Tung Hoành Tứ Hải

Chương 3: 3: Hợp Tác Tốtlâm Ân



Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Lâm Ân đợi xe do Diêu Châu phái đến ở cổng dinh thự Lâm gia.
Người điều lái xe không mặc đồng phục, chỉ mặc một chiếc quần yếm màu xanh, trông rất giản dị.
  Anh ta xuống khỏi ghế lái, mở cửa cho Lâm Ân và nói với người hầu Giang Kì đang đứng bên cạnh: “Cậu không thể đi.

Ông chủ của chúng tôi chỉ mời Lâm Ân thiếu gia.”
  Giang Kì là người hầu thân cận của Lâm Ân trong sáu năm và luôn rất trung thành.

Anh ta cũng là người chơi cờ với Lâm Ân trong phòng làm việc tối qua, đợi những người khác.
  Giang Kì tiếp tục kiềm chế và thương lượng với tài xế, “Làm sao thiếu gia có thể đi đến cuộc hẹn một mình? Mang theo một người hầu là quy tắc tối thiểu.”
  Tuy nhiên, thái độ của người lái xe rất kiên quyết, “Tôi chỉ được lệnh đi đón Lâm thiếu gia, không được dặn đi đón người hầu.”
  Thấy hai người giằng co, Lâm Ân không muốn xảy ra mâu thuẫn vì chuyện vặt vãnh như vậy nên vẫy tay với Giang Kì thuyết phục: “Anh ở lại đi, tôi sẽ không đi lâu đâu.”
  Người lái xe có vẻ hài lòng với lời từ chối của Lâm Ân, lập tức mở hết cỡ cửa xe, lớn tiếng nói: “Lâm thiếu gia, xin mời.”
  Giang Kì tức giận đến mức nắm chặt tay lại, Lâm Ân vỗ vai an ủi anh ta: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Sau đó cậu ngồi vào ghế sau của xe.
  Đây là lần đầu tiên của Lâm Ân đến thành phố ngầm.
  Sau bữa tiệc tối qua, cậu đã gặp cha mình, Lâm Sùng Cơ.

Lâm Sùng Cơ nghe cậu nói hôm nay được mời đến địa bàn của Diêu Châu, cũng không tỏ ý phản đối, ngược lại còn nhắc đến hắn: ” Diêu Châu này càng ngày càng mạnh mẽ, thành phố ngầm rất có thể rơi vào tay hắn.Ngươi kết hôn với hắn cũng không tệ.
  Lâm Ân ngồi trong xe, nghĩ đến những lời của cha mình, cậu thầm thở dài.
  So với sự rối rắm của mình, người lái xe ở hàng ghế đầu có vẻ tốt hơn nhiều, anh ta ngâm nga theo điệu radio, hạ kính xe xuống để gió thổi vào, một tay giữ vô lăng, tóm lại là trông anh ta không giống một người hầu.
  Xe chạy từ thượng thành đến hạ thành, xuyên qua hai cây số đường hầm, khi mặt trời lại ló dạng, ngoài cửa sổ cảnh tượng đã hoàn toàn khác biệt.
  Nhìn đường phố loang nổ bên ngoài, Lâm Ân khó khăn mà tưởng tượng cuộc sống sau này của mình ở đây.
  Khi chiếc xe chầm chậm tiến vào trung tâm thành phố, Lâm Ân phải thừa nhận rằng thành phố ngầm không hỗn loạn như lời đồn đại.

Mặc dù các con đường và các tòa nhà hơi cũ, nhưng dọc đường có thể nhìn thấy các cửa hàng, bệnh viện và trường học, và tất cả các loại cơ sở đều có sẵn.
  Ngay trước khi họ đến khu nhà Diêu Châu sống, người lái xe quay đầu lại và nói với Lâm Ân, “Cậu đã từng đến đây chưa, Lâm thiếu gia?”
  Lâm Ân lắc đầu.

Người lái xe không hề kinh ngạc về điều này, còn thân thiện an ủi Lâm Ân: “Cũng không tệ như những người giàu có ở thành phố thượng lưu các cậu nghĩ đâu.

Cuộc sống ở đây rất thuận tiện, muốn gì cũng có thể mua được.”
  Tài xế nói xong, xe rẽ vào một con đường dốc.

Những ngôi nhà hai bên đường cứ thế thưa dần, không sầm uất như ở đô thị, tầm nhìn cũng được mở rộng.

