Vợ Kế - Nhiễm Nhĩ

Chương 20


Lúc An Hân từ bên ngoài trở về, cứ bệnh mãi không khỏi, ở sát vách Hoắc Chi Tiêu và An Du, bác sĩ luân phiên khám bệnh từ sáng đến tối. An Du không còn đi chăm sóc chị nữa, nhưng cậu vẫn nằm nhoài trên cửa, nhìn vào trong.

Cậu vừa hổ thẹn vừa ngượng ngùng, nhưng lại không hối tiếc. Gặp được anh rể, có gì phải tiếc chứ?

“An tiểu thiếu gia.” Bác sĩ từ trong phòng An Hân đi tới trước mặt cậu, “Thiếu soái căn dặn, bảo tôi cũng khám bệnh cho ngài.” “Khám bệnh cho tôi?” An Du ngu nga ngu ngơ gật đầu, dẫn bác sĩ đi vào, nào là bắt mạch, nào là hỏi về thói quen ăn uống thường ngày của cậu. Cậu nói xong, thấy bác sĩ im lặng hồi lâu, không khỏi thấp thỏm: “Có…có vấn đề gì ạ?” “Cũng không hẳn là thế.” Bác sĩ hoàn hồn, nhớ lại lời căn dặn của Hoắc Chi Tiêu, vội vã nặn ra nụ cười trên mặt: “Sức khỏe Tiểu thiếu gia rất tốt, có điều Thiếu soái còn bảo tôi trở về An gia cùng ngài một chuyến.”

Mắt An Du sáng lên, Hoắc Chi Tiêu biết cậu lo cho dì Miêu. Cậu quan tâm mẹ, hiển nhiên muốn chồng tương lai cũng thế, nếu anh rể đã có lòng, vậy thì cậu càng không dừng bước vội vã trở về An gia.

An Hân hấp hối, An Vinh đã thành người tàn tật, trước cổng An gia lạnh lẽo hoang vắng. An Du bước xuống xe, trước cửa không thấy đầy tớ đâu, không khỏi hoang mang. Nhưng cậu rất nhanh đã biết được đáp án —— Dì Miêu nói, An Vinh sắp chết rồi.

Dì Miêu cầm khăn tay, lau khóe mắt một cách tượng trưng: “Bị thương nặng như vậy, nhưng Lão thái thái vẫn không cho nó khám Tây y, cứ kiên quyết kéo dài mãi, sao mà có thể sống được cơ chứ?”

An Du không biết trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuộn tay vô cùng kinh ngạc hỏi: “Vì sao lại không cho khám Tây y ạ?” “Lão thái thái không tin.” Dì Miêu cười giễu: “Nói thuốc của người nước ngoài không phải để cứu mạng, mà là hại người! Bên vợ lớn cũng lén đi tìm bác sĩ, nhưng vẫn bị Lão thái thái đuổi ra ngoài!”

An Du nghe xong suýt bật cười: “Đuổi ra ngoài?” Đuổi bác sĩ ra khỏi nhà, đây có thể nói là chuyện hiếm lạ chưa từng có ở nội biên.

“Lời của Lão tổ tiên ai dám không nghe.” Dì Miêu nắm lấy tay An Du, vừa nói một lúc, trọng tâm câu chuyện lại chuyển sang cậu: “Con ở Phủ soái tốt chứ?”

An Du vốn muốn nói “Tốt”, nhưng những giọt nước mắt lưng tròng dưới đáy mắt của Dì Miêu, khiến cậu không nỡ nói một câu cho có lệ được, bèn nói cặn kẽ cách anh rể đã đối xử với cậu như thế nào, “Nói cho cùng thì vẫn là vợ kế.” Dì Miêu không ngừng lấy khăn tay chấm trên khóe mắt, “Mai sau không có kiệu lớn tám người khiêng, cũng không có…” “Dì à.” An Du đau đầu giành lại lời: “Con không quan tâm mấy chuyện đó… anh rể đã phái bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho dì, để con đi gọi ông ấy vào.”

Dì Miêu thấy An Du không muốn nói nhiều về chuyện hôn sự, nên dừng lại không nói nữa, chỉ gật đầu với cậu: “Cũng được, sau này con chắc chắn sẽ sống ở Phủ soái. Thà ở với Cô gia còn hơn là phải đi theo chuyện hôn sự mà trước kia Lão tổ tiên muốn sắp đặt cho con.” “Chuyện hôn sự gì ạ?” An Du rất kinh ngạc, cậu hoàn toàn không biết An lão thái thái còn muốn làm mối bắc cầu cho cậu. Dì Miêu muốn nói gì đó nhưng lại do dự, thấy bác sĩ đã đến, bèn cúi đầu, ra hiệu An Du ra ngoài.

