– Mau bày đại trận La Hán! Đừng ai lao vào động thủ với lão! Mau nào!
Trước tình thế này, dù chỉ đối phó có mỗi mình lão ác ma nhưng qua tràng cười của lão, quần hùng không thể không tuân thủ mệnh lệnh của chàng!
Chờ khi đại trận La Hán đã bày ra, chàng bất ngờ tung kình vào lão:
– Tiếp chiêu!
Vù…
Vẫn tiếp nối tràng cười, lão hất tay:
– Đỡ! Ha… Ha…
Ầm!
Chàng lùi lại nhưng vẫn tiếp chiêu:
– Xem chưởng!
Vù…
Lão Thượng Quan Điền lập tức có thái độ như dã thú bị khích nộ! Lão hung hãn lao đến:
– Muốn chết!
Vù…
Ầm!
Chàng lại lùi!
Thoạt nhìn qua diễn tiến này Đoàn Thu Nương và Tả Nguyên Linh đoán được ý đồ của chàng! Thu Nương khẽ bão Nhất Nan đại sư:
– Thượng Thanh đang muốn dẫn dụ lão ma vào La Hán đại trận! Đại sư hãy phát động trận thế thật đúng lúc!
Nhất Nan đại sư tuy gật đầu tỏ ý tán thành nhưng vẫn phân vân vì không hiểu một khi đại trận La Hán được phát động liệu Đường Thượng Thanh có kịp tháo lui không? Hay luôn cả chàng cũng bị hãm vào tử địa!
Ầm!
Quả nhiên ý đồ dẫn dụ của Thượng Thanh đã lộ rõ khi chàng cố tình lùi dần về phía có những hàng tăng nhân Thiếu Lâm phái đang nôn nao đợi chờ.
Lão Thượng Quan Điền hoặc là nhận ra ý đồ này của Thượng Thanh nhưng do ỷ trượng vào thân thủ vô thượng nên vẫn đưa chân tiến bước. Hoặc giả lão đã phát cuồng nên ngoài ý nghĩ là phải hủy diệt tất cả lão không còn bất kỳ một nhận định nào sáng suốt!
Tóm lại, chàng lui đến đâu, lão tiến theo đến đấy!
Thượng Thanh chợt quát lên:
– Phát động thế trận nào! Lão ma! Đỡ!
Vù…
Nhất Nan đại sư vẫy tay làm hiệu! Lập tức tiếng niệm Phật trầm hùng của một trăm linh tám vị tăng nhân liền phát ra vang rền khắp Hoàng Thạch sơn.
– A… di… đà… Phật…!
Lão mà thản nhiên cùng Đường Thượng Thanh đối chưởng:
– Đỡ!
Vù…
Ầm!
Thếlà, cả lão ma Thượng Quan Điền và Đường Thượng Thanh đều đồng loạt lọt vào thế trận lợi hại nhất của võ lâm là La Hán đại trận!
Thất kinh, Nhất Nan chợt lấy hơi như muốn gọi trận La Hán dừng lại!
Tuy nhiên, nhanh miệng hơn và lớn tiếng hơn Đoàn Thu Nương kịp lên tiếng trước khi Nhất Nan kịp hạ lệnh:
– Chư vị yên tâm! Thượng Thanh có hành động này là muốn lão ma không thể giữa chừng đào thoát! Hãy giữ nguyên thế trận! Chờ đúng lúc cần thiết lập tức phát động diệt trừ đại ác ma!
Quần hùng cùng ngỡ ngàng và bàng hoàng trước một chủ ý quá là liều lĩnh của Đường Thượng Thanh!
Tất cả nhìn chăm chăm vào cục diện và có không ít người đang thầm cầu mong cho Đường Thượng Thanh nhờ kỳ tích sẽ thoát khỏi nạn tai!
Tuy nhiên, họ càng dõi nhìn càng kinh ngạc!
Thân thủ của Đường Thượng Thanh càng lúc càng bộc lộ và lẽ đương nhiên là càng lúc càng làm cho quần hùng phải ngẩn người vì quá ngưỡng mộ!
Ngay khi dẫn dụ được ác ma cùng lọt vào đại trận La Hán, Đường Thượng Thanh chợt biến thành một nhân vật khác, với khí thế chấn động bát hoang tứ hải!
Chàng chợt cười lên ngạo mạn:
– Ha… Ha… Ha…! Đã đến lúc lão phải đến tội vì bao hành vi độc ác! Xem chưởng!
Vù… Vù…
Tràng cười này được phát ra khá đột ngột khiến lão ma đang cuồng loạn vì giận dữ phải tỉnh hồn!
Lão dễ dàng nhận ra thực trạng và lập tức lồng lộn lên như dã thú tình cờ sa bẫy:
– Bằng vào người và trận La Hán này, muốn diệt ta đâu phải dễ! Xem đây!
Vù… Vù…
Ầm!
Tiếng chấn kình dù lớn cũng không thể che át đi tiếng quần hùng kêu lên vì không ngờ là Phục Ma chưởng của Thiếu Lâm!
Đã có ý, chàng tuần tự dẫn dụ lão ma phải bộc lộ dã tâm qua từng tuyệt kỹ của Cửu phái mà lão lẻn học được! Chàng quát:
– Đỡ chưởng Kim Sa!
Vù…
– Hừ! Phật Quang Tâm Chiếu! Đỡ!
Ầm!
Và Đường Thượng Thanh đã đạt ý nguyện. Lão đã bộc lộ toàn bộ những gì lão đã dày công thu thập và sắp đặt!
Quần hùng chợt kêu lên:
– Úy! Đó chính là tuyệt học bản phái Thái Cực chưởng!
– Chà… chà…! Lại có cả Hoa Sơn tuyệt kỹ!
– Hừ! Lão mà như đang sử dụng kiếm pháp Côn Luân! Lạ thật! Từ đâu lão luyện được kìa?
– Hảo đao pháp! Quả nhiên là Phá Thiên đao của Không Động!
– Đạo trưởng xem kìa! Sao trong đao pháp của lão lại ẩn tàng Lưỡng Nghi tuyệt kiếm của quý phái Võ Đang?
– Hừ! Dùng kiếm thay đao! Đến Song bút Điểm Thương lão cũng sử bằng kiếm!
– Hà… Hà…! Chiêu kiếm Trường Bạch này của mỗ không ngờ lão tinh thông hơn cả bản thân mỗ nữa! Hay! Hay lắm!
Câu nói này khiến quần hùng tỉnh ngộ! Và từ đó họ hoàn toàn im lặng để nhìn cho tường tận những gì đang diễn khai!
Vì dù đó là chiêu kiếm nào hoặc chiêu chưởng của môn phái nào cũng vậy, nếu do các phái tự thi triển vị tất đã có sự biến hóa và lợi hại như lão ma Thượng Quan Điền đang thi triển!
Họ yên lặng để không bỏ qua một dịp may hãn hữu là được mở mang tầm nhìn!
Chỉ đến khi Đường Thượng Thanh buộc phải lấy ra Ngọc Điệp bảo kiếm, quần hùng lúc bấy giờ mới nhất tề xôn xao!
Vì cả hai đang thi triển cùng một loại kiếm pháp thượng thừa!
Mục kích được hàng bấy nhiêu tuyệt học này, chính Nhất Nan đại sư phải chép miệng than:
– A di đà Phật! Nếu không kể những hành sự độc ác thì lão ma quả là bậc kỳ tài của võ lâm đương đại! Hà…! Thật đáng tiếc là lão đã đi lầm đường! A di đà Phật!
Nói như vậy vô hình chung Nhất Nan đại sư đã ngấm ngầm thừa nhận Đường Thượng Thanh cũng là bậc kỳ tài!
Giả dụ phen này chàng diệt trừ được ác ma mà không cần đến La Hán đại trận, chẳng phải chàng chính là một bậc đại tài về võ học sao?
Đó là điều đang xảy ra khi chàng chợt quát:
– Đệ ngũ chiêu Ngọc Điệp Tuyệt Kiếm! Đỡ!
Véo… Véo…
Lão ma cười cao ngạo:
– Đệ ngũ chiêu ư? Hãy xem đệ nhất chiêu đây này! Ha… Ha…
Véo… Véo…
Choang! Choang!
Ầm!
Lão loang kiếm hất ra một chiêu cực kỳ lợi hại:
– Đệ nhị chiêu! Đỡ!
Vèo…
Choang! Ầm! Ầm!
Lão cười vang dội:
– Tam chiêu Ngọc Điệp! Đỡ! Ha… Ha…
Véo…
Chàng lại lùi, khiến quần hùng kinh hoảng. Duy chỉ có Đoàn Thu Nương và Tả Nguyên Linh cùng Ngọc Tử Ngọc Vị còn vững dạ!
Ầm!
Lão ma chợt tung cao quật bổ kiếm xuống dưới:
– Tứ chiêu kiếm Ngọc Điệp! Trúng!
Véo…
Ầm!