Cuối con đường là một biệt thự biệt lập, tường ngoài màu nâu, xung quanh là cây cỏ xanh tốt, sân trước trống không, không một bóng người.
  Người lái xe giảm tốc độ, đậu xe trên con đường xanh phía trước tòa nhà, quay sang Lâm Ân và nói: “Đây là nhà của ông chủ của chúng tôi”.
  Lâm Ân nói cảm ơn, mở cửa bước xuống xe.


Bên ngoài biệt thự không có ai đón cậu, Lâm Ân một mình đi qua sân trước, đi lên vài bước bấm chuông cửa, chính là Diêu Châu ra mở cửa.
  Lâm Ân khẩn trương,nhẹ giọng nói: “Xin chào”.
  Diêu Châu tối qua mặc vest, trông giống người có thể giả làm giới thượng lưu.

Hôm nay, hắn mặc một bộ quần áo bình thường, với hai cánh tay rắn chắc lộ ra dưới chiếc áo phông ngắn tay, cộng với sự áp bức do chiều cao mang lại, trông có vẻ càng hung dữ hơn.
  Khi nhìn thấy Lâm Ân, hắn không nói gì nghiêng người để Lâm Ân đi vào phòng.
  Lâm Ân chưa kịp đứng vững thì một bóng đen lao về phía cậu với một loạt tiếng chó sủa man rợ.
  Lâm Ân không có nơi nào để trốn, vì vậy cậu lùi lại vài bước, va phải cánh cửa khiến vai cậu có chút đau.
  Diêu Châu gọi con chó săn lại, quay sang giới thiệu với Lâm Ân, “Thú cưng của tôi tên là Hung thần.”
  Lâm Ân vẫn còn kinh ngạc, hung thần ngồi xổm cách cậu nửa bước, nhe hàm răng sắc nhọn về phía cậu, như thể nó sắp vồ lấy và xé nát cậu trong giây tiếp theo.
  Diêu Châu cười hỏi: ” sợ chó sao?”
  Lâm Ân lấy lại bình tĩnh và nói, “Tôi không sợ.”
  Diêu Châu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu ta, không vạch trần phủ việc cậu phủ nhận, ra lệnh cho hung thần quay trở lại sân sau, sau đó mang Lâm Ân đến phòng khách.
  Giống như trong phòng làm việc tối hôm qua, mặc dù khoảng cách giữa hai người hôm nay gần hơn so với ngày hôm qua, Lâm Ân đi theo Diêu Châu, và vẫn không ngửi thấy mùi tin tức tố nào.
  Lâm Ân không phải là một Beta có khứu giác kém, những người bạn cùng tuổi đã lần lượt hoàn thành việc phân biệt một năm trước.

Tuy rằng Lâm Ân không bị tin tức tố ảnh hưởng, nhưng cậu cũng có thể phân biệt được hơi thở của Alpha cùng Omega có chút khác biệt.
  Lâm Ân chưa bao giờ nhìn thấy một Alpha có thể che giấu tin tức tố tốt như Diêu Châu, ngay cả khi ở trong phạm vi một mét, cậu vẫn không thể phân biệt được Diêu Châu thuộc loại hình nào.
  Nhận thức điểm này khiến Lâm Ân hơi mất tập trung.

Cậu theo Diêu Châu qua hành lang, đi vào phòng khách, tầm mắt vô tình nhìn quanh căn phòng, một bức ảnh treo sau ghế sô pha lập tức đập vào mắt cậu.
  Những con sóng đen trắng khổng lồ cứ như đang lao về phía cậu, Lâm Ân dường như bị nhấn chìm trong đó ngay lập tức, chết lặng đứng đó.
  Diêu Châu quay đầu nhìn một cái.

Lâm Ân kinh ngạc và hô hấp như sắp dừng lại.
  Diêu Châu đem phản ứng của cậu thu hết vào mắt, lười biếng cười hỏi: “Trước kia từng thấy qua sao?”
  Lâm Ân nhìn nó một lúc trước rồi nói, “…nó là tác phẩm cuối cùng của mẹ tôi.”
  Đối với Lâm Ân, đây là một bức ảnh vô giá.

Trong mười năm cậu không biết nó đã từng rơi vào tay những ai.
  Diêu Châu lấy nó từ đâu? Lâm Ân cũng không mở miệng hỏi.

Nhưng rõ ràng nó vẫn không khác so với trong trí nhớ của Lâm Ân là bao: nó được in dưới dạng một biểu ngữ thẳng đứng cao 1,5 mét, lồ ng trong một khung kim loại.