Bác sĩ không biết hai dì cháu bọn họ đang nói gì, đặt xuống rương thuốc rồi chào hỏi theo quy củ, tiếp đó nhìn về phía An Du: “Tiểu thiếu gia, Thiếu soái đến rồi.” “Anh rể đến sao?” An Du ngay lập tức ném quăng lời Dì Miêu nói ra sau đầu, lật đà lật đật cầm lấy túi sưởi tay của mình, “Dì ơi, con ra ngoài một lát.”

Nói xong, cũng chẳng quan tâm tuyết vẫn còn rơi bên ngoài, một mình lao vào trong gió tuyết.

Đúng là Hoắc Chi Tiêu có đến, nhưng không vào cổng An gia. An Du thở hổn hển chạy ra trước cửa, thấy anh rể một người một ngựa lẳng lặng đứng trong tuyết, đầu quả tim đều ngứa ngáy, mặc kệ phía sau còn có người hầu đang vội vã đuổi theo, gọi một tiếng “anh rể” rồi bổ nhào tới.

Hoắc Chi Tiêu một tay ôm lấy cậu: “Người trong nhà không ăn hiếp em đấy chứ?” “Không ạ, Lão tổ tiên không có tâm tư mà quan tâm đến em.” An Du vội vã ấp hai gò má lạnh buốt vào trong lồng ngực anh rể, tiếp đó giống như bị nóng đến đỏ bừng, bèn hít một hơi thật sâu nói: “An Vinh sống không nổi nữa rồi.”

Hoắc Chi Tiêu không chút ngạc nhiên nào, khi anh nổ súng anh chưa  hề có ý định muốn tha mạng cho đối phương.

“Anh rể, cảm ơn anh.” “Giữa em và anh không cần nói lời cảm ơn.”

“Cần mà.” An Du đỏ mặt chui ra khỏi lồng ngực Hoắc Chi Tiêu, thấy người đàn ông cau mày nhìn mình, có vẻ vẫn còn xoắn xuýt trước câu “cảm ơn” ấy, không khỏi bật cười. Cậu không rõ điều này có gì tốt đến vậy, nhưng trong lòng đang thực sự rất vui vẻ, không kìm được, kiễng chân hôn lên khóe môi anh rể.

Hoắc Chi Tiêu cũng cười, nghiêng đầu ngậm lấy môi cậu, làm nụ hôn thêm sâu. “Anh rể… có… có người đang nhìn…” Mình thất lễ hôn anh rể thì được, còn anh rể hôn mình, thì cậu lại ầm ĩ cả lên: “Buông ra…” Đáng tiếc Hoắc Chi Tiêu không quan tâm ánh mắt của người khác, hơn nữa, ai không biết điều dám nói tới người đàn ông của Hoắc gia?

Còn có một điều sâu xa hơn mà Hoắc Chi Tiêu không muốn nói với An Du. Nhưng lòng Hoắc Chi Tiêu biết rõ.

An gia không còn An Vinh, An Hân cũng sắp chết, chỉ có thể trông cậy vào một mình An Du, người sắp trở thành vợ kế, và còn là người được anh cưng nhất. Đừng nói là gian díu mập mờ, bọn họ sốt ruột đến mức hận không thể đánh An Du bất tỉnh rồi đưa vào Phủ soái. Tuy rằng Hoắc Chi Tiêu không muốn An Du bị xem như một “món đồ chơi” tới tranh sủng, nhưng cách của người An gia vừa lúc lại rất hợp ý anh.

“Đi nào, anh rể đi thăm An lão thái thái với em.” Hoắc Chi Tiêu nghĩ tới đây, bèn nắm tay An Du, “Thăm xong, anh rể phải ra vùng biên rồi.” “Vùng biên?” An Du thốt lên một tiếng. Cậu biết Hoắc Chi Tiêu luôn phải ra ngoài vùng biên, vì đó là bổn phận của người đàn ông Hoắc gia, cũng là số phận của họ. Đây có lẽ là nguồn cơn làm nảy sinh hiềm khích giữa chị và anh rể…

An Du không muốn cáu kỉnh với Hoắc Chi Tiêu, nhưng cậu vẫn nhịn không được, vừa đi, vừa sụt sịt. Hoắc Chi Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, trong lòng đã mềm nhũn, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Nói tới cũng thấy lạ, nếu là một người khác khóc sướt mướt trước khi anh ra ngoài vùng biên, thì anh tuyệt đối sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng nước mắt của An Du chảy hết vào trong tim anh, làm tan chảy con tim cứng như đá này dễ như trở bàn tay.

