– Đã bảy ngày trôi qua, ta nóng lòng như lửa đốt, nhị vị lão đệ hiểu được ta không?
Ngọc Tử khẽ đáp:
– Bọn đệ hiểu! Có phải đại ca đang lo lắng cho Đoàn cô nương và Cung chủ Băng Ngọc cung?
Thượng Thanh gật đầu:
– Thương thế của Tuyết Ngân đang có chiều hướng thuận lợi, nhị vị lão đệ cũng đã tiếp thu không ít sở học của Ngọc Điệp, dù bây giờ ta phải lên đường vẫn phần nào yên tâm!
Ngọc Vi ngăn lại:
– Theo đệ tính, chỉ ngày mai là Tuyết Ngân cô nương sẽ tỉnh lại! Sao đại ca không cố nán lại đợi thêm một ngày nữa rồi huynh đệ chúng ta cùng đi?
Chàng thở dài:
– Có tỉnh lại thì Tuyết Ngân cũng phải cần có người làm hộ pháp khi tọa công! Bản lãnh của Vu nhị ca không thể đương nổi trách nhiệm này, nhị vị lão đệ hiểu rồi chứ?
Ngọc Tử lo ngại:
– Nhưng đại ca cũng nên nghĩ lại, một mình đại ca dù có tìm gặp vị tất có thể giải cứu cho Cung chủ Băng Ngọc cung! Bọn đệ lo lắm!
Chàng mỉm cười trấn an:
– Chỉ là giải cứu nào phải là đương đầu? Một mình ta có thể dễ xoay sở hơn!
Biết không thể ngăn được ý định của chàng, Ngọc Tử nài nỉ:
– Đại ca đi về phương nào cũng nên lưu ám hiệu cho bọn đệ biết! chờ khi Tuyết Ngân cô nương hoàn toàn bình phục, bọn đệ còn biết đường tìm đại ca!
Chàng ưng thuận ngay:
– Hay lắm! Nhưng ám hiệu thế nào đây?
Ngọc Tử hớn hở nói:
– Khi bọn đệ bị cấm chế, không thể gọi lẫn nhau vẫn thường sử dụng ám hiệu! Nếu đại ca chịu khó lưu tâm chắc chắn sẽ dễ dàng nhớ đủ những ám hiệu này!
Sau đó, Ngọc Tử vừa vẽ những ám hiệu vừa giải thích:
– Ám hiệu này cho biết lối đại ca sắp đi qua. Đây là chỗ đại ca lưu lại! Gặp địch thì lưu ám hiệu này, cái này là ám hiệu báo nguy hoặc bị thương hay bị bắt giữ…
Có không đến mười lăm ám hiệu, Thượng Thanh chỉ nhẩm lại vài lượt là nhập tâm!
Chàng khen:
– Phải lâm vào cảnh ngộ như nhị vị lão đệ mới nghĩ được những ám hiệu lý thú này! Vừa dễ nhớ dễ thực hiện lại vừa dễ truyền đạt những thông tin cần thiết! Hay lắm! Nhị vị nhớ bảo trọng, ta đi đây!
Cả hai liền tiễn chàng đi:
– Đại ca cũng nên tự bảo trọng!
– Xong việc nơi này, bọn đệ lập tức đi tìm đại ca. Tạm biệt!
Vút!
…
Ầm!
Tiếng chạm kình lập tức làm thay đổi hướng đi của Thượng Thanh!
Chàng lao đi với tâm trạng nôn nao một cách kỳ lạ!
Vút!
Và chàng hoàn toàn hiểu ra tại sao chàng lại có tâm trạng này!
Chàng càng lao nhanh hơn và gầm lên trợ oai:
– Lão Cốc chủ độc ác! Đường Thượng Thanh ta đến đây!
Vút!
Chàng vội vàng phát kình vì sợ không kịp giải nguy cho người đang bị lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc bí ẩn hạ sát thủ:
– Kim Sa chưởng! Đỡ!
Vù… Vù…
Trong bảy ngày truyền thụ Ngọc Điệp võ công cho Ngọc Vi và Ngọc Tử, Thượng Thanh cũng nhờ đó mà thức ngộ khá nhiều những biến hóa của Kim Sa công phu! Đồng thời, chàng còn chiêm nghiệm theo những đồ hình võ học ở Miên Băng cung thất để lãnh hội thêm nhiều biến ảo của Ngọc Điệp công phu!
Vì lẽ đó, khinh thân pháp của chàng là nhanh thật nhanh và chưởng Kim Sa của chàng cũng thêm thần kỳ biến ảo!
Kết quả, để tự bảo vệ, lão Cốc chủ Hoàng Thạch cốc phải tiếc nuối buông tha người kia để lo xuất lực ngăn đỡ chưởng Kim Sa của chàng!
Lão quát thật hậm hực:
– Sao ngươi không đến sớm hơn, tiểu tử? Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Nhân vật kia thoát chết trong gang tấc, kịp lên tiếng cảm tạ:
– Ân cứu mạng Tạ Nhất Thiên ta nhất định sẽ oẹ… oẹ!
Đường Thượng Thanh sau lần cùng cùng lão Cốc chủ bí ẩn chạm kình đang vận dung Ngọc Điệp thân pháp vây kín lão! Chàng kêu lên:
– Tiền bối nếu còn đủ lực thì mau chạy đi! Bằng không, hãy nhanh chóng điều tức, chớ nên phí lực!
Lão Cốc chủ cười lạnh:
– Ngươi lo cho người, còn ai lo cho ngươi? Hãy xem kiếm pháp của bản nhân nào!
Véo… Véo…
Đã từng nếm trải sự lợi hại của Ngọc Điệp thân pháp, lão Cốc chủ nào dám xem thường. Lão nhanh chóng thi triển kiếm pháp Võ Đang và chốc chốc lại đổi kiếm thành đao pháp Phá Thiên của Không Động!
Thượng Thanh lấy nhanh làm chủ và lấy sự biến ảo để làn lượt hóa giải những chiêu kiếm, chiêu đao lợi hại của đối phương.
Thi thoảng, nhân lúc lão có chỗ sơ hở, Thượng Thanh thần tốc quật kình:
– Ngọc Điệp Xuyên Hồ! Đỡ!
Vù…
Lão buộc phải tung chưởng đỡ lại, hy vọng nhờ nội lực uyên thâm sẽ đả bại Thượng Thanh:
– Phục Ma Nhất Thức này!
Vù… Vù…
Ào…
Ầm!
Không thể so bì nội lực với đối phương Thượng Thanh sau tiếng chạm kình liền hóa thành vệt bóng mờ qua thân pháp Ngọc Điệp!
Vút!
Lão giận dữ:
– Đao Phá Tứ Trụ! Đỡ!
Vụt! Vụt!
Chàng vẫn là vệt bóng mờ.
Vút!
– Lưỡng Nghi Khuynh Đảo Càn Khôn! Trúng!
Chàng lại thoát.
Vút!
– Nhất Đao Phá Nhật! Trúng…
Chữ trúng chưa thật tròn tiếng, Thượng Thanh liền gầm lên khi phát hiện chỗ hở:
– Kim Sa Thấu Huyệt! Đỡ!
Vù…
Ầm!
Lão thét vang:
– Xú tiểu tử muốn chết! Phục Ma Nhị Thức!
Vù…
Ào… Ào…
Tạm thắng thế qua chưởng mới rồi, Thượng Thanh phấn khích:
– Ngọc Điệp Hí Hoa! Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm!
Chàng lảo đảo sau tiếng chạm kình và suýt mất mạng khi nghe lão quát:
– Phật Quang Tâm Chiếu! Nằm xuống!
Ào… Ào…
Chàng kinh tâm vội thi triển Ngọc Điệp thân pháp.
Vút! Vù…
Lão bị hụt chiêu càng giận dữ:
– Song Bút Khắc Âm Dương! Đỡ!
Véo… Véo…
Víu…
Quái lạ, theo chiêu thức thì đó là tuyệt học Song bút của Điểm Thương đáng lẽ lão phải có hai thanh kiếm để thay cho Song bút! Đằng này, lão dùng một kiếm với một ngọn chỉ kình vậy mà vẫn tỏ ra lợi hại khiến thân pháp của chàng có phần nào bị khắc chế.
Đang lúc bối rối, có tiếng Tả Nhất Thiên hô hoán:
– Kim Sa Hấp Hoàn Vũ! Mau!
Đang chậm, nghe thế nào Thượng Thanh làm theo thế ấy!
– Đỡ!
Vù…
Ầm! Ầm!
Âm Dương và Hoàn Vũ cũng kể là một, Kim Sa chưởng của chàng nhờ đó hóa giải được tuyệt học trái lẽ thường của lão Cốc chủ bí ẩn!
Tả Nhất Thiên lại kêu:
– Sao chậm vậy? Kim Sa Phi Mạc! Đánh!
Chàng xuất thủ tức khắc!
Vù…
Những tia kình khí nhỏ li ti trong ngọn chưởng của chàng lập tức tỏa rộng ra và uy hiếp rất nhiều trọng huyệt của lão Cốc chủ!
Lão buộc phải tung người lên cao với kiếm quật từ trên quật xuống:
– Côn Luân kiếm! Đỡ!
