“Bà nói Hoắc Chi Tiêu đi rồi?” An Hân ngồi ở đầu giường, nuốt xuống bát thuốc đắng chát, nghe thấy lời của bà vú, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác, “Thế thì mang cái thứ bà trộm được để ở trong phòng An Du đi.”
Bà vú già nghe vậy, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
“Em trai ngoan của chị…” An Hân nhìn tuyết bay trên trời, siết chặt cái bát trong tay, “Chị muốn xem xem là, nếu có chuyện tương tự như vậy xảy ra với em, thì anh ta sẽ lựa chọn như thế nào!”
Hoắc Chi Tiêu đưa An Du tới trước cổng Phủ soái, chưa kịp xuống ngựa, là đã phải chạy thẳng ra ngoài vùng biên. Trời đất mênh mông, gió tuyết cuốn theo người đàn ông trong lòng cậu đi rồi.
Cậu đứng trước cổng Phủ soái, thở dài thườn thượt. Cũng không biết anh rể đi như vậy, khi nào mới về nhà. Nên về trước tết thì hay.
“Tiểu thiếu gia, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong thôi.” Lính cảnh vệ vác súng sau lưng lễ độ cung kính nói, “Trước khi đi Thiếu soái đã căn dặn, bảo chúng tôi đi theo ngài.”
An Du biết tâm ý của anh rể, gật gật đầu, thuận theo đi vào nhà.
Phủ soái không có Hoắc Chi Tiêu đột nhiên trở nên trống trải. Trong viện to như thế, nhưng lại hoàn toàn trắng xóa, thậm chí không có cả một dấu chân. Trời đất dài dằng dặc, cậu bỗng quay đầu lại, cửa sổ phòng ngủ ở lầu hai nhoáng qua một bóng người.
An Hân đang nhìn cậu.
Mối quan hệ của bọn họ càng thêm khó xử. Đại thiếu phu nhân vẫn chưa tạ thế, mà vợ kế đã sớm qua lại với anh rể từ lâu… dù Phủ soái có to đến đâu, thì cũng không thể chấp nhận một lúc hai người họ. Sẽ phải có một người ra đi.
An Du không hy vọng người đó là mình.
Cậu nhìn đi nơi khác, giẫm trên nền tuyết bước về phía trước một cách điềm nhiên như không. Cậu có được sự yêu thích của anh rể, như vậy là đủ rồi.
An Du trở về phòng ăn cơm, thấy sắc trời ảm đạm, tiện đốt lò sưởi nghỉ ngơi. Ban đêm gió càng to, khi cậu giật mình tỉnh giấc, nhớ tới anh rể ở vùng biên, chỉ sợ gió thổi còn lạnh hơn cả những gì cậu nghe thấy, dần dần có cảm giác bất an. Tiếng chó sủa ngoài cửa sổ, tiếp đó ngọn lửa đỏ cam bùng cháy trên cửa kính. An Du mơ màng quấn chặt chăn, cho rằng mình vẫn còn ở trong mộng, nhưng rất nhanh, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Có người chạy lên lầu.
Cậu lập tức nhảy xuống giường, chân trần chạy tới trước cửa, còn chưa kịp mở, thì Lính cảnh vệ đứng gác ở cửa đã khóa trái cửa lại.
“Tiểu thiếu gia, tuyệt đối đừng ra ngoài!” Giọng điệu cấp bách của Lính cảnh vệ mà Hoắc Chi Tiêu lưu lại, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không có cơ hội. Người chạy lên lầu cũng là Lính cảnh vệ.
An Du nghe lỏm được mấy câu lẻ tẻ ở sau cánh cửa, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đại khái là An Hân đã phát hiện ra tài liệu mật của anh rể ở trong phòng mà cậu từng ở.
Đây là chuyện lớn, tuy An Du không biết rốt cuộc trong tài liệu mật viết nội dung gì, nhưng lại biết nó cực kỳ quan trọng. Cậu chắc chắn chưa bao giờ lấy giấy tờ của anh rể. Lần duy nhất一一 cậu vào phòng sách của anh rể, chỉ ăn có một hộp kẹo ở đó thôi.
Nhưng Hoắc Chi Tiêu không có ở đây, lời giải thích của cậu rất yếu ớt không có tính thuyết phục, Lính cảnh vệ chặn ở trước cửa sợ cậu bị thương, nên mới khóa trái cửa lại. Thực ra những binh lính đến bắt An Du cũng đang ở thế rất khó xử. Người vợ kế mà Hoắc Chi Tiêu đặt trên đầu quả tim, bọn họ không dám làm khó dễ, nhưng lời nói bên phía An Hân lại rất chính xác, chuyện liên quan đến quân đội và chính trị, không ai dám xem thường.
Thế là An Du bị giam lỏng như vậy.
Cơm ăn một ngày ba bữa được Lính gác mang vào, than trong lò sưởi cũng là bọn họ thay. Sắc mặt An Du tái nhợt ngồi trên giường, đến nỗi sụt cân vì lo nghĩ quá nhiều, nhưng cậu chưa từng oán hận dù chỉ là một câu. Cậu biết trong lòng An Hân thì có, cũng biết tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của An Hân, nhưng cậu không ngờ được rằng, An Hân sẽ chủ động đến gặp cậu.
Đó là vào ngày thứ ba An Du bị giam cầm, cậu khoác chiếc áo mà anh rể để lại, đọc sách dưới ánh nến mờ nhạt. An Hân gõ cửa phòng cậu.
An Du không mở.
Bởi vì chuyện tài liệu mật này mà hai chị em triệt để rạn nứt, nỗi xấu hổ khi dan díu với anh rể cũng không đủ để bù đắp được sự oán hận trong lòng An Du đối với An Hân. An Hân đứng ngoài cửa, giọng điệu nhẹ nhàng: “A Du, em có biết, vì sao những Lính gác này lại giam em không?” “Câu này, chị nên tự hỏi chính mình đi.”
An Hân đứng ngoài cửa cười. An Du cau mày, quấn chăn thêm chặt —— cậu sợ lạnh, nhưng lò sưởi trong phòng chỉ khi có lính gác, mới được đổi than, nên đã không còn quá nóng nữa. “A Du, em có biết vì sao chị hận Hoắc Chi Tiêu không?” Khi nhắc lại chuyện cũ, đáy mắt An Hân bốc lên ánh lửa cừu hận, “Bởi vì a hoàn của hồi môn của chị, đã bị anh rể em bắn chết chỉ trong một phát súng vào sáng ngày hôm sau của lễ cưới.”
Bóp cò không thương tiếc ngay trước mặt cô.
Người đầy tớ đó đã theo hầu An Hân hơn mười năm, cùng cô lớn lên, hiểu tận gốc rễ. Nếu không, thì cô cũng sẽ không mang theo cô ấy vào Phủ soái.
Của hồi môn, sau này cho dù Hoắc Chi Tiêu không nạp thê, thì An Hân cũng có cách để đưa a hoàn này lên làm thiếp. Không danh không phận, còn có thể giúp cô níu kéo Hoắc Chi Tiêu, là tâm phúc đắc lực nhất.
Đáng tiếc…
“Chỉ vì cô ấy đã chạm vào tài liệu trên bàn của anh ta.” An Hân đè nén cơn tức giận trong lòng, bàn tay trắng bệch đè lên trên cánh cửa, như thể muốn xé xác em trai đang cách một cánh cửa, “A Du, em nói xem… Hoắc Chi Tiêu có một phát bắn chết em hay không?” Cô nói xong, không quan tâm tiếng kinh ngạc vọng ra từ khe cửa, vui sướng cười như điên: “Chị không thể đợi được nữa… không thể đợi được tới lúc nhìn thấy anh ta tự tay kết liễu em!”
Chẳng phải Hoắc Chi Tiêu thích yêu đương vụng trộm với An Du sao? Tự tay tước đi mạng sống của người mình yêu, chính là hình phạt mà An Hân dành cho chồng.
Cô muốn họ chết một cách đau đớn. An Du ở đằng sau cánh cửa đã bị ý nghĩa ẩn ý trong lời nói của An Hân dọa cho đơ người.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nguyên căn bên trong khiến chị và anh rể ngày càng xa cách ——là do đã đụng vào tài liệu mật. Tuy nhiên hiện tại, tội danh này đã giáng xuống đầu cậu.
Hoắc Chi Tiêu sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào?
An Du đột nhiên trở nên sợ hãi. Cậu sợ Hoắc Chi Tiêu sẽ không tin mình, cũng sợ Hoắc Chi Tiêu sẽ lưỡng lự giữa tin hay không tin, sợ nhất là xảy ra hiềm khích với anh rể. Cậu không chấp nhận, bất kỳ một khả năng nào.
Nhưng chuyện đã xảy ra, chân tướng sẽ như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của anh rể.
Ngày thứ bảy An Du bị giam, người của Hoắc gia đều bị kinh động. Cũng là do An Hân cố ý muốn đâm chọc ở trước mặt cụ Hoắc.
Người Hoắc gia đời đời tham gia quân ngũ, ngoài ông cụ Hoắc có thể coi là vẫn gắng gượng kế thừa ra, thì bác cả, bác hai, bác ba đều chỉ còn lại góa phụ ở trong nhà. Bởi toàn là góa phụ, nên bọn họ không ưa An Hân. Không do một điều gì khác, chỉ là An Hân nguyền rủa Hoắc Chi Tiêu đi chết, vì một điểm này thôi cũng đủ để làm tổn thương trái tim của những người phụ nữ đã mất chồng. Thế là cho dù ông cụ Hoắc có tức giận tới đâu, chỉ cần các bà lớn nói một tiếng, thì An Du vẫn có thể ở trong phòng ngủ một cách an toàn.
Chỉ là cứ một ngày Hoắc Chi Tiêu không trở về, thì An Du càng lúc càng gầy đi. Sau đó, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ lác đác, An Du bấm đầu ngón tay tính toán, đã gần cuối năm, nhưng Hoắc Chi Tiêu vẫn chưa quay về.
Cậu bắt đầu hiểu lời mà người ở nội biên đều biết —— nếu gả cho người đàn ông của Hoắc gia, thì sẽ phải trở thành góa phụ. Nhưng… cậu còn chưa kết hôn cơ mà. Ngày hôm nay, thời tiết hiếm khi nắng ráo, lính gác đưa cơm cho An Du đã đổi thành cái người đã khóa trái cửa của cậu ngày hôm đó.
“An tiểu thiếu gia, lát nữa cửa sẽ mở.” Lính cảnh vệ lợi dụng lúc đưa hộp cơm cho An Du, vội mở miệng cực nhanh, “Cậu đi bằng cửa sau, ở đó có xe chuẩn bị cho cậu.” “Đi sao?” Tay cầm hộp cơm của An Du chợt siết chặt. Bây giờ cậu phải đi đâu cậu còn không biết.
Đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Lính cảnh vệ đổ mồ hôi trán, vội vàng nói: “Gia đang trên đường trở về!”
“Các người đang nói chuyện gì?” Lời chất vấn sắc bén của An Hân từ ngoài cửa vọng đến. An Du lật đật đóng cửa lại, bưng hộp cơm, thở gấp.
Lính cảnh vệ kêu cậu chạy trốn. Chạy khỏi Hoắc gia, đi tìm anh rể.
Từ khi An Du hiểu được ý trong lời của Lính cảnh vệ, trái tim như mọc thêm cánh, mang theo tất cả nỗi tơ tình của cậu bay lên tận trời cao, vượt ngàn gió tuyết, gửi đến vùng biên mênh mông tuyết trắng.
Anh rể yêu dấu của cậu đang cưỡi ngựa, ngược gió mà đến.
An Du bỗng nhiên cuộn chặt tay. Cậu phải đi! Cậu phải đi tìm anh rể!
Sau khi quyết định xong, An Du ăn qua loa vài muỗng cơm, chờ đến khi ngoài cửa không còn tiếng của An Hân nữa, nín thở tập trung, ngập ngừng đẩy cửa ra.
—— Quả nhiên đúng như lời Lính cảnh vệ nói, cửa không khóa.
Bên ngoài cũng không có ai. Dưới lầu có vài bà vú vừa phơi nắng, vừa khoanh tay cắn hạt dưa.
Hoắc gia hiếm khi yên tĩnh. An Du rón rén chạy xuống lầu, không dám đi qua cửa, mà đẩy cửa sổ nặng trịch, lảo đảo trèo ra. Sau viện cũng không có ai. Khi An Du đi ngang qua viện của An Hân, trái tim căng thẳng đến đỉnh điểm, đặc biệt là có người bên trong bỗng đẩy cửa sổ phòng An Hân ra, cậu xém chút nữa hét lên. Cũng may đó chỉ là bà vú già, mở cửa sổ cho gió lùa vào.
Gập ghềnh hết một đoạn, thật khó mới tới được cửa sau, cuối cùng An Du đã nhìn thấy chiếc xe tắt máy. Trái tim treo lơ lửng của cậu rốt cuộc được thả lỏng.
An Du rất quen với Lính cảnh vệ đang lái xe này, nhớ ra đây cũng là người của Hoắc Chi Tiêu. Sau khi cậu lên xe, đối phương không nói một lời, trực tiếp đạp ga, chở cậu lao vào trong cánh đồng tuyết rộng lớn.
Mọi chuyện ở Hoắc gia bị bỏ lại ở phía sau, An Du không nhịn được quay đầu, nhìn tấm biển Phủ soái dần biến thành một chấm đen nhỏ xíu, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng không sao nói được.
Tương lai của cậu dựa hết vào anh rể. Nếu Hoắc Chi Tiêu tin cậu, thì cậu vẫn có thể quay về. Còn nếu không tin… vậy thì trên thế gian này lại có thêm một linh hồn mới.
Nhưng bây giờ nghĩ nhiều thì cũng có ích gì? An Du cười khổ nhìn đi chỗ khác.
“An tiểu thiếu gia, Thiếu soái hẳn là sẽ sớm quay về nội biên.” Lính cảnh vệ thấy tinh thần An Du không được tốt, chủ động mở miệng an ủi: “Cậu cứ yên tâm.”
Yên tâm. Có An Hân ở đây, An Du yên tâm thế nào được?
Nhưng những lời này chỉ có thể nói với Hoắc Chi Tiêu. An Du cuộn lại thành một cục ở sau xe, Lính cảnh vệ biết cậu sợ lạnh, nên đã chuẩn bị sẵn một tấm thảm dày, nhưng cậu yếu ớt, một tấm này lúc đầu vẫn còn ổn, sau đó khi xe rời khỏi thành phố, chạy băng băng trên cánh đồng tuyết, khí lạnh bắt đầu lùa vào khắp nơi.
An Du mê man nhắm mắt lại, biết mình chắc chắn là lại đổ bệnh nữa rồi, nhưng cậu ráng chống đỡ không nói, chỉ lo Lính cảnh vệ dừng lại giữa chừng. Cậu chờ không nổi muốn gặp anh rể ngay.
Dù bệnh có nguy kịch đến không thể cứu vãn, thì cũng phải tận mắt nhìn thấy được anh rể, rồi mới an tâm ra đi.
An Du nhận ra chuyện mà mình đang nghĩ thật xui xẻo, nhưng tim cậu đã chết rồi. Tài liệu mật chỉ là cọng rơm vô hình đè nặng lên trái tim cậu mà thôi, tất cả sự kiên cường của cậu, nhằm áp chế mối quan hệ trái đạo đức này, giờ đã ầm ầm sụp đổ.
Cậu là tội phạm, đáng bị băm thành trăm mảnh. Đời người có tám điều đau khổ, thì cậu đã chiếm hết ba điều. Đau khổ khi phải chia tay người mình yêu, đau khổ khi bị hận thù ghét bỏ, đau khổ khi không đạt được mục tiêu mà mình muốn. Nhưng anh rể chính là vị ngọt mà cậu nếm được khi vượt qua rừng gươm biển lửa ấy.
Xe của lính cảnh vệ chạy rất nhanh, trong nháy mắt, An Du không còn nhìn rõ khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm giác như bên ngoài chẳng có gì ngoài tuyết và tuyết. Sau đó, cậu mê man thiếp đi, mãi đến khi trời sẫm tối, tay chân lạnh cóng mới giật mình tỉnh dậy.
Lính cảnh vệ vẫn lái xe trong im lặng, nhưng ở phía chân trời lại có một ngọn lửa bùng cháy như ánh chiều tà. Giống như làn sóng màu vàng óng ả, cuồn cuộn mà tới.
An Du quên cả lạnh, đột nhiên thẳng eo: “Anh rể…” “Thiếu soái đang ở ngay phía trước.” Lính cảnh vệ cũng thở phào nhẹ nhõm, “An tiểu thiếu gia, chắc chắn Thiếu soái cũng rất nhớ cậu.” “Nhớ tôi ư?” Đối với An Du mà nói, đây là một câu xa lạ. Anh rể biết trong lòng mình có anh, nhưng cậu lại không biết tình cảm của anh rể có bao nhiêu là thật lòng.
Nhưng nếu là thật, thì thật sự rất tuyệt vời.
An Du vui mừng nhảy lên, tạm quên đi cơn ốm đau trên người, cũng không co ro ở sau xe nữa, cậu khăng khăng kéo cửa sổ xuống, mở to mắt, ngay cả tia sáng đỏ chói đó cũng thiêu đốt tầm nhìn trước mắt cậu.
“Anh rể.” Hốc mắt An Du trào ra nước mắt, không đợi xe ngừng, mà đã nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ xe, “Anh rể!”
Anh rể của cậu!