Trong lòng Hoắc Chi Tiêu nghĩ gì, An Du hoàn toàn không biết, cậu sợ nước mắt của mình gây phiền hà cho người đàn ông, chỉ đành ấm ức khóc nhỏ, mặt nghẹn đỏ bừng, chờ đến khi đứng trước cửa của An lão thái thái, càng thêm nữa là vì Hoắc Chi Tiêu đột nhiên ngừng lại bước chân, cậu bị dọa cho sợ run người: “A Du.” Hoắc Chi Tiêu nhịn cười khom lưng, cởi găng tay xuống, lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mi An Du, “Không nỡ rời xa anh rể à?”

Cậu ấp úng không trả lời.

“Anh rể cũng không nỡ rời xa em.” Hoắc Chi Tiêu lại chủ động nói trước: “Sau này ở trước mặt anh rể em không cần phải chịu đựng. Anh rể thương em.”

Đây không phải là lần đầu Hoắc Chi Tiêu nói thương cậu, nhưng lần này An Du còn òa khóc to hơn bao giờ hết. Hoắc Chi Tiêu vươn tay, ôm cậu vào trong phòng, chỉ lo cậu trúng gió lại đổ bệnh. An Du cũng không khóc quá lâu, cậu dùng ống tay áo chùi nước mắt, ngượng mặt kéo ống tay áo Hoắc Chi Tiêu: “Anh rể, có phải… có phải là em phiền lắm không?” “Phiền?” Hoắc Chi Tiêu trở tay nắm lấy tay cậu, “Có ai nói em thế à?” “Dạ không ạ.” Cậu vội vã lắc đầu, “Chỉ là em thấy… em không nên khóc.” “Có gì mà không nên khóc? Trong lòng em có anh, nên không nỡ để anh đi, khóc là bình thường.”

An Du sửng sốt một lát, cảm thấy yên tâm đôi chút, luôn cảm thấy lời anh rể nói có gì đó không đúng lắm. Nhưng cậu đã vào gian phòng của An lão thái thái rồi, nên tạm thời không có tâm trạng nghĩ tới lời nói của Hoắc Chi Tiêu.

An lão thái thái đang tựa người trên giường nhỏ, ốm yếu hút điếu thuốc lào. Bà vú già quỳ ở dưới đất, cầm diêm giúp Lão tổ tiên.

“Tới rồi đấy à?” An lão thái thái nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, mí mắt khẽ giương lên trong giây lát, liếc nhìn Hoắc Chi Tiêu, rồi lại cụp trở về, “Cô gia cũng tới rồi.”

Hoắc Chi Tiêu mải mê nắm tay An Du, không để ý tới An lão thái thái.

An lão thái thái cũng không để tâm, ân cần vòng quanh An Du: “Nào, để bà nội nhìn xem.”

“Lão tổ tiên.” An Du bất đắc dĩ tiến lên hai bước, “Cháu và anh rể phải đi ngay ạ.” “Không ở nhà à?” Ánh mắt An lão thái thái rơi xuống cái bụng phẳng lì của cậu, đáy mắt xẹt qua một tia oán hận, nhưng lời nói ra lại chẳng có dáng vẻ của một bề trên chút nào, “Trong Phủ soái còn có An Hân, cháu và Cô gia khó làm nên chuyện, bất tiện lắm, chẳng thà ở An gia…” “Thưa Lão tổ tiên!” Mặt An Du  tức đến độ tái mét, “Anh rể phải ra vùng biên ngay. Người hãy dưỡng bệnh cho thật tốt, chúng cháu không làm phiền nữa!” Nói xong, kéo tay anh rể, xông thẳng ra khỏi phòng An lão thái thái đầu cũng không quay lại.

Căn phòng tối tăm đó tràn đầy nỗi đau khổ, trở thành tâm bệnh của An Du. Mỗi lần bước vào, đồng nghĩa với việc An lão thái thái lại muốn ép cậu vụng trộm với anh rể. Công khai vụng trộm, lén lút vụng trộm.

Không ngoa khi nói rằng, nếu An Du trở thành vợ kế sau ba, bốn năm, mà bụng vẫn chưa to ra, thì An lão thái thái vẫn sẽ tìm một người khác đưa lên để thay cậu.

An gia không còn con cháu nữa, nhưng chỉ cần An lão thái thái muốn, thì sẽ luôn có thể tìm được người và khống chế họ, khiến họ bằng lòng gả vào Phủ soái vì An gia.

Cậu là một quân cờ, một quân cờ không biết tương lai sẽ đi về đâu.

Nhưng cho dù có là quân cờ, thì cũng biết nóng nảy. An Du chợt nhớ tới lời anh rể nói trước đó: “Tại sao lại bảo trong lòng em có anh… anh rể, sao anh rể chẳng biết xấu hổ gì cả!” Cậu thở hồng hộc túm ống tay áo Hoắc Chi Tiêu. Cậu là người đã nói thích trước, nhưng sao anh rể lại có thể không giấu giếm gì mà lấy lời cậu nói làm cái cớ cho cậu khóc chứ?

Anh rể… anh rể thật hư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận