Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 39: 39: Đã Thấm Được Thú Vui Buông Xuôi



Dưới ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, Diệp Kiều bình tĩnh ung dung đi theo các sư huynh.

Các tu sĩ giàu có ở giới tu chân đều đi tàu bay, một chuyến có thể chở được hơn một ngàn người.

Còn đỗ khỉ nghèo thì sao? Đỗ khỉ nghèo chỉ có thể vừa ngự kiếm vừa tỏ ra mình ổn nhưng sâu bên trong là nước mắt như biển rộng.
Nàng đến giới tu chân đã lâu nhưng vẫn chưa được chiêm ngưỡng tàu bay ngoài đời trông như thế nào.

Minh Huyền cúi đầu, di di mũi chân: “Dựa theo lịch trình, khoảng chiều nay chúng ta sẽ đến Vấn Kiếm Tông.”
Minh Huyền là đại gia chính hiệu, hắn đã đi tàu bay đến phát ngán, người duy nhất tò mò chỉ có Diệp Kiều.
Sau khi lên tàu, Diệp Kiều áp sát ở tấm chắn ngắm cảnh sắc bên ngoài, bốn người còn lại lại đang ngồi ngủ gật.

Tàu bay ở nơi này, về cơ bản, khá giống với máy bay của thế giới hiện đại.
Tần Phạn Phạn lần lượt phát thẻ ngọc cho các đệ tử, sau đó rót vào đó một ít linh lực.

Chờ sau khi thẻ ngọc sáng lên, lão trầm giọng dặn dò: “Thẻ bài giắt hông này đại diện cho thân phận của các trò.

Lúc quản sự của Vấn Kiếm Tông đến sắp xếp chỗ ở thì trình ra cho bọn họ xem sơ là được.”
Diệp Kiều nhận lấy thẻ ngọc của mình, sau đó tùy tiện giắt bên hông.
Tốc độ bay không sai lệch với suy đoán của Minh Huyền, tầm giữa chiều bọn họ đã đến nơi.

So với sự phồn hoa, náo nhiệt của thành Vân Trung, thành Phù Sinh mang lại cho nàng cảm giác lề lối và xa cách.

Suốt dọc đường không có bóng dáng của tiểu thương nào, tất cả đều là các cửa hàng có dáng vẻ quy củ.


Diệp Kiều không dám bước bừa vào trong.
Sạp hàng ở thành Vân Trung nàng còn mua không nổi, nói gì đến cửa hàng dưới chân núi của tông môn đệ nhất.
“Muốn dạo một vòng không?” Nhìn ra sự tò mò của Diệp Kiều.

Minh Huyền tri kỷ mở lời: “Huynh bao!”
Phù tu là kẻ có tiền! Hai mắt Diệp Kiều sáng rực: “Được!”
Thấy thế, Minh Huyền bật cười, dắt theo đám sư đệ, sư muội vào một cửa hàng.
Người chiều nay đặt chân đến thành Phù Sinh không riêng gì Trường Minh Tông mà còn có ba tông môn khác.

Tạm thời Minh Huyền chưa có nhã hứng nghe mấy lời trào phúng chế giễu của những người đó nên lôi kéo sư muội đi dạo phố.
Hàng hóa bên trong cửa hàng đều là một vài pháp khí và đan dược phổ thông.

Diệp Kiều nhìn một lượt rồi tắt hứng.

Chủ yếu là giá quá đắt, khiến nàng đột nhiên trở nên khổ hạnh, không còn chút dục vọng thế tục nào.
Cho dù Minh Huyền nói hắn trả tiền nhưng với Diệp Kiều, hàng hóa ở đây không xứng đáng với mức giá cao cắt cổ này.

Tuy nàng không biết luyện khí nhưng nàng biết luyện đan, vẫn biết giá cả của đan dược.

Ở đây đều là linh đan cấp thấp mà một viên giá bán lên đến năm mươi linh thạch thượng phẩm.

Sao bọn họ không đi ăn cướp luôn đi?
Tiết Dư giải thích: “Bởi vì đan tu rất ít nên một viên đan dược có thể bị đôn lên giá rất cao, việc này dẫn đến tình trạng ngoại trừ các đại gia tộc và đại tông môn, các tu sĩ khác rất khó mua được đan.”
Diệp Kiều xem như đã hiểu tại sao linh đan xấu xí của mình lại ưa chuộng như thế.
Còn gì ngoài nguyên nhân nó rẻ, số lượng lại nhiều!

