An Du nằm trên giường gần như cả ngày, ấm từ đầu đến chân, không muốn nằm lâu thêm. Cậu thấy trời vẫn còn sớm, ngồi dậy thay quần áo, chuẩn bị về An gia thăm dì Miêu.
Cậu có anh rể, mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ, nhưng dì Miêu ở An gia, rốt cuộc ra sao, cậu phải tận mắt nhìn mới an tâm được. An Du mặc quần áo xong, sột soạt khoác lên áo choàng của anh rể, xoay một vòng vô cùng đắc chí, sau đó bịch bịch bịch chạy ra ngoài viện. Lính cảnh vệ mà Hoắc Chi Tiêu lưu lại ở phòng ngủ để canh gác trông thấy cậu, bèn vội vàng đuổi theo: “An tiểu thiếu gia!” Lính cảnh vệ tưởng cậu muốn đi tìm Hoắc Chi Tiêu.
“Tôi về An gia.” An Du nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, dừng lại bước chân. “Tiểu thiếu gia, ngài ngồi xe của Phủ soái về đi.” Lính cảnh vệ thở hổn hển chạy tới, “Chúng tôi lái xe đưa ngài về.” Tuyết rơi dày đặc, An Du không thể tự về một mình, chạy ra trước cổng, cũng là muốn tìm xe của Phủ soái, cho nên khi cậu nghe thấy lời của Lính cảnh vệ, thì vui vẻ đồng ý, chạy vòng qua viện của An Hân, đi thẳng đến trước cổng.
An gia lúc này, tình cảnh cực bi thảm. An Vinh đã chết, cũng chính là con trai trưởng duy nhất của vợ cả An gia đã không còn nữa, An lão thái thái đổ bệnh nặng, ngày nào cũng nằm trên giường khóc. Cháu trai đích tôn của bà chết thẳng cẳng, trong tay của Hoắc Chi Tiêu, không có cách nào để báo thù. Hơn nữa còn An Du, lúc bảo nó trèo lên giường thì nó không trèo, bây giờ biết được bụng nó không thể to, nên chẳng muốn nó trèo lên giường làm gì nữa, nhưng nó thì giỏi rồi, nói không chừng đã ăn nằm với Cô gia! Mọi chuyện không vừa ý của An lão thái thái, vị bác sĩ mời tới còn nhớ cái chuyện bà đuổi bác sĩ tây y ra khỏi nhà, nên đã bốc thuốc không chuẩn, cứ để kéo dài mãi như thế, mới có một ngày, mà đã không xuống nổi giường.
Nào ai biết được vẫn còn có một chuyện khiến bà không hài lòng. An lão thái thái vừa mới uống xong bát thuốc đắng, bà vú già đã chạy tới kêu to, nói An Du về rồi. “Tới nước này mà nó còn dám về!” An lão thái thái trừng mắt tức giận, dựa vào giường nhỏ thở hổn hển hồi lâu mới bình tĩnh lại được, “Nó…” Bà vú già nhăn mặt gật đầu: “Tiểu thiếu gia nhìn trông như vậy, mà đã cùng Cô gia…”
An lão thái thái nghe thế, liền ngã xuống gối đầu hối hận không thôi. Nếu ngay từ đầu không hy vọng đưa An Du vào làm vợ kế, thì bây giờ đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này!
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận. Trong lúc An lão thái thái đang nói chuyện với bà vú, thì An Du đã dẫn Lính cảnh vệ vào viện của An lão thái thái.
An Vinh đã chết, cậu vẫn đang chịu tang, cho nên cậu chỉ khoác hờ áo tang bên ngoài áo choàng. An Du không muốn mặc nó, bởi vì khi cậu vụng trộm với anh rể, là chính tay anh rể đã lột xuống chiếc áo tang này, lại còn xốc hỏng bộ sườn xám ở bên trong.
Bây giờ An Du mặc lại bộ đồ này, luôn nghĩ đến đôi mắt đen láy của anh rể, dục vọng ẩn giấu bên trong, lôi kéo cậu rơi vào vòng xoáy.
“Tiểu thiếu gia.” Lính cảnh vệ thấy cậu không đi nữa, bèn thấp giọng hỏi: “Nhưng phải tới viện của dì Miêu chứ?” An Du định thần lại, kéo ống tay áo: “Không, vẫn phải đến viện của Lão tổ tiên trước.” Dì Miêu sống có tốt hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào Lão tổ tiên của An gia.
An Du đi tới trước phòng của Lão thái thái, còn chưa bước vào, thì bà vú già ở bên trong phòng lại chạy ra trước, ồn ào đi tìm bác sĩ, nói Lão thái thái ngất xỉu rồi. Cậu bước sang một bên, lạnh nhạt nhìn, chờ bác sĩ tới, đi theo sau vào phòng của An lão thái thái.
Trong phòng vô cùng rối loạn, An lão thái thái nằm trên giường kêu la oai oái, bà vú già đứng bên cạnh cuống đến nỗi giậm chân. Sau đó bọn họ đồng loạt nhìn thấy An Du.
Người khác mặc đồ tang nhìn trông đìu hiu, duy nhất chỉ có An Du, dáng vẻ thanh tú đứng ở đầu giường, lông mày khóe mắt đều toát lên vẻ tình ý lười biếng vì đã được yêu chiều mà có. An Du đã vụng trộm với Hoắc Chi Tiêu.
An lão thái thái vừa mới được bác sĩ chữa cho tỉnh dậy xém chút nữa ngất đi lần hai. Vì sao lại cứ… lại cứ vụng trộm ngay lúc này!
“Lão tổ tiên!” Mắt thấy An lão thái thái lại bắt đầu trợn trắng mắt, bà vú già khóc lóc bổ nhào đến bên giường, “Người đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa mà!” An Du nhón chân ngó lên giường, trong lòng thầm nghĩ e là An lão thái thái đã nhìn thấy cậu nên mới tức thành thế này, qua loa chào hỏi cho xong, rồi xoay người đi gặp dì Miêu.
An lão thái thái không qua khỏi, thì cuộc sống của dì Miêu có thể sẽ tốt hơn, đạo lý này cậu vẫn hiểu được.
Quả nhiên dì Miêu sống rất tốt. Lúc An Du bước vào phòng, thì bà đang đốt lò sưởi, nhàn nhã thêu hoa. “Mẹ ơi.” An Du bỏ xuống mũ mấn (*), nhẹ giọng gọi. Dì Miêu rung tay, lần đầu tiêu không uốn nắn cách xưng hô của cậu: “A Du!” Tiếp đó An Du được kéo đến bên người, cẩn thận nhìn một lượt: “Có phải con…” Cậu đỏ mặt cúi đầu trước mặt mẹ: “Anh rể đối xử với con rất tốt ạ.” Khi nói, khóe mắt đỏ rực sắc hồng.
(Mũ mấn)Dì Miêu vừa mừng vừa lo, muốn dặn dò thêm gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ đành kéo An Du ngồi xuống bàn ăn chút điểm tâm. Bọn họ đang trò chuyện, thì bà vú đi vào, nói An Hân được Cô gia đưa về rồi.
An Du suýt sặc: “Anh rể tới sao?” “Ừ, tới rồi.” Người trả lời cậu, là Hoắc Chi Tiêu đang đẩy cửa bước vào. “Anh rể!” Mắt An Du sáng lên, đặt cốc trà xuống, hai, ba bước đã nhảy tót sang, “Sao anh lại tới?” Hoắc Chi Tiêu thuận thế ôm eo cậu: “Tới đón em về nhà.”
Cậu vùi mặt vào hõm cổ của anh rể cười khúc khích.
Hoắc Chi Tiêu xoa đầu An Du, buông cậu ra, chào dì Miêu một cái. Hoắc gia không có khái niệm phân biệt đích tôn hay con vợ lẽ, mẹ ruột của An Du là dì Miêu, vậy Hoắc Chi Tiêu chỉ cần chào hỏi dì Miêu, “Anh rể?” An Du thấy thế, bèn nằm sấp trên lưng Hoắc Chi Tiêu, hoài nghi hỏi: “Anh có chuyện tìm mẹ em ạ?” “Không có gì.” Hoắc Chi Tiêu bình tĩnh nói, “Nếu đã là mẹ em, thì sau này anh cũng cần đổi xưng hô.”
“Anh rể…” “Còn em không đổi xưng hô à?”
An Du đỏ mặt, mặc kệ chạy ra đằng sau bình phong, không thèm để ý Hoắc Chi Tiêu nữa. Còn dì Miêu lại dùng khăn tay che miệng, cười bảo: “Cô gia, ngài đừng so đo với A Du làm gì, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.” “Không, A Du rất ngoan.” Hoắc Chi Tiêu gật đầu, đi vòng ra sau bình phong, bắt lấy An Du đang nghe lén. An Du tức giận bấu tay anh rể. Hoắc Chi Tiêu mặt không cảm xúc mặc cho cậu nhéo, chờ đến khi cậu ngắt nhéo cho đã, mới nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?” “Đau gì?” An Du hung dữ hỏi lại.
Hoắc Chi Tiêu cong khóe môi hiện lên ý cười: “Muốn anh nói thật à?” “Anh không nói thì sao em biết anh đang hỏi gì chứ?” Hoắc Chi Tiêu cúi người sáp lại gần, cười nhẹ một tiếng ở bên tai An Du. Khiến cậu tê dại từ sau gáy lan xuống tận lỗ thịt, rầm rì ôm chầm lấy cánh tay anh rể.
Cậu biết anh rể muốn hỏi tới chỗ nào.
“Dạ đau.” “Đau mà còn dám chạy lung tung?”
“Mẹ em ở An gia mà!” An Du thở dài một hơi, nắm tay Hoắc Chi Tiêu, nhớ đến lời bà vú nói, lại hỏi: “Sao chị lại về ạ?”
“Cô ấy muốn về, nên anh cho cô ấy về.” Hoắc Chi Tiêu nói một cách thản nhiên, rõ ràng là không muốn nhắc tới nhiều, lại hỏi cậu: “Nhớ mẹ em à?” “Ừm.”
“Vậy tối nay, anh rể ở lại An gia với em.” “Ở lại An gia?” An Du sửng sốt, muốn từ chối, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của dì Miêu, nên gật đầu: “Cũng được, tuyết rơi to rồi, sáng mai chúng mình lại quay về.”
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đi tới viện nơi An Du từng ở. Hoắc Chi Tiêu đẩy cửa ra, hai bà vú đang dọn dẹp trong phòng, đệm chăn thay xong đều xếp chồng trên ghế, còn có một số đồ đạc linh tinh cần phải đổi, cũng nằm rải rác trên chăn.
Hoắc Chi Tiêu phát hiện bên trong có một bó nhang chưa đốt.
“Anh rể, để em vào trước cho.” An Du không chú ý tới tầm mắt của người đàn ông, vòng ra sau bình phong đi xem giường của mình. Hoắc Chi Tiêu đáp một tiếng, tiện tay nhặt một cây nhang.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, An Du khá khó xử. Muốn nói tối nay ngủ như thế nào, dựa theo cách nghĩ trong lòng cậu, đương nhiên chung giường chung gối với anh rể là tốt nhất, nhưng cậu không có danh phận, dù người An gia đều biết hai người họ đã vụng trộm với nhau, thì cậu vẫn phải làm ra vẻ phủi sạch quan hệ với anh rể, coi như chẳng có gì. Hoắc Chi Tiêu vòng ra sau bình phòng đi tới, đốt hương, cắm vào trong lư.
An Du ôm cằm sầu muộn.
“Nghĩ gì thế?” “Anh rể, tối nay anh ngủ ở đâu ạ?” Cậu nhăn mặt, lôi kéo ống tay áo Hoắc Chi Tiêu.
Cậu muốn nghe anh rể nói, buổi tối phải ngủ bên cạnh mình, còn muốn nghe anh rể nói rằng, về sau sẽ ngủ như vậy. Nhưng Hoắc Chi Tiêu lại xoa đầu cậu: “Anh rể ngủ bên ngoài.” Bên ngoài có một chiếc giường, lúc trước khi Hoắc Chi Tiêu chưa vụng trộm với cậu, cũng ngủ ở đó.
An Du buồn bã quay đầu đi, biết anh rể làm vậy là muốn tốt cho cậu, nhưng… nhưng khi cậu ở Phủ soái, cho dù không có dan díu với anh rể, cũng ngủ chung giường như thường.
Mới nãy An Du còn muốn ở lại An gia đột nhiên muốn đi về. Trở lại Phủ soái, cậu không cần quan tâm những tin đồn ở ngoài kia, cũng chẳng có ai dám tung tin bịa đặt.
Có điều An Du nghĩ lại, ở An gia, có thể chăm sóc dì Miêu, và cũng đã quyết định rồi. Cậu ngồi với anh rể chốc lát, thì Lính cảnh vệ bưng cơm tới. An Du ôm bát ngồi ăn, thấy mấy bà vú không có ở đây, lập tức sáp tới bên cạnh anh rể, nhấc mông ngồi lên đùi người đàn ông, sau đó cười ngượng ngùng. “Hửm?” Hoắc Chi Tiêu gác đũa xuống.
“Anh rể, anh nói xem chúng ta có giống đang vụng trộm…” Cậu mới nói nữa câu, thì ngừng lại. Bọn họ chính là đang mập mờ! Hai má An Du nổi lên rạng mây hồng nhàn nhạt, cắn đầu đũa khẽ rên một tiếng. Tay Hoắc Chi Tiêu đang ôm eo cậu càng mò sâu vào trong bẹn đùi.
“Anh rể, em muốn ăn bánh quế hoa.” An Du kẹp chặt đùi, ngả người ra sau. “Bánh quế hoa bán trên một con đường ở đằng sau Phủ soái í ạ.” “Trên đường đó có bán bánh quế hoa à?”
“Dạ có.” Cậu uể oải nhét một đũa rau vào miệng, “Em có mua rồi.”
Hoắc Chi Tiêu cảm giác được, bé A Du của anh đang cáu kỉnh, nhớ ra tối nay không ngủ chung nên giận dỗi đây mà.
“Anh rể đi mua cho em.” Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, giấu đi ý cười trong mắt, ôm An Du dậy, đặt xuống ghế bên cạnh, tiếp đó cầm áo choàng đứng dậy, gập ngón tay vuốt chóp mũi cậu. Đôi mắt lấp lánh của An Du nhìn chằm chằm bóng lưng của anh rể, cho đến khi người đàn ông mở cửa phòng, cậu đột nhiên vọt tới: “Anh rể!” An Du đỏ mắt ôm eo Hoắc Chi Tiêu.
“Không muốn ăn nữa à?” “Sau Phủ soái làm gì có bán bánh quế hoa đâu.” An Du nức nở nói, “Sao anh không hỏi thêm? Em nói muốn ăn, là anh…là anh đã đi mua ngay, bên ngoài tuyết còn rơi to lắm!”
Hoắc Chi Tiêu cười: “Thế em muốn ăn bánh quế hoa ở đâu?” “Em không muốn bánh quế hoa.” Cậu ồn ào bảo: “Em muốn anh rể thôi.”
An Du nói xong, liền sửng sốt. Sau đó buông lỏng tay, lùi về sau mấy bước. “A Du?” Hoắc Chi Tiêu vươn tay túm lấy tay nhỏ của cậu. An Du giãy ra, nhưng không được.
“A Du.” Hoắc Chi Tiêu cúi xuống hôn lên trán cậu, ” Anh rể cũng muốn em.” “…Anh rể?”
“Em hiểu ý của anh rể là được rồi.” “Ừm.” An Du dốc sức gật đầu, hít mũi ngồi lại xuống bàn, lúc bưng bát lên, tiện tay cởi nút áo. Cậu hỏi: “Anh rể, anh có cảm thấy lò sưởi trong phòng đốt hơi nhiều rồi không?”
Mặt An Du ửng đỏ dị thường, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đẫm lệ không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoắc Chi Tiêu.
“Anh rể… anh không nóng ạ?”