Chàng vẫn lùi! Và lần này đến lượt Đoàn Thu Nương, Tả Nguyên Linh, Đường Ngọc Vi và Đường Ngọc Tử cũng phải kinh tâm động phách!
Không lẽ chàng nói dối họ về cách chế ngự lão ma có khắc trân thân kiếm Ngọc Điệp? Hóa ra chàng muốn liều mạng với lão ma, như Vu Lang và Tuyết Ngân đã liều?
Nếu vậy, hai người kia liều là muốn vạch rõ bộ mặt gian trá của lão, nay lão đã bị lộ hoàn toàn chân tướng, chàng liều như vậy thì có ích gì?
Đọc được sự thất kinh và bàng hoàng của bọn Thu Nương, Nhất Nan đại sư giơ tay hờm sẵn! Chỉ cần Đường Thượng Thanh thiệt mạng dưới tuyệt kiếm của lão ma, đại sư ngay lập tức cho trận thế phát động và hủy diệt lão ma thật nhanh, thật kịp lúc!
Lão ma vùng cười lên đắc ý:
– Ha… Ha… Ha…! Ngươi chỉ luyện được một chiêu, ta thì luyện được bốn! Ngươi không thể không chết! Xem Nhị, Tam tuyệt kiếm! Đỡ!
Véo… Véo…
Đường Thượng Thanh bèn quát trả:
– Lão chớ đắc ý! Đệ ngũ chiêu! Đỡ! Choang!
Ầm! Ầm!
Chàng vừa thối lui, lão quát thật đanh, thật gọn:
– Nhất Kiếm Du Hồn! Tứ Kiếm Đoạt Mạng! Đỡ!
Véo… Véo…
Nhất Nan vụt sa sầm nét mặt, cực chẳng đã phải vẫy tay:
– Hóa Kiếp Vĩnh Sinh! Đánh!
Chính lúc đó, Đoàn Thu Nương với một cảm giác mơ hồ chợt thét lên:
– Đừng! Đó là… chao ôi!
Nàng than vì tiếng kêu của nàng là quá chậm so với chiêu công tối hậu của đại trận La Hán vừa phát ra!
Nhất Nan cũng nhận ra mọi việc đã lỡ làng, không thể nào hạ lệnh cho đại trận thu hồi chiêu công cho dù ai ai cũng nghe tiếng gầm vang dội của Đường Thượng Thanh đến lúc này mới xuất hiện:
– Ngũ Kiếm Hợp Nhất! Lão phải chết!
Véo… Véo…
Một vầng kiếm quang chợt lóe sáng lên và dường như vầng kiếm quang này có hình dạng như một con Ngọc Điệp to lớn đang quật mạnh hai đôi cánh mềm mại xuống đầu lão ma đang biến sắc:
– A… a…
Ầm!
Tiếng chấn kình vang lên!
Vầng kiếm quang hình Ngọc Điệp cũng biến mất và đại trận La Hán trước diễn biến vô tiền khoáng hậu này cũng có một sát na dừng lại!
Vút!
Không phát hiện có một vệt khói mờ vừa lao ra, đại trận La Hán thế là vẫn tiếp tục chiêu công Hóa Kiếp Vĩnh Sinh!
– A… di… đà… Phật…!
Ầm! Ầm! Ầm!
Chính loạt chưởng do một trăm linh tám vị tăng nhân chia nhau ra quật vào giữa trận, đủ làm cho cục diện bên trong trận biến đổi!
Địa hình còn thay đổi huống gì một tấm thân nhục thể nhỏ nhoi của lão ma Thượng Quan Điền!
Nhìn lại, vui mừng, hò reo… Đó là những gì Cửu phái đang thực hiện khi nhận ra Đường Thượng Thanh không hiểu đã thoát ra từ lúc nào và đang an tường nhìn mọi người!
– Hảo công phu! Hảo kiếm pháp!
– Ngọc Điệp kiếm là thượng thừa!
Mọi người chỉ thôi reo khi thấy chàng bất ngờ đưa cao Ngọc Điệp bảo kiếm!
Họ im lặng nhìn chàng như một thần nhân, một Minh chủ võ lâm!
Chàng hiểu và vẫn khiêm hạ nói với mọi người:
– Nửa năm nữa, tại hạ xin được thỉnh toàn bộ chư vị anh hùng Cửu phái cùng đến khai dự đại điển lễ khai sáng Ngọc Điệp bang! Và hôm ấy cũng là ngày đại hỷ của tại hạ cùng Đoàn – Tả nhị vị cô nương đây! Bây giờ xin bái biệt!…