Vô Địch Chiến Thần

Chương 33: Chương 33



“Đánh chết nó cho tao!”
Tiếng nói vừa dứt, đám đàn em đi theo gã đàn ông mặc quần hoa tức tốc lao tới, cầm lấy mã tấu hướng về phía người đàn ông trung niên chém xuống.
Lúc này, ngồi ở trên xe ô tô, Võ Hoàng Yến đột nhiên đem cửa xe đẩy ra.

Đông thời, Khánh Hiển cùng với Tam Lang cũng đi xuống, nhìn về phía đám người bang Hắc Long quát lớn.
“Các người muốn làm gì? Ai dám ở trên địa bàn của ông chủ chúng tôi làm loạn?!”
Nghe được tiếng quát này của mấy người Võ Hoàng Yến, gã đàn ông mặc quần hoa không khỏi kinh ngạc, vội vàng đưa mắt nhìn sáng.
“Các người là ai? Nơi này hiện tại đã là địa bàn của bang Hắc Long chúng tôi.

Nếu như các người không muốn gặp phải rắc rối, vậy thì hãy xéo nhanh đi!”
Mặc dù sự xuất hiện của mấy người Võ Hoàng Yến có làm cho gã đàn ông quần hoa hơi chút giật mình.

Nhưng liếc mắt thấy bên phía bọn họ chỉ có ba người, hắn cũng liền không có tiếp tục để ý, lập tức xua tay đem ba người đuổi đi.
Mà lúc này, nhìn thấy mấy người Khánh Hiển đột nhiên từ trong ô tô lao ra, người đàn ông trung niên không khỏi cất cao giọng, hô lên.
“Khánh Hiển, cậu đừng để ý đến chúng tôi.

Nhanh kêu ông chủ của các cậu rời khỏi nơi này đi.

Đám người Hắc Long này không dễ trêu vào đâu!”
Nghe được tiếng nhắc nhở của ông ta, Khánh Hiển không khỏi híp mắt lại, liếc mắt nhìn về phía ông ta một chút.

Sau đó, cậu ta mới nhếch miệng lên, cười khẩy một tiếng.

“Chỉ bằng một đám rác rưởi này, cũng muốn đuổi ông chủ của chúng tôi đi? Thật sự là nực cười!”
Nghe được lời này của cậu ta, mấy tên đàn em của gã đàn ông mặc quần hoa không khỏi dừng lại động tác, liếc mắt nhìn sang nhóm ba người bọn họ, đều đồng loạt quát âm lên.
“Mày vừa mới nói cái gì?”
“Có tin là bọn tao cũng đem tụi mày làm thịt hay không?”
Thấy phản ứng của đám bọn họ như vậy, mấy người Võ Hoàng Yến cũng không thèm để ý.
“Anh Hưng, ông chủ tôi muốn sau này anh về làm việc cho ông ấy.

Toàn bộ khu bến cảng này, từ đây trở về sau sẽ do anh quản lý.

Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể lập tức ký kết hợp đồng!”
Võ Hoàng Yến giống như không có quan tâm đến đám người của bang Hắc Long, một đường bước thẳng về phía người đàn ông trung niên, đang bị vây bởi một đám du côn tay cầm hung khí.
“Cái này?!”
Nhìn thấy được động tác này của cô, vẻ mặt của người đàn ông trung niên có chút nghệch ra.

Ông ta cũng không nghĩ đến, ông chủ của mấy người bọn họ lại to gan đến như vậy.

Ngay cả người của bang Hắc Long cũng không thèm để vào mắt.
“Mẹ kiếp, mày đang muốn chết?!”
Lúc này, một gã thanh niên tay cầm dao phay, nhìn thấy Võ Hoàng Yên đang đi tới, thậm chí còn đưa lưng về phía mình, hắn tức thì gầm lên một tiếng.

Sau đó, con dao ở trên tay hắn cấp tốc vung tới, trực tiếp hướng thẳng về phía giữa lưng của Võ Hoàng Yến chém xuống.
“Cẩn thận!”
Thấy được một màn này, người đàn ông trung niên có chút hoảng, còn cố ý lao người tới, dự định đem một dao này ngăn lại.


Thế nhưng, cho dù không có quay mặt đến nhìn xem, phản ứng của Võ Hoàng Yến cũng so với đối phương phải nhanh hơn rất nhiều.
Ngay khi con dao phay ở trên tay gã thanh niên kia kịp chém xuống, cổ chân của Võ Hoàng Yến đã trực tiếp xoay ngang, đem đối phương đá bay ra ngoài, đụng vào mấy tên thanh niên còn lại đang đứng ở gần đó.

Lập tức, đội hình của đám đàn em gã đàn ông mặc quân hoa liền trở nên lộn xộn, kẻ té người đổ, nhìn rất buồn cười.
“Con mẹ nó, chúng mày đang làm cái gì vậy hả? Lên, đem con đàn bà đó bắt lại cho tao!”
Nhìn thấy một màn này, gã đàn ông mặc quần hoa không khỏi tức giận, lớn tiếng quát ầm lên.

Mà mấy tên đàn em của hắn rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, vội vàng xách theo vũ khí hướng về phía Võ Hoàng Yên lao tới.
Nhưng mà, lúc này Khánh Hiển cùng với Tam Lang cũng bắt đầu động.

Trên khóe môi của Khánh Hiển treo lấy một nụ cười khẩy, thấp giọng hướng về phía Tam Lang đứng ở bên cạnh nói ra.
“Tam Lãng, tôi với anh thử so tài một chút, xem ai đem đám rác rưởi này đánh nhiều hơn!”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng rõ ràng âm thanh của cậu ta lại có thể dễ dàng truyền vào trong lỗ tai của đám du côn.

