Dương Tử xé đi cái áo xong lập tức dịch chuyển đến bên cạnh tên kia.
Hắn tung một cú đấm toàn lực, cú đấm này trực tiếp khiến tên kia bay thẳng xuống đất.
Hắn ngạc nhiên mà nghĩ :
– Chi Chủ Kì mà có tộc độ và sức mạnh như này sao ?
Dương Tử lúc này không để cho tên kia có thời gian suy nghĩ, hắn lại dịch chuyển đến.
Rút Tru Đế ra chém một phát thẳng bụng tên kia, lực lượng từ nhát chém ấy khiến tên kia bay thẳng lên trời.
Hắn dừng lại, lau đi vết máu trên miệng, hắn nói :
– Đây là lần đầu sau hơn 200 năm có kẻ đả thương được ta đấy ! Ta là Thiên Tôn Ma Thánh ! Nhớ kĩ lấy, sau này ngươi cũng có thể được coi là vinh dự nếu chết dưới tay ta !
Dương Tử lúc này cũng nôn ra máu tiếp, hắn lúc này đang khá bất ngờ hắn thầm nghĩ :
– Cái quái ! Chỉ mới hai lần đã bắt kịp ảnh bộ của ta, lại còn có lực lượng từ một cú đấm khiến ta thành dạng này nữa chứ !
Dương Tử đứng dậy, hắn cưới lớn rồi nói :
– Thiên cái rắm chó ! Nay ngươi không chết thì ta vong !
Bước thêm bước nữa, hắn đã khởi lên Sát Phạt Chi Thân, một bước tiếp theo hắn đã ở ngay sau lưng Thiên Tôn.
Hắn cũng bất ngờ về tốc độ Dương Tử đạt được, vì thế mà không kịp đỡ ảnh trảm của Dương Tử.
Khiến trên mặt hắn đã có hai vết sẹo, lúc này hắn gào lên :
– Tiểu tử ! Nay ta sẽ chơi với ngươi đến cùng !
Chớp mắt hắn đã có mặt ở sau lưng Dương Tử, tặng đến một cú đấm.
Nhưng cũng đã đc Dương Tử kịp thời đón đỡ, nhảy lùi ra sau.
Dương Tử lấy khoảng cách để thi triển chiêu thức, hắn hô :
– Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Lúc này Thiên Tôn vẫn đang chạy hết tốc lực để tiếp cận Dương Tử, từ không trung có vô vàn vệt sáng hiện ra.
Thiên Tôn vẫn không biết gì mà cứ lao đầu chạy, mà không tránh né gì.
Dương Tử sau khi vung kiếm tạo ra vô vàn vẹt sáng kia, hắn từ từ tra Tru Đế vào vỏ.
Bấy giờ Thiên Tôn đã có một cú đấm đến sát mặt Dương Tử.
Hắn cười phá lên mà nói :
– Hơi màu mè rồi đấy nhóc !
Nhưng bất ngờ thay, lúc này cơ thể của hắn đã dừng lại trên không trung.
Dương Tử đã tra lại Tru Đế vào vỏ kiếm, lúc này nhưng vệt sáng cũng đã biến mất.
Còn không trung bấy giờ đã bị chém nát theo những vệt sáng, nó còn khiến Thiên Tôn chảy kha khá máu.
Nhân cơ hội ấy Dương Tử lập tức lao đến với ý định kết thúc trận đấu, nhưng ngay lúc sắp chém được vào người Thiên Tôn.
Thì đột nhiên Dương Tử nhảy lùi ra sau, lúc này mặt đất như đang rung chuyển.
Thiên Tôn gào lên :
– Luyện Ngục Ấn ! Luyện Ngục Chi Thân ! Luyện Ngục Quyền !
Từ dưới đất, những cột lửa bắn thẳng lên trời, Dương Tử lúc này cũng khá sững sờ vì cảnh tượng trước mặt.
Thiên Tôn lúc này được cường hoá cả về thể chất, sức mạnh hay tốc độ như Dương Tử khởi lên Sát Phạt Chi Thân.
Chỉ thoáng chốc dung nham trồi lên, bao bọc Thiên Tôn lại.
Tạo ra một hình thể khổng lồ, hắn lập tức tung đấm về phía Dương Tử.
Không chỉ một cú mà còn kéo theo mấy trăm mấy ngàn cú tiếp.
Hắn nghỉ tay rồi lại gào lên :
– Luyện Ngục Chi Pháp ! Luyện Hoả Diệt !
Hắn kéo từ dưới đất lên một cục dung nham, trong đó có vô vàn bàn tay dãy dụa.
Thiên Tôn cười lớn mà nói :
– Hahahaha ! Vẫn là ngươi yếu ! Nhưng đủ làm ta dùng được chiêu này cũng đủ để ngươi xưng danh rồi !
Hắn từ từ dúi cục dung nham ấy vào người Dương Tử, nhưng lúc này đã chẳng thấy Dương Tử đâu.
Lúc này hắn đã ở trên bầu trời, một tay thì đã không dùng được.
Hắn cầm Tru Đế trên tay còn lại mà gào lên :
– Vô Cực Kiếm Pháp ! Sát !
Thân ảnh hắn biến mất, từ trên trời Tru Đế khổng lồ lao xuống với thân hình tàn tạ của Dương Tử.
Thiên Tôn cũng không do dự mà dùng Liệt Hoả Diệt chống lại đòn đánh của Dương Tử.
Hắn gào lên :
– Kĩ xảo tầm thường cũng sẽ thua trước sức mạnh tuyệt đối thôi nhóc con ạ !
Một vị nổ lớn xảy ra, kéo theo vạn vật trong mười mấy dặm xung quanh đã biết thành tro.
Nó còn trực tiếp lan đến Hư Không Thành, khiến Hư Không Thành buộc phải phát động lá chắn để phòng thủ.
Khói bụi tan đi thấy Tru Đế đã hoá nhỏ, Dương Tử thì đang rơi xuống mặt đất.
Thiên Tôn thấy vậy liền cười lớn mà nói :
– Hahaha ngươi có mạnh nhưng cũng chỉ là con kiến trước gió mà thôi !
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc cất lên :
– Vui mừng hơi sớm rồi đây !
Dương Tử gào lên :
– Thôn Thiên Chưởng !
Lại là luồng sức mạnh ấy, nó bắn đến và nó thôn phệ mọi thứ trên đường nó đi.
Đòn này buộc Thiên Tôn phải dùng toàn lực mà chống đỡ lại nó.
Hắn gào lên một tiếng :
– Graaahhhhhhhhh
Sau một tiếng đó, Thiên Tôn cũng đã đánh lệch được hướng đi của Thôn Thiên Chưởng.
Hắn từ từ đáp xuống đất, nhưng lúc này Dương Tử đã chờ sắn ở dưới với Vô Cực Kiếm Pháp Phạt.
Hàng vạn thanh kiếm từ trời lao xuống đâm vào người của Thiên Tôn, hắn cũng rất cứng đầu.
Liền dùng tay mình mà đấm nát kiếm của Dương Tử, sau một hồi chỉ có vào thanh kiếm là găm được vào người hắn.
Tưởng rằng hắn đã nỏ mạnh hết đà Dương Tử chủ quan đi đến mà không phòng bị.
Thiên Tôn lập tức xung sức như trâu húc mả, hắn tóm đầu Dương Tử dúi xuống đất.
Và kéo lê đi một đoạn rất dài, đã thế hắn có bay lên trên trời mà hô :
– Luyện Ngục Ấn ! Hoả Diệt Vô Tận !
Đánh xuống một chưởng ấn, hắn khiến vạn vật dang từ tro thì lại bùng cháy lên như địa ngục.
Hắn vẫn chưa dừng tay, hạ xuống đất hắn còn liên tục dùng Luyện Ngục Quyền đấm xuống đất chỗ Dương Tử bị vùi ở đấy.
Lúc này với Hỗn Độn Thần Nhãn, Dương Tử lập tức tấn công vào thức giới của Thiên Tôn.
Khiến hắn đau đớn mà dừng tay lại, hắn gào lên :
– Ngươi cũng lắm chiêu trò đấy nhỉ ?
Không nói quá nhiều, Dương Tử lấy tay che một mắt đang bị chảy máu do dùng đòn công kích vừa nãy.
Hắn rút từ không gian một ngọn thương, ném một cú hết lực về phía Thiên Tôn.
Cú ném ấy đã khiến hắn bị ghim một tay xuống đất, Dương Tử cắn kẹo ( đan dược nha:3) hắn đã phục hồi lại lượng lớn thể khí.
Bay lên trời hắn gào lớn :
– Hồng Hoang Đao Pháp ! Đệ nhất thức !
Một làn sóng lực lượng lao xuống chôn vùi Thiên Tôn sâu xuống đất.
Lúc này Dương Tử liền hạ xuống mặt đất, hắn ngấu nghiến đống đan dược.
Dương Tử liền nói lớn :
– Dùng toàn lực đi ! Đòn đó của ta chưa giết được ngươi đây !
Thiên Tôn cũng bò ra khỏi đống đất, hắn gào lên :
– Tiểu tử ! Ngươi thật sự trọc tức ta rồi ! Luyện Ngục Ấn ! Luyện Ngục Thần Thể ! Khai !
Dương Tử cũng bộc phát ra khí tức rồi gào lên :
– Hỗn Độn Thần Thể ! Khai !
Hiệp phụ đã qua, hiệp chính giờ mới thật sự bắt đầu !