Sau một lúc lâu, trong xe lừa truyền ra tiếng cười mềm mại của một nữ tử: “Lâu Cú nói trong nhóm tạp công có một tiểu nhi biết chữ, quả đúng là thế sao?”
Nàng vừa nói vừa xốc màn xe lên.
Màn xe mở, hiện ra một phụ nhân chừng hai bảy hai tám tuổi trước mắt Vệ Lạc. Màu da phụ nhân trắng bóng, tuy rằng khoé mắt khoé miệng đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn còn rất thuỳ mị thướt tha, đặc biệt là quần áo của nàng, tà áo màu tím nhạt mở ra thật thấp, lộ ra non nửa bộ ng ực trắng noãn.
Vệ Lạc đảo mắt, quả nhiên thấy con mắt tên kia đang dán dính lên bộ ng ực phụ nhân, trong mắt có ánh lửa mãnh liệt chẳng hề kiêng kị.
Thập Lục cô nương vừa vui vừa hờn liếc mắt lườm thanh niên một cái, môi thoa đầy son nhếch lên, dịu dàng nói: “Chiêm Di, xem ánh mắt ngươi kìa?”
Chiêm Di! Kẻ này gọi là Chiêm Di!
Vệ Lạc vừa nghe thì cảm giác được tên này có chút không đúng.
Chiêm Di cười hì hì, hắn nuốt nước bọt “ực” một cái, khuôn mặt tươi cười đi đến gần Thập Lục cô nương, nhìn chằm chằm nàng ta nói: “Khuôn mặt Thập Lục cô nương như mâm bạc, da trắng như sữa, ngực càng như mỡ đông. Thật không thể trách Chiêm Di động lòng, cô nương quả là rất mê người.”
Lời nói của Chiêm Di khiến ánh mắt Thập Lục cô nương hiện lên một tia thoả mãn, tuy vậy, ánh mắt nhìn về Chiêm Di của nàng vẫn mang theo khinh thường.
Chỉ nghe nàng ta khinh thường hừ một tiếng, nũng nịu nói: “Ôi chao, người Di tộc bà Chiêm (1) đến Trung Nguyên lâu ngày, chẳng những học theo người Trung Nguyên chúng ta lấy tên họ, ngay cả những lời tâm tình kiểu này cũng học được?” Hoá ra tên Chiêm Di là nghĩa này? Người Di tộc bà Chiêm, tên này đâu thể là tên, trách không được khi biết bản thân có tên như vậy hắn lại ép mình thay đổi thành thế, hoá ra là có lòng đố kỵ lại vờ tôn sùng.
(1)nguyên văn là “chiêm bà tộc đích di nhân”. Di là cách người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông (gồm có Triều Tiên và Nhật Bản)
Bất kể là Trung Quốc xưa hay nay, đối với nền văn hoá phong phú bắt nguồn từ người Trung Nguyên mà nói, người Di luôn bị khinh bỉ, không hề có địa vị. Tên Chiêm Di này vốn luôn mang theo một loại khinh miệt của người Trung Nguyên.
Thập Lục cô nương vừa thốt ra xong, khuôn mặt Chiêm Di liền tái nhợt, tươi cười đầy thèm thuồng kia cũng cũng đờ.
Địa vị của Thập Lục cô nương hiển nhiên là cao hẳn hắn, nàng ta chẳng chút để ý đến Chiêm Di đang khó chịu, đảo mắt nhìn về phía Vệ Lạc.
Liếc mắt đánh giá trên dưới Vệ Lạc một cái, Thập Lục cô nương nhíu mày nói: “Nhỏ yếu thế này?” Bất mãn hừ một tiếng, ánh mắt nàng chuyển từ thân thể lên trên mặt của Vệ Lạc, tỉ mỉ xem xét.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng ta, Vệ Lạc có chút khẩn trương.
Mặc dù mặt đã dịch dung, nhưng nàng không biết thuật dịch dung mèo cào của mình có qua được đôi mắt trải đời của phụ nhân kia không.
Thập Lục cô nương tỉ mỉ xem xét Vệ Lạc, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt nàng, cảm thán: “Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp.” Nói tới đây, sóng mắt nàng nhìn Vệ Lạc mê hoặc, cười khanh khách nói: “Tiểu nhi, sau này làm người bên cạnh ta thì ăn nhiều một chút, nếu ngươi có thể cao lớn uy vũ hơn, tỷ tỷ cho ngươi nếm thử mùi vị nữ nhân, thế nào?”
Vệ Lạc cúi đầu, mắt rũ xuống, một bộ sợ hãi, nàng làm như bị doạ nói không nên lời, làm sao mà đáp trả lời trêu chọc của phụ nhân này đây?
Lúc này, Vệ Lạc cảm giác được ánh mắt Chiếm Di nhìn nàng càng u ám thêm hai phần.
Thập Lục cô nương thấy Vệ Lạc hoảng sợ nhát gan, không một chút nào thưởng thức phong tình quyến rũ của nàng ta, cảm thấy chẳng thú vị gì cả, môi anh đào của nàng bĩu lên, quay đầu kêu lớn:
“Cầm Nha.”
“Tới đây.”
Một giọng trẻ con thanh thuý êm tai vang lên, chỉ thấy sau màn xe vén lên, một nữ tử vươn đầu ra. Khuôn mặt nữ tử vừa hé ra, Vệ Lạc liền ngẩn người. Bởi vì xem nửa trên nữ tử này thì đã biết nàng rất cao to, chẳng những thế còn rất mập mạp, bộ mặt nung núc những thịt, dồn ép mắt thành một đường chỉ, làn da đen sạm, tóc dày, diện mạo dáng người so với giọng nói thật là một trời một vực.
Thập Lục cô nương chầm chậm nói: “Tiểu nhi này biết chữ, cho ngươi sai khiến!”
“Dạ.”
“Ôi, ta phải đi ngủ đây.” Thập Lục cô nương kéo dài hai chữ “đi ngủ” vừa êm dịu vừa mềm mại, những chữ phát ra từ trong mũi như r3n rỉ, như trầm bổng trách yêu. Khi nàng ta nói, còn duỗi thắt lưng một cái, làm hai viên tròn lẳn dồn về phía trước, lộ rõ khe ng ực, ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt trắng nõn cũng mang theo một loại quyến rũ thành thục.
Lần này, Chiêm Di không cần giả bộ cũng nhìn si ngốc, hai mắt hắn dán chết lên Thập Lục cô nương, hầu kết lên xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thân mình Thập Lục cô nương, như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta ngay tại chỗ.
Thập Lục cô nương vừa lòng liếc mắt xem phản ứng của hắn, cho hắn một sóng mắt thu ba câu hồn như hờn như vui rồi mới rút vào trong, kéo màn xe xuống.
Tận đến khi đã không còn nhìn thấy được bóng dáng Thập Lục cô nương, Chiêm Di mới hung hăng nuốt nước miếng, “hừ” một cái nhổ một bãi đờm trên mặt đất, mắng: “Ả lẳng lơ!”
Lúc này, xe lừa của Cầm Nha đã đến bên Vệ Lạc, xe dừng lại bên đường thì Cầm Nha kêu lên: “Tiểu nhi, lên đi.”
“Vâng.”
Vệ Lạc lên tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên xe.
Nàng vừa bước lên sàn xe thì giọng nói non nớt như bé gái của Cầm Nha truyền đến: “Chao ôi, tiểu nhi ngươi nhìn thì nhỏ yếu mà thân thể cũng nhẹ nhàng, có khả năng học múa đây.”
Vệ Lạc sửng sốt.
Nàng chưa kịp phục hồi tinh thần thì Cầm Nha đã bắt lấy tay nàng kéo tới gần nàng ta.
Xe lừa vẫn đang chạy, Vệ Lạc vừa trèo lên chưa đứng vững, bị Cầm Nha kéo như thế thì lảo đảo bổ nhào vào nàng ta.
Người chưa ngã tới, mùi mồ hôi cùng mùi nước hoa nồng nặc đã xông vào mũi. Vệ Lạc theo bản năng ngừng thở, thắt lưng ưỡn ra, chân cố định vững vàng dừng lại, mặc dù vậy thân thể nàng vẫn nghiêng về phía trước, Vệ Lạc vội vươn một tay chống lên vách xe.
Bàn tay to đầy thịt của Cầm Nha bao lấy bàn tay nhỏ của Vệ Lạc, một bên tỉ mỉ đánh giá, một bên nhìn theo chân lên tới mặt Vệ Lạc.
Nàng ta xem thực kỹ càng, thực nghiêm túc, rốt cục mắt nhỏ mở to mang theo vẻ khó hiểu.
Tim Vệ Lạc “thình thịch” nhảy dựng lên.
Tim một tiếng lại một tiếng, một cái lại một cái nặng nề va chạm, âm thanh của nó quá mức vang dội, to đến mức Vệ Lạc cũng cảm thấy được, chỉ sợ là Cầm Nha cũng thế.
Nghĩ vậy, tim nàng lại đập vang hơn, cùng lúc đó, trong màng tai nàng cũng ong ong rung động, mồ hôi lạnh bất giác thấm ngực.
Cẩm Nha nhìn rất cẩn thận, thật từ tốn, nàng ta nghiêng đầu, quay về phía màn xe có ánh sáng, khẽ cau mày nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ mình đang cầm. Một hồi sau, ánh mắt nàng lần thứ ba chuyển lên, nhìn từ bên hông tới bộ ng ực của Vệ Lạc, lại nhìn đến mặt Vệ Lạc.
Vệ Lạc cúi đầu, rụt vai, hai con mắt đen như mực mở ra đầy hoảng hốt và lo sợ nhìn Cầm Nha một cái rồi vội vàng thu lại. Từ đầu tới cuối, biểu hiện bên ngoài của nàng nhìn không ra chút không ổn nào.
Rốt cục, Cầm Nha chép miệng, buông lỏng tay Vệ Lạc. Nàng ta nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc, cười tủm tỉm nói: “Cốt cách tiểu nhi mảnh mai, thân thái (thân thể+hình thái) mềm mại, bàn tay trơn ấm, mùi trên người tươi mát. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, nếu ngươi trắng thêm chút thì tốt rồi.”
Trắng thêm nữa thì sẽ vạn kiếp bất phục! Vệ Lạc thầm thở ra một hơi dài, biết là đã qua cửa. Nàng rũ mắt, một bộ hiền lành sợ hãi, không biết làm thế nào cho phải. Thấy Vệ Lạc như thế, Cầm Nha thất vọng dời mắt, giọng nói trẻ con của nàng lại vang lên: “Không thú vị gì cả, dẫu có bộ mặt thanh tú cũng không làm người ưa thích, đáng tiếc cho đôi mắt đẹp.”
Vệ Lạc vẫn không hề hé răng, nàng chỉ rụt vai cúi đầu lui về phía sau, một mực đến tận một góc mới ngồi xuống. Cầm Nha chỉ chớp mắt, thấy nàng co lại thành một đống nhỏ, tựa như con chó, con mèo bị vất đi thì không khỏi lắc đầu, phì cười nói: “Bộ dạng như vậy mà cũng có họ?”