Véo… Véo…
Tả Nhất Thiên vẫn nhắc nhở kịp lúc:
– Thượng Phong Kim Sa!
Vù… Vù…
Ào…
Ầm!
Trong khi lão Cốc chủ phải hạ thân xuống vì kiếm chiêu vừa rồi không làm gì được đối phương thì Thượng Thanh đã nhanh tốc thi triển Ngọc Điệp thân pháp!
Vút!
Lão ngơ ngác vì không thể nhận định chuẩn xác phương vị của chàng!
Đang ngơ ngác lão bất ngờ lao đi!
Vút!
Biết lão muốn gì, Thượng Thanh cười ầm lên:
– Lão còn giao đấu với ta mà, vội gì lo hạ thủ ai khác! Đỡ!
Vù…
Lão quay ngoắt lại:
– Ngươi trúng kế của bản nhân rồi! Đỡ!
Vù… Vù…
Quả nhiên là vậy, nhìn lão xuất lực với đủ thập thành chàng biết phen này khó tránh việc chạm chiêu trong tư thế diện đối diện! Và nếu là thế, chàng sẽ bại do nội lực kém hơn lão!
Đang lúc bấn loạn, chàng nghe tiếng hô hoán của Tả Nhất Thiên:
– Kim Sa Tảo Hối!
Tâm cơ mấy động, chàng vừa giữ nguyên chiêu chưởng mới quật ra – là công phu Ngọc Điệp – vừa ngồi thụp xuống quật ra tả chưởng, đúng theo tư thế như Tả Nhất Thiên kịp nhắc, vừa Tảo (quét) vừa Hồi (lui)!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Thượng bàn có chưởng Ngọc Điệp, lại thêm chưởng Kim Sa ở hạ bàn, lần chạm kình này thật khác xa với bao lần trước đó!
Ầm! Ầm!
Chàng bị chấn lùi và là lùi theo tư thế Kim Sa Tảo Hồi! Ngược lại lão Cốc chủ do bất ngờ nên phần hạ bàn của lão phải lao đao khiến lão phải chậm trễ để lo ổn định cước bộ.
Đúng lúc này, Tả Nhất Thiên lại quát:
– Kim Sa Mãn Dương! Đánh!
Chàng có nghe và chàng nghĩ khác:
– Ngọc Điệp Hấp Hương! Trúng!
Vù… Vù…
(Có sự phân biệt ở đây, đại phu Tả Nhất Thiên nhìn thấy điểm yếu của lão Cốc chủ lúc này ở hạ bàn nên bảo chàng đánh một chưởng từ dưới lên, gọi là Kim Sa Mãn Dương – Cát vàng phủ kín mặt trời – nhưng Thượng Thanh lại đánh từ trên xuống vì muốn phần hạ bàn của lão đã yếu càng phải yếu thêm qua chưởng Ngọc Điệp Hấp Hương – Bướm ngọc hút hương ở nhụy hoa!)
Ầm!
Lão Cốc chủ quả nhiên càng lảo đảo nhiều hơn sau khi phải xuất lực trong tư thế chưa ổn định cước bộ!
Chính lúc này chàng mới quát:
– Kim Sa Mãn Dương! Đi!
Thật bất ngờ, lão phẫn nộ gầm lên:
– Hãy xem Phi Ma Vô Hình chưởng!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Ầm! Từ bên ngoài đột nhiên Tả Nhất Thiên gầm thét lên phẫn nộ:
– Hóa ra ngươi chính là Phi Ma Bất Tử, kẻ mà ta luôn tìm kiếm suốt mười bảy năm qua? Ta phải giết ngươi!
Bất chấp công phu chưa hoàn toàn hồi phục Tả Nhất Thiên vẫn xấn xả lao đến, như muốn cùng Đường Thượng Thanh diệt trừ ngay nhân vật bí ẩn được Tả Nhất Thiên gọi là Phi Ma Bất Tử!
Tại Hoàng Thạch cốc trước kia Thượng Thanh đã từng nghe Tuyết Vân Ma Bà đặt đúng nghi vấn này cho lão Cốc chủ ẩn diện!
Và cũng như lần đó, lần này lão Cốc chủ bí ẩn cũng cười rộ lên với lời phủ nhận:
– Ha… Ha… Ha…! Nghe họ Tả ngươi nói bản nhân cũng phải ganh tức với lão Phi Ma! Được lưu danh thiên cổ như lão quả đáng thán phục! Hãy đỡ một chưởng Phi Ma nữa nào!
Vù… Vù…
Miệng tuy phủ nhận nhưng khi đánh ra lại thi triển đúng công phu của Phi Ma Bất Tử, hành vi của lão Cốc chủ bí ẩn vô hình chung tạo nhiều nghi vấn cho Thượng Thanh!
Do hoang mang, chàng có phần chậm tay, điều đó khiến chàng không thể kịp tiếp ứng cho Tả Nhất Thiên!
Tả Nhất Thiên tuy đang vận dụng công phu Kim Sa để chống trả, để báo thù nhưng do chân nguyên nội lực đã có mấy phần suy kiệt nên kết quả thật thảm hại.
Ào… Ào…
Ầm!
Hự!
Toàn thân Tả Nhất Thiên bị chấn kình đẩy bật về phía sau và hoàn toàn vô năng lực phản ứng trước một đối phương tiếp tục thần tốc lao đến:
– Nạp mạng!
Vút!
Viu… Viu…
Thượng Thanh bàng hoàng và lập tức nộ khí xung thiên! Lão Cốc chủ thản nhiên mải lo đối phó với kẻ khác, tựa như trong mắt lão không hề có Thượng Thanh, và nếu có chăng thì chàng rõ ràng bị lão xem thường, chàng hiện diện cũng như không hiện diện!
Vút!
Chàng lao đến với tiếng gầm vang động:
– Lão muốn chết! Trúng!
Vù… Vù…
Thật bất ngờ, lão không phải không để tâm đến chàng! Ngược lại, lão còn lường trước phản ứng của chàng!
Vì thế, ngay khi chàng xuất lực, lão lập tức chớp động thân hình và lao đi thật nhanh!
Vút!
Đồng thời, hướng lao đi của lão là lao vượt qua luôn Tả Nhất Thiên! Động thái của lão như người chỉ muốn tháo chạy khi có cơ hội, không thiết tha gì nữa việc giao đấu hoặc hạ thủ Tả Nhất Thiên!
Nghĩ như vậy nên Thượng Thanh lưỡng lự bất quyết, nửa muốn đuổi theo lão, nửa muốn lưu lại để chăm sóc cho Tả Nhất Thiên nhất là hỏi họ Tả những gì chàng đang nghi vấn! Không như chàng nghĩ và tâm cơ lão Cốc chủ thật đáng kinh sợ!
Lão lao qua Tả Nhất Thiên rồi lại bất ngờ lăng không uốn người, quay ngược lại chỗ họ Tả!
Vút!
Thế là lão ung dung phát kình, quật một chưởng tối hậu vào Tả Nhất Thiên đang trong tình trạng vô phương hoàn thủ:
– Ngươi phải chết!
Vù…
Hồn bất phụ thể, Thượng Thanh có phản ứng khá muộn màng:
– Đê hèn, đốn mạt! Xem chưởng!
Vù…
Ầm!
Ầm!
Cùng một lúc có nhiều kết quả đưa đến và đều là những kết quả được xuất phát từ sự khinh suất của mọi người!
Thượng Thanh vì khinh suất nên tạo cơ hội cho lão Cốc chủ có dịp hạ thủ Tả Nhất Thiên!
Tả Nhất Thiên không nghĩ lão Cốc chủ quyết liệt đến vậy nên phải ân hận nghìn thu…
Sau tiếng chấn kình thứ nhất, Tả Nhất Thiên gục xuống như một thân cây bị đốn ngang!
Ngược lại, lão Cốc chủ tuy không khinh suất nhưng lại không lường được thân thủ của Thượng Thanh lúc này nhanh nhạy đến như vậy! Vì thế, tiếng chấn kình thứ hai là dành cho lão!
Lão bị trọn vẹn một kình của Thượng Thanh quật vào! Vừa lảo đảo thổ huyết, lão Cốc chủ vừa điên cuồng tháo chạy!
Vút!
Không bỏ lỡ cơ hội nhất là sau hàng loạt những căm phẫn đối với lão Cốc chủ, Thượng Thanh lập tức đuổi theo, quyết giết được lão mới thôi!
Vút!
Chính lúc đó, bằng khóe mắt Đường Thượng Thanh nhìn thấy thân hình bất động của Tả Nhất Thiên chợt nhích động!
Chàng thầm kinh ngạc về điều này nên dễ dàng nghe được tiếng lào thào của Tả Nhất Thiên:
– Mau dừng lại và hãy nói cho ta biết về Hoắc Phi Thước…
Toàn thân bị chấn động, chàng không tự chủ phải dừng lại!
– Hoắc Phi Thước?!! Có phải tại hạ vừa nghe tiền bối gọi chính tính danh này?
Đáp lại câu hỏi nôn nóng của chàng, Tả Nhất Thiên chỉ nghẻo đầu sang một bên và chìm trong câm lặng…