Bởi vì năm tháng, khung có chút sờn rách, bên dưới có dán một cái nhãn, khắc dòng chữ “Tung Hoành Tứ Hải”.
  Diêu Châu không làm phiền Lâm Ân, để cậu ta đến gần bức ảnh, cẩn thận xem xét từng chi tiết, sau đó ngồi xổm xuống để kiểm tra chữ ký của nhiếp ảnh gia ở góc dưới bên phải của bức ảnh.
  Một lúc sau, Lâm Ân đứng dậy, thậm chí còn không muốn rời khỏi bức ảnh, đứng bên khung ảnh.
Diêu Châu đang ngồi trên sô pha cách đó vài bước nhìn điện thoại, Lâm Ân nhẹ giọng hỏi hắn: “…Nếu chúng ta kết hôn, tấm ảnh này sẽ là của tôi chứ?”

  Trong ngày gặp mặt ngắn ngủi này, Lâm ÂN đã nhiều lần ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Diêu Châu.

Nhưng lần này, lại là Diêu Châu kinh ngạc.
  Vốn dĩ hắn cố ý mời Lân Ân đến xem ảnh, nhưng khi Beta trẻ tuổi dường như chấp nhận cuộc hôn nhân vội vàng này chỉ vì một bức ảnh, Diêu Châu cảm thấy hơi kỳ lạ.
  Hắb đặt di động xuống, bình tĩnh nhìn Lâm Ân nói: “Sau khi kết hôn, ảnh chụp sẽ là của cậu, nếu có điều kiện khác, có thể nói ngay bây giờ.”
  Lâm Ân im lặng trong chốc lát, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng mà rõ ràng nói: “Được, tôi còn có một điều kiện.”
  -
  Hai tuần nữa đã trôi qua kể từ buổi tiệc rượi của Lâm gia, cũng vào một ngày thứ bảy.
  Trong một nhà thờ ở thành phố ngầm, một đám cưới đã diễn ra.
  Quy mô của buổi lễ nhỏ, không có sự hiện diện của giới truyền thông, và nhà thờ chỉ có sức chứa dưới một trăm người thân và bạn bè.
  Buổi lễ được lên kế hoạch vào lúc 11 giờ sáng, chưa đầy nửa giờ nữa là bắt đầu chính thức.
  Diêu Châu, một ngày trước vừa mới nhận được thân phận Alpha cấp A, lúc này đang ngồi trong phòng nghỉ, trong phòng còn có ba người khác, đó là Lance, Cao Trạch và Mạt Lị Alpha nữ duy nhất trong số họ.
  Nhân viên phụ trách công việc tại chỗ bước vào phòng chờ và xác nhận lại quy trình đám cưới với Diêu Châu.

Sau khi anh ta đi, Lance cầm áo vest lên chuẩn bị mặc cho Diêu Châu.
  Cánh tay của Diêu Chu xuyên qua ống tay áo, cổ tay áo sơ mi bị kéo lên, lộ ra dấu ấn cấp A còn mới trên cổ tay trái.
  Lance cau mày, có chút không hài lòng nói: “Hẳn là cấp S.”
  Lance và những người khác đã thấy Diêu Châu là một Alpha mạnh mẽ như thế nào.

Chỉ vì xuất thân không tốt, từ nhỏ lớn lên trong thành phố ngầm nên chưa bao giờ lấy được chứng thực đẳng cấp.
  Lần này, thông qua cuộc hôn nhân với nhà họ Lâm, Diêu Chu cuối cùng thuận lợi lấy được thân phận, nhưng vẫn không phải chứng nhận Alpha cấp S phù hợp với năng lực thực tế của anh ta, mà chỉ là cấp A cấp hai.
  Diêu Châu mặc âu phục, nhìn Lance nói: “Cấp S quá phô trương, cấp A vừa phải.”
  Đây không phải là để trấn an Lance, đây là suy nghĩ thực sự của Diêu Châu.
  Cấp S vốn chỉ chiếm 1/1000 dân số, bất luận đặt lên ai cũng chỉ là nguy hiểm hơn là vinh dự.
  Nhiều thập kỷ trước, khi luật pháp vẫn chưa hoàn thiện, thậm chí còn có tin đồn trong thành phố ngầm rằng giết một Alpha cấp S có thể thay thế địa vị của Alpha đó.