Nàng dự tính khi có tiền phải mua ngay một cái đan lô.

Tuy dùng nồi cũng luyện đan được nhưng hình dáng đan luyện ra cứ kỳ quái, xấu xí khó đỡ, khiến nàng chỉ có thể bán với giá thấp.
Đoàn người dạo vài vòng quanh thành, sau đó nhân lúc sắc trời còn chưa sẫm tối đi đến Vấn Kiếm Tông để sắp xếp chỗ ở.
Phòng ở là loại sân viện ở tập thể.

Có lẽ sợ người của năm đại tông nhìn nhau ngứa mắt rồi nhào vào ẩu đả nên quản sự của Vấn Kiếm Tông rất tri kỷ sắp xếp cho mỗi tông môn ở một chỗ khác nhau.

Nói là ở chỗ khác nhưng thật ra chỉ khác sân viện, cách nhau một bức tường.
Nếu muốn đánh nhau thật, chỉ cần tung một quyền đánh sập tường rồi sau đó lao vào đánh lộn cũng không ai cản kịp.
“Nguyệt Thanh Tông được sắp xếp ở cách vách chúng ta.” Sau khi nghe ngóng chỗ ở của các tông môn khác, Mộc Trọng Hi tiện tay ném thẻ ngọc sang một bên: “Không biết là tay quản sự kia nghĩ thế nào, nhưng đệ có cảm giác bọn họ vô ý một cách cố ý.”
Nếu nói về ân oán cá nhân, Vấn Kiếm Tông cùng Trường Minh Tông cũng ngứa mắt nhau từ lâu, hai bên chỉ chờ đến khi đại hội tông môn bắt đầu là nhào vào cắn đối phương.

Diệp Thanh Hàn không thích kiếm chuyện nhưng không có nghĩa là bốn vị còn lại kia là kẻ hiền lành, tốt tính.
Mấy người Diệp Kiều đi dạo phố về thì bị một toán ba người lạ mặt chặn lại.
Tông phục màu trắng thêu hình tường vân, bên hông giắt kiếm, ăn mặc như tang tóc, Tiết Dư thầm đoán: “Vấn Kiếm Tông?”
“Ối chà” Sở Hành Chi cười mỉa: “Đây không phải là đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông sao? Làm sao lại lưu lạc đến mức đi bộ đến Vấn Kiếm Tông bọn ta rồi? Bọn mi nghèo đến nỗi không có tiền đi tàu bay sao?”
Lời nói cực kỳ khiêu khích, mang ác ý nhục nhã, dáng vẻ gợi đòn y hệt Tống Kiến lúc trước.
Mặt Minh Huyền khẽ biến sắc: “Mi…”
Hắn vừa lên tiếng, Sở Hành Chi đã cười mỉm, ác ý nói tiếp: “Chà chà, xem nào, đây chẳng phải là Minh Huyền sao? Đã nhiều năm như vậy…sao lại chưa đột phá Kim Đan vậy ta? Trường Minh Tông có một đệ tử chân truyền như mi thật đúng là nhục nhã.

Không biết một tên vô dụng không đột phá được Kim Đan như mi lấy tư cách gì mà tham gia đại hội tông môn đây.


Chậc, chậc, chậc.”
Diệp Kiều nhìn thấy Minh Huyền dần chìm vào trầm mặc.

Nàng đã hiểu tại sao nhị sư huynh lại lo lắng về đại hội tông môn.

Cũng vì điều này nên sau đó hắn mới tẩu hỏa nhập ma sao?
Mộc Trọng Hi tức giận đến mức tay muốn rút kiếm nhào lên cho tên kia một trận.

Chu Hành Vân bình tĩnh ngăn hắn lại: “Trước khi đại hội tông môn bắt đầu, không được phép đánh nhau.”
Hiếm khi Chu Hành Vân nhiều lời như hôm nay: “Đừng vội ra tay, hiện tại còn chưa tiến vào bí cảnh.”
Diệp Kiều bất ngờ hiểu được thâm ý của đại sư huynh nhà mình.
Ý là…!vào bí cảnh thì mình có thể động thủ?
Đúng là Sở Hành Chi cố ý.

Hắn đang cố ý chọc giận nhóm bọn họ, dù sao thì Trường Minh Tông đều nổi tiếng là đám ngốc dễ bắt nạt.
Trước khi đại hội tông môn bắt đầu, chọc tức đám người này, khiến Mộc Trọng Hi động thủ trái quy tắc, làm cho bọn họ bị trừ điểm thi đấu.
Thấy đám người Trường Minh Tông giận mà không làm gì được, Sở Hành Chi cười nhếch môi, toan mở miệng trào phúng thêm vài câu thì khựng lại.
Diệp Kiều đứng sau lưng đại sư huynh nghe được động tĩnh thì ló đầu ra thăm dò.

Nhìn thấy Sở Hành Chi và các đệ tử chân truyền khác, nàng lập tức cười tươi chào hỏi: “Hai~”
“…” Thanh niên hiểu rõ cái nết của Diệp Kiều-Mộc Trọng Hi vừa nghe được từ “hai” đã thấy đau dạ dày.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Diệp Kiều, nàng vừa nói “hai”, trăm phần trăm sẽ không có chuyện tốt xảy ra.
Sở Hành Chi sửng người một lát, sau đó giở giọng khinh thường: “Mi chính là sư muội mới đến của bọn hắn, người chỉ mới đến sơ kỳ Trúc Cơ?”
Giọng của Sở Hành Chi càng lúc càng không nể nang: “Một đứa sơ kỳ Trúc Cơ, một đứa đỉnh Trúc Cơ, ha ha ha, hai kẻ vô dụng không biết tự lượng sức còn muốn tham gia đại hội tông môn?”
“Đúng, đúng đúng.” Diệp Kiều gật đầu phụ họa: “Mi nói rất đúng.”
Sở Hành Chi khựng lại: “Mi đang trào phúng ta?”
Diệp Kiều: “Không có mà.


Ta đang đồng tình với mi, mi nói gì cũng đúng, có vấn đề gì sao?”
Đúng vậy, đúng là không có vấn đề, Diệp Kiều xác thực là đang đồng tính với hắn.
Nhưng không biết tại sao, Sở Hành Chi cứ có cảm giác lời mình nói như đấm vào bông mềm, đối phương không có phản ứng nào khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Sở Hành Chi nghẹn sự khó chịu đó lại, tiếp tục công kích phòng ngự tâm lý yếu ớt của Minh Huyền: “Biết mình vô dụng là được.

Ba năm liền Minh Huyền không đột phá được Kim Đan.

Tông môn vạn năm chót bảng cũng có mặt mũi đi tham gia đại hội, ta thấy mất mặt giùm mi đấy.”
“À, phải phải phải.” Minh Huyền tỏ vẻ mình là một người rất biết lắng nghe: “Ta chính là kẻ vô dụng.”
Tiểu sư muội nói đúng, tại sao phải nhường nhịn kẻ khác? Hắn hoàn toàn có thể lấn áp kẻ khác, khiến chúng không có đường để ngoi lên.
“?”
Sở Hành Chi cứng họng.

Hắn bị lời nói của Minh Huyền làm cho trở tay không kịp.
Minh Huyền liếc nhẹ hắn một cái, ngữ khí bình thản, lạnh nhạt: “Trường Minh Tông bọn ta là một đám vô dụng đấy, thì sao? Có ngon mi nhốt bọn ta lại đi?”
Diệp Kiều suýt nữa là vỗ tay khen thưởng Minh Huyền.
Câu này cùng một kiểu với câu: Vậy thì sao? Có ngon mi báo cảnh sát đi!
Một điều nhịn chín điều lành sao? Tại sao phải nhường nhịn kẻ khác, nhường nhịn chúng có buông tha ta không? Thế chẳng bằng khiến chúng cứng họng không làm gì được mình!
Mắt Sở Hành Chi trợn to.
Minh Huyền học dáng vẻ xà lơ thường ngày của Diệp Kiều, hất cằm: “Thế thì sao? Bọn ta thích nằm chót bảng đấy thì sao? Chúng ta không thích đấu đấy, thì sao?”
Biết sai thì sửa, không sửa được thì chờ bữa sau.
Mi thích thì cứ trào phúng.

Nước đổ lá khoai, ai sợ ai?
Nhìn vẻ mặt cứng họng nói không lại của Sở Hành Chi, Minh Huyền nhếch môi.

Hắn hoàn toàn thấm nhuần thú vui khi buông xuôi lười biếng của sư muội..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận