa như những đứa trẻ khác. Có lẽ anh đã nhận ra, mối quan hệ trống vắng trong nhà. Ngoài người hầu, quản gia, gia sư, thì cha mẹ anh dường như cũng không về nhà mấy, mỗi lần về nhà cũng chỉ nói vài ba câu có lệ. Họ thậm chí không đi cùng nhau, nếu có thì cũng chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Anh không muốn hỏi, là do anh sợ câu trả lời không mong muốn, do sợ bị bỏ rơi nên anh luôn phải làm tốt tất cả mọi thứ. Có lẽ, tính cách lạnh lùng này cũng từ đó mà ra.
Những người hầu làm việc ở đây thậm chí còn hiểu rõ anh hơn họ, từ cách ăn mặc đến sở thích. Tuy nhiên, anh biết những người đó cũng chỉ vì công việc, bắt buộc. Sinh nhật anh, đôi lúc họ có thể về, có thể không, chủ yếu thì chỉ cũng có vài món quà đắt tiền gửi về nhưng họ chưa bao giờ từng hỏi anh muốn gì…
Nên đối với anh, tiếp xúc với Vi Tuyết lần đầu tiên, anh đã không muốn buông, giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào lớp băng trong tim, cho anh thấy chuyến đi công tác du ngoại lần này không hề uổng phí, một sự khởi đầu đầy thuận lợi.
– —
Nội dung này không phải cô không biết, chỉ là khi nghĩ lại, Mạc Vy cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng cô vẫn cố nhắm mắt tự nhủ rằng, nơi cô đang đứng không có thực, chỉ là một cuốn sách. Tuy nhiên, sự khó chịu trong lòng này vẫn khiến cô phải mở mắt ra, khiến cô cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối, cảm thấy ghét bản thân.
Ngược lại, hắn không có xem, bởi vì nội dung nó gần giống với cuộc sống trước kia của hắn, ở cái khoảng khắc đau buồn đó hắn không muốn xem lại lần thứ hai.
Buổi tối, hắn lại đến nơi đó, lần này hắn phải câu được Ái Lâm. Tuy nhiên, tên này dường như không chú ý hắn, mục đích này suy nghĩ cũng tự cảm thấy khó thành lại không nghĩ hôm nay lại khác, trong quán bar người không ở lại không nghĩ bận việc gì, vẫn là đợi một lúc rồi đi. Lần thứ hai cũng không đến cho đến lần thứ ba, vị khách không mời lần trước hắn chú ý bất chợt xuất hiện.
Theo thông tin được biết, người này tên Trung Từ cùng trường cũng là người của Hắc Chính trà trộn vào trong, tính ra mà nói hắn định đứng lên chào hỏi lại nhận sự từ chối rõ ràng mà hỏi thẳng:
– Ngươi đến đây có mục đích gì vậy?
Âu Lăng trong nguyên tác là một kẻ nhút nhát, sẽ không cả gan tới khi ăn chơi này, hắn biết nhưng để đạt được mục đích đành viện lý do tìm người, mà “Người” mà tên Trung Từ nghĩ ra được chỉ có Ái Lâm trong một chốc bất giác văn to âm lượng giọng nói lên:
– Ngươi xem ra bị Ái Vỹ từ chối đến phát đi điên rồi thì phải, Ái Vỹ không được, liền quay sang Ái Lâm sao?! Khẩu vị thật đặc sắc a!
Trong phút chốc mọi tầm mắt hướng về hắn nhưng hắn không bận tâm ngược lại hắn thấy mình cũng xem đủ rồi.
Hắn nhớ lần thứ hai tới đây, vẻ mặt Ái Lâm của luôn là một hình ảnh khó chịu, giống như gặp rắc rối nhưng anh ta là một thiên tài điều gì có kể khiến một thiên tài gặp rắc rối, cái này cũng chỉ suy từ Ái Vỹ mà ra, vừa nhớ tới người này hắn trong phút chốc cũng bất giác mỉm cười.
Cái mỉm cười này cũng khiến Trung Từ chú ý, nói thật nụ cười của hắn nhìn có vẻ phấn khích, có phần lưu manh, giống như bản thân tức giận nhưng vẫn cười, đem đến cho người một cảm giác lạnh sống lưng.
Hắn ghé người vào bàn hướng phía phục vụ lần trước nói:
– Anh nói đúng, hình như tôi thua rồi!
Phục vụ nhìn hắn, với vẻ mặt tự tin này, giống như tối hôm đó, quả thực không có phần thua nào hết. Đây là lần đầu tiên thấy một người kì quặc tới vậy nhưng sau đó lại có phần hiểu ra khi nhìn Từ Trung, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Là một phục vụ cũng không nên để tâm quá nhiều, đối với một nhân vật lớn, tốt nhất không nên quá thân thiết.
Hắn cũng không định ở lâu nên tự mình ra khỏi quán bar mặc tên Trung Từ kéo lại hắn cũng hề gì vật ngửa tên này ra thoát thân, và cũng từ ngày đó hắn thay đổi kế hoạch, siết chặt nhân vật Ái Vỹ (tác giả) trong phạm vi cũng là tự buộc mình vào trong.
Hắn bán sống bán chết bám vào Ái Vỹ (tác giả), ngăn chặn mọi hành động gây chú ý Lạc Phong, xen giữa mọi chuyện. Trước hết phải giải quyết cô ta đầu tiên, không thể cứ một người phá một người may nên hắn phải chắc chắn không có chuyện gì có thể thay đổi kết cục cũng như việc quay trở về của hắn. Khiến cô không có cách nào khác phải thuận theo hướng hắn bày ra, phải cho cô ta thấy được ngõ cụt. Ngoài ra, tình huống này cũng đã gây sự chú ý với Ái Lâm, khiến tên đó chú ý chính là một phần kế hoạch, hắn có thể thoải mái hãm hãi Vi Tuyết, khiến cô ta trong giờ nấu ăn, bị cháy, bỏng tay được nam chính ngay lập tức sơ cứu kịp thời, nắm tay cô cho vào trong nước. Khiến cho cô bị rơi vào nước trong tình trạng không biết bơi, sợ nước. Sau đó hắn cũng cố ra vẻ như ngẩn người ngạc nhiên một chút để một phút đó cho nam chính ra tay cứu, chỉ tiếc là Lạc Phong cũng ở đó nhìn thấy nhưng lại ở xa có chạy thì cũng không phải người cứu cô. Mà căn bản đều do Trung Từ sắp xếp
Tên này chính là người sắp xếp chỗ cho cặp đôi này làm việc cùng nhau, trong giờ nấu ăn. Là người dẫn cặp đôi này đến bể bơi giới thiệu rồi cũng là người luôn nhắc nhở tên Hắc Chính kia nếu Vi Tuyết gặp rắc rối. Tên này mặc dù là người của Ái Lâm nhưng cũng là bạn của Hắc Chính, nhiệm vụ của tên này là khiến cho Hắc Chính cách xa Ái Vỹ vì Ái Lâm không thích nam chính một tẹo nào hết. Từ khi Hắc Chính xuất hiện, em gái tên đó gần như đã thay đổi hoàn toàn. Đứa em gái yêu quý vì một thằng đàn ông mà tự khổ sở mình, thằng anh trai nào không xót.
Nên bất giác, kế hoạch hãm hại cũng vì lẽ đó mà sụp đổ, bởi vì Từ Trung muốn chính là ghép Hắc Chính với Vi Tuyết vào với nhau với tư cách là bạn của nam chính, vì thấy Vi Tuyết khá tốt, hơn nữa dường như hai người cũng có ý với nhau và vừa khiến khoảng cách giữa Hắc Chính và Ái Vỹ ngày một xa với tư cách là một trợ thủ.
Tức hiện tại, nhiệm vụ của hắn đã đi tới nửa chặng đường. Tuy nhiên nhiệm vụ sau có phần khó hơn nhiều, là phần do chính Ái Lâm chủ trì, trong chuyến dã ngoại lần này.
Tuy vậy hắn cũng thấy mệt rồi, trong suốt thời gian đó, hắn cũng không ít lần gặp rắc rối, bởi hắn chính là kẻ chủ mưu trong rắc rối đó, nhất là lần bỏng tay Vi Tuyết, có phần hơi quá, khiến cô ngay lập tức vào phòng y tế, mất tận mấy ngày hồi phục. Hắc Chính thời điểm đó nổi giận vô cùng hướng hắn, hắn đã nói là vô ý và xin lỗi rồi nhưng anh hình như không có ý bỏ qua. Phải nói hắn rất may mắn vì chính vào lúc đó hắn được một phao cứu trợ nữ chính, giải vây, khiến Hắc Chính không nguyện ý bỏ qua. Ngược lại Lạc Phong lại không thể bỏ, trách mắng đủ kiểu, hắn trong lòng cũng khổ, hắn bắt buộc phải làm, ngay lời xin lỗi thốt ra cũng không thể.
Mà hôm nay, sau khi ăn tối xong, cha Âu Lăng, Âu Thiên có vài công việc chưa xử lý xong nên vừa ăn xong đã phải đi ra ngoài, tối muộn mới về. Kì thật, mấy ngày này, ông cũng bận nhưng vẫn dành thời gian về nhà ăn cơm, khiến hắn càng thêm áy náy, khó chịu. Âu Ái hiện tại vẫn nhỏ, không hiểu gì nhiều, nhưng lại rất biết cách tạo không khí trong nhà, nhất là khi cả hai đều ở trong trạng thái trầm lặng. Hôm nay có gì, kể gì đều đem lại niềm vui cho bữa ăn. Đến khi người sắp phải đi, hắn mới mở miệng gọi tiếng “Cha”
Ông quay đầu nhìn hắn hỏi:
– Sao vậy?
– Con… chỉ muốn nói lời tạm biệt!
Ông nghe có vẻ không đúng nhưng vẫn mỉm cười nhẹ hướng hắn nói:
– Chỉ nói “Tạm biệt” thôi, sao con nói cứ như chia xa vậy, có gì không ổn à?
“Không có gì ạ!” hắn bước đến gần, ôm người đàn ông trước mặt nói tiếp:
– Cảm ơn ba!
Ông cảm thấy hôm nay con trai mình có tâm sự, không nói, ông chỉ có thể vỗ lấy bờ vai hắn, an ủi:
– Yên tâm, dù bất kể chuyện gì cũng có ta ở đây giúp con, đối với ta, con chính là điều tốt đẹp nhất.
Sau đó hắn lưu luyến nhìn ông đi ra ngoài, tiến vào cửa xe, rồi cũng đi mất trong màn đêm tĩnh lặng. Hắn định thần lại quay về đóng cửa lên lầu, Âu Ái hiện đang học, thấy hắn tiến vào mỉm cười nói:
– Anh ơi, lần trước bánh anh mua ở đâu vậy, ngon thật đó, em muốn mời các bạn em đến đó ăn.
– Được! Hắn nói, rồi xoa nhẹ lên đầu đứa em gái kháu khỉnh, đáng yêu của mình rồi lấy một tờ giấy ghi vào rồi nói tiếp:
– Em học xong rồi thì ngủ sớm đi nhé, đừng thức muộn!
Nghe vậy, Âu Ái cũng hướng anh nói:
– Vậy anh cũng ngủ sớm đi, mai chẳng phải đi đã ngoại sao?
– Ừm, cảm ơn em! Khi về anh sẽ chụp nhiều tấm hình đẹp cho em xem, mua thêm vài món đồ làm quà nữa
Âu Ái nghe vậy mừng rỡ, hướng anh trai yêu quý mình ôm một cái nói:
Anh thật tốt, yêu anh nhất!
Vừa lúc đó hắn nghe được cuộc điện thoại nhỏ của tác giả lại không nghĩ sinh sự về sau.
Hắn thời điểm trở về phòng, thay đổi sắc mặt tiếc nuối của mình thay bằng ánh mắt kiên định, lên tay nghĩ kế hoạch cho ngày mai. Đến khi hoàn thành, hình như quá muộn, hắn mở cửa phòng thấy phòng em gái mình tối, có lẽ đã ngủ, Âu Thiên vẫn chưa về xem ra khá bận, chuyện này xảy ra cũng khá thường xuyên, nhất là trong khoảng thời gian gần đâu, chắc mai mới về được. Hắn mới đóng cửa đi ngủ, ngay trong lúc sắp chợp mắt thì thông báo hệ thống vang lên.
– —
Hệ thống: Thông báo khẩn cấp! Tác giả đang cố gắng thay đổi tình tiết, nội dung chương “Trường học bí ẩn” kính mong người ngay lập tức dậy
Đầu hắn sắp nổ tung, đành mở mắt ra, mệt mỏi bảo hệ thống dừng lại. Ngày mai hắn phải đi dã ngoại, hắn lên kế hoạch rất nhiều, mãi mới có thể ngủ… Phải nói rằng, tác giả thật rất thích hành người!