Tuy rằng Alpha cấp S hiện tại đã có thân phận đặc thù, cho dù chết bất đắc kỳ tử cũng sẽ không có người thay thế hắn, nhưng quá phô trương cũng chưa bao giờ là chuyện tốt.
  Với tính khí của Diêu Châu, hắn thích nằm im để tích lũy sức lực và chờ đợi cơ hội, hơn là trở thành đối tượng cho sự ghen tị của mọi người.
  Cao Trạch đứng bên cửa sổ, hút điếu thuốc cuối cùng, dập tắt tàn thuốc, quay người nói với Diêu Châu: “Xe chuyên dụng của Lâm gia đã tới, tôi đi cùng cậu đến đó.”
  Diêu Châu không phản đối, dựa trên những gì hắn biết về Lâm Sùng Cơ, ông ta không nhất thiết phải đến dự đám cưới của đứa con riêng này, lúc này người ngồi trong chiếc xe kia chỉ có thể là một trưởng bối nào đó của Lâm gia.

Nhưng nó không cản trở, Diêu Châu hoan nghênh tất cả các loại quan hệ hợp tác.
  Bạn bè là tạm thời, kẻ thù cũng là tạm thời.

Lâm Sùng Cơ cho rằng Diêu Châu có ích sử dụng cuộc hôn nhân này để thu phục hắn, Diêu Châu cũng nhận ra giá trị của Lâm gia,và dùng hôn nhân làm trao đổi không có gì gây tổn hại đến hắn.
  Diêu Châu và Cao Trạch rời phòng khách trước, Mạt Lị muốn đứng dậy theo sau, nhưng Lance đã lớn tiếng ngăn cô lại.

  Cửa phòng khách đã bị đóng Cao Trạch lại, trong phòng chỉ còn lại Lance và Mạt Lị.
  ” Cô còn cầm lọ thuốc kia không?” Lance hỏi.
  Không cần nhắc tới tên của thuốc, Mạt Lị đương nhiên biết Lance muốn cái gì.
  Lance muốn có một loại thuốc Beta đặc biệt bị cấm tiêu thụ, nhưng lại rất phổ biến trên thị trường chợ đen.

Sau khi dùng nó, Beta có thể tạo ra phản ứng vật lý giống như Omega trong vòng vài giờ, bao gồm cả việc phát ra pheromone nhẹ và phản ứng vật lý tương tự như ph@t tình.
  Giống như Lance, Cao Trạch, Mạt Lị là một trong những phó thủ của Diêu Châu, cô kinh doanh với tư cách là người môi giới chợ đen quanh năm và có mạng lưới rộng khắp.

Đồng thời, cô ấy cũng có một số nền tảng y tế và có thể điều chế các loại thuốc không thể mua được thông qua các kênh chính thống.
  Nhưng lần này, cô lắc đầu với Lance, không đồng ý cho Lâm Ân uống thuốc.
  ”Một beta vừa mới hoàn thành phân hóa, nếu như dùng thuốc k1ch thích, có thể sẽ ảnh hưởng phục hồi tuyến thể.”
  Mạt Lị đã nhìn thấy Lâm Ân sáng nay và vô cùng ấn tượng trước nước da nhợt nhạt và vẻ mặt trầm lặng của cậu ấy.
  Lance vẫn bộ dáng coi thường như cũ, chậm rãi thuyết phục Mạt Lỵ nói: “Hôm nay là đêm tân hôn, cho nên phải chuẩn bị thêm một chút, trước đưa cho tôi lọ thuốc, tôi cũng có thể không dùng đến.”
  Vừa nói, anh ta vừa hất hàm và nói thêm, “đề phòng trường hợp khẩn cấp.”
  Mạt Lị nhìn hắn, Lance rất thông minh, cái gì cũng đặt lên hàng đầu, chỉ cần hắn xử lý sự tình, chưa bao giờ phạm sai lầm.

Việc dùng thuốc như thế nào và liều lượng ra sao, những điều này Mạt Lị không cần bận tâm.
  Mạt Lỵ thở dài, rốt cục từ bỏ cùng Lance tranh cãi, từ thắt lưng lấy ra một cái túi nhỏ trong suốt, bên trong có hai viên thuốc.
  Cô đưa cho Lance, không khỏi nhấn mạnh lần nữa, “Tốt nhất không nên dùng dược.”
  Lance cười với cô, dùng ngón tay thon dài vân vê cái túi, nói: ” yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cô.”
  -
  Hôn lễ đúng 11 giờ bắt đầu, Diêu Châu mặc vest đen đứng trước bục làm lễ, Lance và Cao Trạch đứng hai bên làm phù rể.
  Khi mục sư tuyên bố “Chào mừng các cặp vợ chồng mới cưới”, ban nhạc nhỏ chơi các bài hát đám cưới.

Hai cánh cửa cao lớn của nhà thờ từ từ mở ra, Lâm Ân trong bộ âu phục màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
  Hai tay ôm bó hoa bi trắng, đi cùng với một trưởng bối nhà họ Lâm, cậu chậm rãi bước qua ánh mắt của những vị khách và đi đến gần Diêu Châu.
  Kể từ khi nhìn thấy những bức ảnh tại nhà Diêu Châu đã cách đây hai tuần, Lâm Ân đã không gặp lại Diêu Châu.
  Nhưng Lâm Ân đã nghe quá nhiều tin tức về Diêu Châu, cho dù đó là tiêu cực hay tích cực.

Một số người trong gia đình họ Lâm thậm chí còn hỏi cậu, liệu cậu có thể sống sót một năm ở thành phố ngầm này một cách an toàn không?
Lâm Ân không trả lời được, vì chính cậu cũng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất.
  Diêu Châu là một truyền kỳ của thành phố ngầm, chưa từng có một chàng trai trẻ nào như hắn ta, chưa đầy mười năm đã trưởng thành từ con số không, tích lũy được số lượng quan hệ và của cải đáng kinh ngạc, nhanh chóng vươn lên trở thành lão đại của khu Tây.
  Mặc dù Lâm Ân không can dự sâu, nhưng cậu biết rằng Diêu Châu không dễ đối phó, trên tay hắn chắc chắn dính không ít máu.
  Vào đêm Diêu Châu xác định đẳng cấp Alpha, Lâm Ân đã biết được tin tức từ người hầu của mình là Giang Kì.
  Giang Kì cũng nói với cậu: “Tôi nghe nói rằng Diêu Châu vốn là một Alpha cấp S, nhưng vì lai lịch không tốt nên nhiều nhất chỉ có thể được cấp A.”
  Trong cả ba thế hệ của Lâm gia, không có Alpha cấp S nào.
  Lâm Ân không thể tưởng tượng được việc sống với một Alpha cấp S sẽ như thế nào.

Lâm Ân chỉ là một Beta cấp trung.
  Trong những ngày chờ kết hôn này, Lâm Ân thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ lung tung, thậm chí còn hỏi ý kiến ​​riêng của một luật sư cấp thấp về vấn đề ly hôn.
  Lâm Ân không dám tiết lộ về việc có quan hệ với Diêu Châu, vì vậy cậu nói giản lược một số phần và nói với luật sư, sau khi nghe điều này, bên kia chỉ trả lời Lâm Ân: Bên kia ly hôn rất dễ dàng, nhưng rất khó để cậu có thể ly hôn.
  Không nói đến cấp S có một không hai, ngay cả Alpha cấp A cũng có rất nhiều đặc quyền.
  Những người bình thường như Lâm Ân không có quyền tự do tiến lên hoặc lùi lại trong hôn nhân.
  Nhạc đám cưới chơi đến cuối, lối đi rải đầy cánh hoa cũng sắp kết thúc.

  Với vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ, Lâm Ân cụp mắt xuống, và được các trưởng bối dẫn đường dừng lại trước mặt Diêu Châu.
  Diêu Châu đưa tay về phía cậu, Lâm Ân nắm lấy tay hắn, họ cùng nhau quay mặt về phía mục sư.
  Bề ngoài của Lâm Ân rất bình tĩnh, nhưng trái tim lại đang đập ngày càng nhanh hơn.
  Kết hôn với một Alpha mới chỉ gặp hai lần là quyết định mạo hiểm nhất mà Lâm Ân từng đưa ra trong đời.
  Khi nghi lễ kết thúc, Lâm Ân đã không còn tự do nữa.

Cho dù lúc này giả vờ bình tĩnh, nhưng dù sao cậu cũng chỉ mới mười chín tuổi, đối mặt với biến cố lớn như vậy trong đời, sự hồi hộp và sợ hãi không thể chỉ dựa vào lý trí mà thôi.
  Theo nghi thức, Diêu Châu cần phải nắm tay Lâm Ân mọi lúc, trong khi mục sư đọc một số lời chúc phúc và cầu nguyện cho họ.
  Mục sư còn đang nói không ngừng, Diêu Châu ở một bên đột nhiên hỏi Lâm Ân: “Hoa rủ xuống kia là hoa gì vậy?”
  Lâm Ân sững sờ, và giọng nói của Diêu Châu nhỏ đến mức chỉ có hai người họ có thể nghe thấy.
  ”…Đó là hoa huệ tây.” Lâm Ân giải thích bó hoa trong tay cho Diêu Châu.
  Diêu Châu lười biếng cười, nói “Khá đẹp”, rồi ngừng nói.
  Những dây thần kinh đang căng thẳng của Lâm Ân dường như được thư giãn đôi chút sau cuộc trò chuyện nhỏ này.
  Khi mục sư hỏi họ có muốn kết hôn với nhau không và nhận được hai câu trả lời đồng ý, những người thân và bạn bè theo dõi buổi lễ lần lượt đứng lên và dành cho cặp đôi những tràng pháo tay cổ vũ, sau đó là trao nhẫn.
  Lance đi tới, đem hộp nhẫn đưa tới, trong hộp nhung màu lam có hai chiếc nhẫn bạch kim đặt cạnh nhau.

Diêu Châu lấy ra cái nhỏ ra.
  Tay Lâm Ân có chút run lên, nghi thức chỉ kéo dài mười mấy phút, không biết vì sao lại cảm thấy rất khó chịu.
  Những vị khách đang xem buổi lễ vẫn đang hoan hô, Diêu Châu từ từ đẩy chiếc nhẫn đến gốc ngón áp út của Lâm Ân, sau đó gọi tên cậu.
  Lâm Ân ngước mắt nhìn hắn, Diêu Châu giờ phút này biểu tình vẫn luôn bình tĩnh, trong đôi mắt sáng màu phản chiếu ra dáng vẻ của Lâm Ân.

Hắn nói với cậu những lời ấm áp nhất kể từ khi hai người gặp nhau.
  Diêu Châu nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để thử các nguyên tắc hôn nhân mà mục sư đã dạy”.
  Lâm Ân ngây người nhìn Alpha, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
  Mục sư dường như đã đề cập đến các yêu cầu như lòng khoan dung, lòng trung thành, sự hỗ trợ lẫn nhau và sự kiên trì.

Nhưng Diêu Châu chỉ nói để thử nó.
  Điều này có phải để cho Lâm Ân thêm kỳ vọng? Hay để Lâm Ân nhận ra sự miễn cưỡng của Diêu Châu? cậu không dám suy đoán.
  Mục sư ở bên nhắc nhở Lâm Ân rằng cậu nên đeo chiếc nhẫn cho Diêu Châu Vì vậy, Lâm Ân cũng lấy chiếc nhẫn cưới từ trong hộp nhung ra, nắm tay Diêu Châu và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
  Trao nhẫn xong, mục sư mỉm cười, lớn tiếng nói: “Hiện tại hai người có thể hôn!”
  Lâm Ân năm nay mười chín tuổi, cậu thậm chí còn chưa từng có một mối quan hệ tử tế nào, trong trường hợp này cậu không biết phải làm thế nào.
  Khán giả vỗ tay nồng nhiệt hơn, kèm theo những tiếng la ó, huýt sáo của khách mời.
  Lâm Ân vô thức lùi lại một bước và bị Diêu Châu túm lại không để lại dấu vết.

Alpha trầm giọng nói vang lên bên tai, ” Mọi người đều đang nhìn, Lâm Ân, phối hợp tốt.”
  Trước khi Lâm Ân định thần lại, Diêu Châu đã dùng lực kéo cậu vào lòng, sau đó là đặt một nụ hôn lên môi cậu.
  Lâm Ân toàn thân căng thẳng, bị hôn mấy giây liền mở mắt ra.

Diêu Châu được coi là một quý ông, nụ hôn chỉ dừng lại ở môi và hắn không làm bất cứ điều gì khiến cậu cảm thấy khó chịu.
  Dù vậy, Lâm Ân vẫn lo lắng đến mức đầu óc trống rỗng, và dường như cậu ngửi thấy mùi gì đó mà chưa từng ngửi thấy trước đây.
  ——Có phải là tin tức tố của Diêu Châu? Lâm Ân hoảng loạn không thể phân biệt rõ ràng.
  Một mùi rất nhàn nhạt, lạnh lẽo đọng lại trong lỗ mũi cậu.
  Nó trông giống như một cây cô đơn trong mùa đông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận