Nhà kho trong hoàng cung được xem là cái tiểu quốc khố, để một bộ phận nào đó có thể tùy lúc sử dụng vàng bạc nơi này, còn có một gian, là nơi Tàng Bảo các của Ô Ân cất giữ bảo vật, hai năm này Ô Ân góp nhặt không ít bảo vật quý hiếm đều ở chỗ này.
Liễu Tích Âm bước xuống Phượng liễn, nhưng không nhìn đến đội cấm vệ của Ô Ân. Chủ sự quản lý nhà kho tiến đến nhà kho hành lễ.
“Hoàng thượng đâu.” Hồng Oanh hỏi.
“Hồi cô nương, Hoàng thượng mới vừa đi cách đây một nén nhang.”
Không nghĩ tới, đến nhưng không thấy người.
Liễu Tích Âm đi vào Tàng Bảo các của Ô Ân, hạt Đào mộc trên cái giá đặt đầy kỳ trân dị bảo, ngọc châu chu thanh, gối tiên Đường thời Quy tư quốc tiến dâng, sừng tê đến từ Giao Chỉ.
Nhìn đến trong góc phòng, có một cái thùng lớn, Liễu Tích Âm hơi kinh ngạc, này không phải là rương trang sức ở Liễu Phủ sao?
Không nghĩ tới Ô Ân đã tìm cái rương này trở về.
Hạ thấp người, mở cái rương quen thuộc ra, ý cười treo trên khóe mắt Liễu Tích Âm, này đó đều là đồ cưới Ô Ân đưa tới Liễu phủ mấy năm trước.
Cái bao tay nàng đưa cho Ô Ân cũng ở bên trong, này một đôi bao tay, cuối cùng cũng thấu thành một đôi.
Cầm lấy bao tay, một tấm khăn lụa được kẹp trong đôi bao tay rơi xuống.
Nhìn có chút quen mắt, nhưng mà không nhớ ra là đã gặp qua khi nào.
Một góc khăn tay có thêu hai câu thơ ca, con ngươi của Liễu Tích Âm co rút lại.
Kia không gì sánh được chữ viết quen thuộc kia.
[Một phương khăn gấm cùng quân biết, hoành cũng là ti đến dựng cũng ti.]
Mặt chữ tiếp nạp vào đầu, hai mắt Liễu Tích Âm tối sầm lại, ngã xuống đất hôn mê.
.
“Bang.”
Chén trà vỡ tung trên mặt đất ngay trước mắt, đầu các đại thần đang quỳ trên mặt đất lại đều cúi thấp xuống, nước trà bắn tung tóe trên mặt cũng không dám lau đi.
“Thực đúng là một đám phế vật! Trẫm đánh xuống giang sơn này, các ngươi chỉ một tháng đều không giữ được!”
Ba tháng trước, dân tộc Thổ Phiên là một cái bộ lạc nhỏ lại to gan lớn mật giết sứ giả Đại Hạ, còn dõng dạc yêu cầu Đại Hạ giao hết nông nô quay về lại Thổ Phiên,
Hai quốc xem như chính thức xé rách mặt.
Nơi Đại Hạ cùng dân tộc Thổ Phiên giao tranh là nơi đóng quân của Tây quân Đại Tống, sau khi mấy tướng lĩnh ở đó mang theo binh sĩ quy hàng, Ô Ân liền tiến hành cải chế đội ngũ, đem một số sương binh không đủ sức ném vào Tây quân, mượn sức này rèn luyện một chút.
Đã dự liệu đến, nếu cùng dân tộc Thổ Phiên khai chiến, Ô Ân nghĩ đến khả năng đội ngũ này sẽ không giữ được lâu, liền phái một chi đội ở Tây An đến viện trợ, viện quân còn chưa đến, tiền tuyến liền truyền tin đến dân tộc đột nhiên đánh bất ngờ trong đêm, mười ngày sau tin tức tòa đệ nhất pháo đài bị công phá truyền đến.
Ô Ân tức giận liền cách chức hai vị tướng quân người Hán, hiện tại nàng xem như đã phát hiện, binh lính Hán nhân luyện luyện tập tập cũng có thể đánh, nhưng mấy cái tướng lĩnh này, mười người thì chín người không thể lãnh binh.
Tiền triều thực hành binh tướng tách rời nhau, chính sách trọng văn khinh võ đã ăn quá sâu, Ô Ân dám tin tưởng bọn họ, bọn họ liền đem thành trì ném xuống.
Tuy rằng bất quá chỉ ném một cái pháo đài, cũng không gây họa gì lớn, viện quân do Thiếp Mộc Tư mang theo đã đuổi tới, Binh bộ Thị Lang thề thốt nhất định trong mấy ngày này sẽ đoạt lại đất đai bị mất.
Binh bộ Thị Lang nói cũng không thể vãn hồi được tâm tình đến cực điểm của Ô Ân.
Nguyên bản Đại Tống về mặt kinh tế thì cực kỳ thịnh, cộng thêm sức chiến đấu của Tây Hạ, có thể nói là Đại Hạ là ngạo thị quần hùng. Ô Ân tuy không có cho người ca tụng Đại Hạ phồn vinh hưng thịnh, nhưng ngầm hiểu, Ô Ân cũng tự xưng Đại Hạ là một nước có thực lực cường đại, không sợ bất cứ quốc gia nào ở xung quanh.
Dân tộc Thổ Phiên chia năm xẻ bảy, sớm không có cường thịnh như thời Đại Đường, chính là một cái tiểu bộ lạc nhưng liền hạ được pháo đài ở biên cảnh Đại Hạ, Ô Ân cảm giác như một cái tát đánh vào mặt chính mình, nóng rát sinh đau.
Ô Ân đến nhà kho nhìn xem tồn ngân thu nhập từ thuế, cho quyền Binh bộ không ít ngân lượng.
Quốc thổ Đại Hạ, xem ra Ô Ân vẫn là không thấy trọn vẹn chút, nếu dân tộc Thổ Phiên muốn chiến, kia liền chiến.
Ô Ân sắc mặt âm u hạ triều.
Hồng Oanh thấy Ô Ân hạ triều, liền bận rộn chạy tới.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ngất xỉu!”
.
[Một phương khăn gấm cùng quân biết. Hoành cũng là ti, đến dựng cũng ti.]
Câu thơ ở dưới được viết bằng máu.
[Kỳ vương cấu kết Đông Hạ, phản.]
Là viết lên lúc nào?
Nàng nhìn thấy chính mình đem khăn giao cho gã ách nô.
Nàng nhìn thấy chính mình ôm mền lạnh run.
Nàng nhìn thấy chính mình trở thành sủng cơ của Tây Hạ vương.
A Thanh, ngươi ở nơi nào?
Liễu Tích Âm tuyệt vọng nhìn chính mình bên cạnh Tây Hạ vương lại cùng Đại Hoàng tử, nhưng vẫn không tìm được thân ảnh mà nàng muốn gặp.
Ô Ân chạy ào vào tẩm cung, thấy Liễu Tích Âm nằm trên giường, cái trán đều toát ra mồ hôi lạnh.
“Các ngươi chính là chiếu cố người như thế sao!” Ô Ân quát lớn nói.
Tất cả các cung nữ và thái giám trong phòng đều quỳ trên mặt đất, đặc biệt là mấy tên trực đêm hôm qua, toàn thân đều run như cầy sấy, liên tục dập đầu xin tha tội, e sợ cơn thịnh nộ của Ô Ân đem đầu bọn họ ném xuống.
Biết Liễu Tích Âm vì đợi chính mình mà ở bên ngoài chịu gió lạnh một canh giờ.
“Càn quấy!” Ô Ân vừa tức lại đau lòng.
Đôi môi tái nhợt của Liễu Tích Âm hơi hơi khép mở, làm như đang nói cái gì, Ô Ân kề sát vào nghe.
“A Thanh… A Thanh…”
Không muốn Liễu Tích Âm bị bóng đè dây dưa, Ô Ân ôm Liễu Tích Âm vào trong lòng, nhẹ giọng hô lên.
“Tích Âm, tỉnh tỉnh.”
Hơi thở quen thuộc bao vây lấy Liễu Tích Âm.
Trong vương cung Tây Hạ, Liễu Tích Âm nghe nói thúc phụ chết tại sa trường, không muốn làm cho phụ tử Tây Hạ vương nghi ngờ, chỉ có thể trốn ở một nơi hẻo lánh trong vương cung âm thầm rơi lệ.
Một trận gió đem khăn tay đang lau nước mắt của nàng thổi đi, Liễu Tích Âm đang muốn nhặt lại, đột nhiên một bàn tay xuất hiện, nhặt lên khăn tay của nàng.
“Cô nương, vì chuyện gì mà một mình ở chỗ này rơi lệ?”
Người nói mặc y phục áo lam cừu dài, làn da trắng tạm, con ngươi màu hổ phách ôn hòa nhìn nàng.
“Ngươi là?” Liễu Tích Âm không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tại hạ là Nhị Hoàng tử, cô nương có thể gọi ta là Ô Ân.”
“Tham kiến Nhị Hoàng tử.”
Ô Ân tỏ ý bảo nàng không cần đa lễ.
“Cô nương còn chưa nói vì sao ở nơi này?”
Liễu Tích Âm nói: “Đến quý phủ nhiều ngày, có chút tưởng niệm quê nhà mà thôi.”
Liễu Tích Âm không muốn cùng Nhị Hoàng tử trò chuyện nhiều.
“Tiểu nữ còn có việc, không thể ở chỗ này lâu, mong Nhị Hoàng tử thứ tội.”
Nói xong Liễu Tích Âm liền xoay người đi.
Ô Ân nhìn theo bóng lưng thướt tha của nàng, này chính là vị nữ tử người Hán nghiêng nước nghiêng thành được đồn đãi trong cung gần đây sao, Diệp Liễu Nhi.
Nàng biết Diệp Liễu Nhi là sủng cơ của phụ vương, lại câu dẫn Đại Hoàng Tử Ha Nhĩ Đôn. Nàng không biết mục đích của Diệp Liễu Nhi là gì, nhưng nàng vui như mở cờ, nếu như phụ vương cùng Ha Nhĩ Đôn trở mặt, chính là cơ hội tốt nhất cho nàng cùng Y Nặc.
Nơi sâu nhất trong địa lao, Liễu Tích Âm tại hình gác thượng đang hấp hối, nàng lại gặp được cái người có đôi mắt màu hổ phách kia.
“Cô nương, ngươi cũng thật lợi hại, Tây Hạ chúng ta bị ngươi khuấy đảo hỏng bét.” Ô Ân không nghĩ tới Diệp Liễu Nhi lại có thể giết Tây Hạ vương.
Ô Ân nhìn tuyệt sắc nữ tử toàn thân thương tích, nói:
“Mà thôi, ngươi có nguyện vọng gì, sau khi ta trở về sẽ vì ngươi mà niệm kinh cầu phúc.” Ô Ân không biết vì sao, đối với người trước mắt được xem là bệnh dịch tả của Tây Hạ, tâm sinh ra không đành lòng.
Liễu Tích Âm không có đáp lại Ô Ân, nàng cũng khinh thường sự thương hại của địch nhân.
Nếu nói nguyện vọng, nàng chỉ nguyện kiếp sau được sinh ra ở thời thái bình thịnh thế, rời xa chiến loạn, người nhà an khang, gả cho một phu quân.
Cả đời này, cha mẹ nàng chết vào thời chiến loạn, thúc phụ chết tại sa trường. Diệp Chiêu vì chiến loạn, cuối cùng cũng từ bỏ nàng, cũng bởi vì chiến loạn, cuối cùng nàng cũng chết nơi đất khách quê người.
Thân binh vội vả báo lại.
“Nhị Hoàng tử, Diệp Chiêu mang theo mấy vạn đại quân đến, chúng ta nên rút lui.”
Thực sự là một nữ tử có ý tứ, đáng tiếc nàng mới sinh ra hứng thứ, người này liền hương tiêu ngọc vẫn, thật đúng là không có duyên phận.
Ô Ân nhìn thoáng qua Liễu Tích Âm, mang theo thuộc hạ muốn rời khỏi.