Tức thì, cả đám đều giận đến tím mặt, tên nào tên này đều vô cùng hùng hổ dọa người, hướng về phía hai người bọn họ quát ầm lên.
“Con mẹ nó, tụi mày muốn chết?!”
Bất quá, đám người này thật sự thực lực quá thấp, so với Tam Lang cùng với Khánh Hiển đều không phải là đối thủ.

Thế nên, hai người bọn họ chỉ tốn chưa tới vài phút, rất nhanh liền đem gần chục tên bang chúng của bang Hắc Long thu thập một cách gọn gàng.
Nhìn thấy được một màn này, sắc mặt của người đàn ông trung niên không khỏi khẽ biến một cái.


Mà gã đàn ông mặc quần hoa lúc này đã có chút bị dọa sợ.
“Cái này… cái này… làm sao có thể?!”
Cho dù là ba đại cự đầu của bang Hắc Long, muốn đem một nhóm đàn em này của hắn thu thập, cũng không có được dễ dàng như vậy.

Huống hồ, hai người này chẳng qua chỉ là thuộc cấp, vậy mà đã lợi hại như vậy? Vậy người đàn ông ngồi trong xe ô tô kia, còn đáng sợ đến như thế nào?
Cái ý nghĩ này vừa mới nảy sinh ở trong đầu, gã đàn ông mặc quần hoa liền nhịn không được, vội vàng xoay người chạy nhanh.

Thế nhưng, nhất cử nhất động của ông ta đều bị hai người Tam Lang và Khánh Hiển để vào mắt.

Chính vì thế, vừa nhìn thấy ông ta có ý định chạy trốn, Tam Lang không chút do dự, đem một con dao phay ở dưới đất đá bay ra ngoài, vừa vặn cắm ở ngay trước hướng chạy trốn của đối phương.
Phập!
Nhìn thấy được một màn này, cả người gã đàn ông mặc quần hoa đều không khỏi lạnh toát sống lưng.

Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác tử vong đến gần với mình như vậy.
“Chạy cái gì mà chạy? Ông chủ của tôi còn có chút việc muốn hỏi ông, ông tốt nhất là hãy ngoan ngoãn một chút.

Nếu không, lần nữa còn dao phay này phóng ra, cũng không biết nó có phóng nhầm lên trên người của ông hay không đâu?!”
Lúc này, Khánh Hiển chậm rãi đi tới, đem con dao phay ở dưới mặt đất nhặt lên, cầm ở trên tay quơ quơ một hồi.
Nhìn thấy hai người bọn họ một trước một sau chắn ở trước người của mình, lúc này sắc mặt của gã đàn ông mặc quần hoa giống như tro tàn, chỉ có thể gượng cười lên một tiếng.
“Ha ha, không chạy, tôi sẽ không chạy nữa!”
Mà đứng ở một bên quan sát đây hết thảy, tâm tình của người đàn ông trung niên không khỏi trở nên vô cùng phức tạp.

Ông ta thật sự không có nghĩ đến, mấy người vừa rồi còn muốn tìm đến lão đại của bang Cảng Cá để nói chuyện, lúc này lại vô cùng dễ dàng liền đem một trong số mấy nhân vật chủ chốt của bang Hắc Long chế trụ, không một chút dám nhúc nhích.

Chuyện này, thật sự để cho ông ta một lần nữa được mở rộng tầm mắt.
“Được rồi, đem nơi này xử lý cho sạch sẽ một chút, cũng đừng làm ảnh hưởng đến bà con ở đây làm ăn!”
Lúc này, một trận âm thanh trầm thấp từ trong ô tô vang lên, để cho tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi giật mình.


Sau đó, mấy người Võ Hoàng Yến, Tam Lang cùng với Khánh Hiển đều hơi cúi thấp người xuống, đồng thanh hô lên.
“Vâng, thưa ông chủ!”
Mà người đàn ông trung niên cùng với gã đàn ông mặc quần hoa, đều đồng thời nhìn về phía xe ô tô, ánh mắt lộ ra tâm tình vô cùng phức tạp.
“Đội trưởng, vừa rồi anh thấy chúng tôi xử lý thế nào? Có phải là rất xinh đẹp hay không?”
Quay trở lại xe ô tô, lúc này mấy người Trần Lâm đã lái xe rời khỏi bến cảng.

Không có người ở bên ngoài, mấy người bọn họ lập tức liền thay đổi cách xưng hô.
Đối với câu hỏi của Khánh Hiển, Trần Lâm chỉ hơi liếc nhẹ một cái, sau đó anh mới chậm rãi gật đầu nói ra.
“Cũng được!”
Mặc dù lời này không giống như là đang khen ngợi, nhưng mấy người bọn họ đều biết rất rõ tính cánh của Trần Lâm.

Thế nên, cho dù là Võ Hoàng Yến hay Tam Lang, đều không nhịn được hơi nhếch môi lên cười khẽ một tiếng.

Trong khi đó, Khánh Hiển thì rất hài lòng, cười lên hì hì không ngừng.
“Đội trưởng, chuyện ở bên cảng đã được xử lý.

Vậy tiếp theo chúng ta nên phải làm gì?”
Qua một lúc sau, Võ Hoàng Yến mới đưa mắt nhìn sang Trần Lâm, hơi cẩn thận dò hỏi một phen.
“Ừm?!”
Lúc này, vẻ mặt của Trần Lâm hơi thoáng có chút trầm tư.

Qua một hồi, anh mới lên tiếng đáp lại.
“Giúp tôi liên lạc với Hai Long, tôi muốn để cho ông ta thay mặt đi làm một ít việc!”
“Vâng, đội trưởng!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận