Võ Lâm Huyền Thoại

Chương 88: Sự cố


– Isofluran, tiêm tĩnh mạch! – Thiên Hùng thét lên cho y tá đứng trực cạnh.

– Liều lượng bao nhiêu thưa bác sĩ?

– 500. – Hắn trả lời ngắn gọn.

Bệnh nhân trên bàn mổ vừa thoát khỏi tình trạng hôn mê giai đoạn ba trong phẫu thuật. Ở mức hai, người bệnh cử động chân tay, nói huyên thuyên không mạch lạc, nín thở, hoặc trở nên quá khích, nôn mửa … điều này rất nguy hiểm do bệnh nhân có thể hít vào chất nôn. Đây là giai đoạn mà các bác sĩ gây mê luôn tránh né. Thông thường, khi tiến hành gây mê phẫu thuật, người ta luôn từ giai đoạn một đi nhanh qua giai đoạn ba.

Ê kíp phòng mổ phải ngăn chặn bệnh nhân nổi loạn ngồi bật dậy. Việc để anh ta nhìn thấy ruột gan mình đang bung bét thế này là một sự cố thật khủng khiếp. Thuốc mê truyền tĩnh mạch là thứ có tác dụng trực tiếp và nhanh chóng nhất. Bệnh nhân bắt đầu xụi lơ sau khi tiêm thuốc, nhịp thở cân đối và hài hoà trở lại. Thiên Hùng điếng hồn nhìn máy theo dõi nhịp tim, sau đó hắn thử chạm vào mi mắt bệnh nhân để đo phản ứng.

“Mức độ một: mất phản xạ mi mắt, nhưng nhãn cầu còn hoạt động rõ. Phản xạ họng hầu mất, nhưng phản xạ thanh quản và phúc mạc vẫn còn. Trương lực cơ bụng có thể đánh giá thông qua trương lực của cơ ngoại nhãn cầu.” Hắn lẩm nhẩm theo những kiến thức đã học.

Bác sĩ mổ chính chen vào, sử dụng máy hút để làm sạch đường hô hấp cho bệnh nhân. Khi anh ta la hét lúc nãy có khả năng sẽ xuất hiện dịch trào do đường thở bị kích thích, hoặc co thắt thanh quản “laryngospasm”.

– Mê nông! – Thiên Hùng kết luận.

Đó là trường hợp gây mê phẫu thuật chưa đạt. Hắn đã kiểm tra trước khi bệnh nhân được đưa vào phòng mổ, đánh giá ước lượng các nguy cơ liên quan vô cảm phẫu thuật, chọn lựa thuốc dùng tiền mê, mê và hồi sức, cũng như kỹ thuật vô cảm. Thiên Hùng cũng kiểm tra so sánh chính xác lại bằng cách hỏi chính bệnh nhân là họ yêu cầu mổ gì, nêu tên tuổi của họ khi nhận hồ sơ và đưa bệnh nhân vào phòng mổ.

Sau khi gây mê bằng phương thức thể khí, tức chỉ dùng thuốc mê bốc hơi đủ hiệu lực để khởi mê và duy trì mê, hắn liên tục theo dõi bệnh nhân trong suốt giai đoạn phẫu thuật. Yêu cầu cơ bản của bác sĩ gây mê là đảm bảo độ mê hoặc tê phù hợp tối ưu để thực hiện các động tác phẫu thuật và bảo vệ bệnh nhân trước mọi khích thích do phẫu thuật gây ra. Rốt cuộc hắn vẫn không hiểu sai sót xuất hiện từ điểm nào. Tuy nhiên, khi xảy ra sự cố trong khâu gây mê, bác sĩ chịu tránh nhiệm như Thiên Hùng chính là mục tiêu hàng đầu để người ta đổ lỗi.

Ca phẫu thuật tiến hành thuận lợi sau sự cố kinh hoàng vừa nãy. Lúc y tá đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng mổ, Thiên Hùng vẫn còn bần thần chưa bình tĩnh được. Mọi người bàn tán ồn ào trong phòng thay đồ. Hắn cảm thấy mọi thứ xấu xa tệ hại đều đang chĩa mũi dùi về phía mình. Dĩ nhiên, sau đó là hàng loạt những bản tường trình, cuộc họp khẩn cấp được tổ chức nhanh chóng. Trước khi bệnh nhân tỉnh lại, mọi câu trả lời đều phải được sẵn sàng.

Trưởng khoa Lý dùng uy tín của mình để bảo vệ Thiên Hùng trong suốt quá trình chất vấn. Có một xác suất rất nhỏ xuất hiện những người đáp ứng kém hoặc sở hữu khả năng vô hiệu hoá thuốc mê nhanh chóng.

“Tại sao không dùng biện pháp gây mê cân bằng, phối hợp thuốc mê thể khí và thuốc mê tĩnh mạch?” Ban thanh tra đặt nghi vấn.

“Các bác sĩ được quyền quyết định phương pháp gây mê sau khi đánh giá ước lượng các nguy cơ liên quan vô cảm và phẫu thuật.” Trưởng khoa Lý trả lời.

“Như vậy sự cố xảy ra lần này có liên quan gì đến phương pháp được lựa chọn?”

“Không hề. Các y tá phòng mổ có thể chứng minh bác sĩ Nguyễn hoàn toàn làm đúng trình tự và thao tác thích hợp trong suốt quá trình phẫu thuật.”

“Vậy còn báo cáo này thì sao? Y tá trực máy cho rằng anh ta không được tỉnh táo lúc đó. Liên tục ngáp, mắt thâm quần, thậm chí bác sĩ gây mê còn không thể ngồi yên trong lúc theo dõi phẫu thuật.”

Tất cả những cặp mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Thiên Hùng. Hắn đã quá mệt mỏi để chịu đựng thứ áp lực khủng khiếp này. Thậm chí chính bản thân Thiên Hùng cũng không thể tha thứ cho mình vì để xảy ra sự cố vừa qua.

Cuộc họp kết thúc với quyết định điều tra thêm. Thiên Hùng bị tạm đình chỉ một tuần, kết quả sau cùng sẽ quyết định sự nghiệp bác sĩ của hắn. Thiên Hùng cảm thấy mặt đất dưới chân vỡ vụn. Sự thật ê chề đẩy hắn đến tận cùng tuyệt vọng. Là một người đàn ông trưởng thành, hắn cũng không ngăn nổi cảm xúc bùng nổ trong lòng. Chỉ còn một mình trên hành lang, hắn bật khóc.

Quá nhục nhã!

^_^

Thiên Hùng gặp lại Steven trên đường đi ra khỏi khu hành chính. Có vẻ như người bạn này đã ngồi đợi hắn nãy giờ. Steven không muốn xuất hiện trong khoảnh khắc riêng tư nhất. Để Thiên Hùng bộc phát hết nỗi buồn tốt hơn là cứ kềm giữ trong lòng.

– Tan ca rồi đi uống với tôi! – Steven đề nghị.

– Đồng ý. – Thiên Hùng gật đầu.

Hắn biết bạn đã nhìn thấy đôi mắt đỏ của mình. Hắn cũng biết Steven đang bảo vệ sự tôn nghiêm cho sư đệ. Thậm chí nếu có thể đứng lên, Steven đã vỗ vai Thiên Hùng để an ủi. Hắn nhoẻn miệng cười, cảm kích sâu sắc vì sự thông cảm này. Trong lúc khó khăn, thật may là luôn có những người bạn xung quanh.

Bị đình chỉ cũng đồng nghĩa với việc bản án còn treo lơ lửng trên đầu. Thiên Hùng có thể phục chức cũng có thể ra đi vĩnh viễn. Tối đó hắn uống rất nhiều bia, như để trừng phạt chính bản thân.

“Thôi đủ rồi!” Thiên Hùng nghe ai đó lải nhải bên tai.

“Ngày mai có cần đi làm đâu, hãy để tôi uống cho say đi nào!” Hắn không biết mình vừa nói hay một kẻ xa lạ nào đó mới trả lời. Đây là ngày mệt mỏi nhất đối với hắn, cầm cự được đến này đã là quá sức rồi.

^_^

Thiên Hùng tỉnh lại trong khung cảnh vừa lạ vừa quen. Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào mặt làm hắn cực kỳ khó chịu. “Aaa … có chuyện gì xảy ra thế này?” Đầu hắn đau như búa bổ vậy. Cơ thể Thiên Hùng rã rời như vừa đánh trận xong.

Có tiếng trẻ con la hét đùa giỡn bên ngoài, sau đó một chiếc bóng đen lao vào phòng, nhảy ập lên người hắn.

– Phi Phi, cháu nặng quá! – Thiên Hùng than vãn.

– Cậu năm hôi quá chừng. – Thằng nhóc mới ba tuổi đã nói được rành rọt rất nhiều câu.

Thiên Hùng ngồi dậy, cẩn thận bế cháu trai bỏ xuống đất. Hắn không nhớ chuyện gì đã xảy ra tối qua, cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại ở nhà chị cả. Trong gia đình, Thiên Hùng sợ nhất Thiên Kim, lý nào nhậu xỉn rồi hắn lại chạy đến nhà chị.

“Thôi xong, đợt này chắc bị bẻ lọi tay!” Hắn rùng mình thầm nghĩ.

– Ba ba, cậu năm hôi quá chừng. – Bé Phi Phi chạy tới ôm chân người đàn ông vừa đi vào.

– Cậu Hùng đã tỉnh rồi à? – Lưu Quang Phi cười cười. – Trong nhà, anh cứ tưởng cậu mới là người ngoan hiền nhất, nhưng xem ra đã nhìn lầm mất rồi.

– Anh rể! – Thiên Hùng gật đầu chào. Ngoài cha của mình, hắn ngưỡng mộ nhất là người đàn ông này.

– Ra ngoài này ăn chút gì đi, Thiên Kim đã nấu canh giải rượu để sẵn rồi kìa.

Hắn đi theo anh rể ra ngoài. Bài trí trong nhà Thiên Kim vẫn lạ lẫm như thế. Có vẻ như làm việc trong viện bảo tàng đã khiến sở thích của chị cả thay đổi ít nhiều. Đồ đạt trong phòng đa số là đồ cổ. Cửa khung tròn, cột sơn son thếp vàng, nền lót gạch đất nung . Dường như Thiên Kim muốn dời cả bảo tàng về nhà vậy. Trên tường treo tranh chữ cổ, thỉnh thoảng trang trí vài món binh khí không biết có niên đại bao nhiêu.

Hắn thầm nghĩ nơi đây thật giống khung cảnh Võ Lâm. Chỉ cần anh rể mặc đồ cổ trang nữa thì hắn đã tưởng mình lọt vào thế giới trong game mất rồi.

– Chị cả đi làm rồi hả anh? – Thiên Hùng cất tiếng.

– Đúng vậy, Thiên Kim nói đến chiều sẽ tính sổ với cậu. – Quang Phi trả lời.

– Hả??? – Hắn gào lên.

Lưu Quang Phi bật cười. Anh ta quay lại nhìn Thiên Hùng.

– Anh chỉ nói giỡn với chú thôi. – Sau đó Quang Phi lại nghiêm mặt. – Thiên Kim không nói gì, nhưng nhìn trong mắt cô ấy, anh có thể thấy điều đó.

Cảm giác nhộn nhạo trong lòng khiến Thiên Hùng khó chịu. Anh rể lúc thật lúc đùa như vậy thì khó đoán quá. Nhưng với hiểu biết về chị cả, hắn ngờ rằng lời Quang Phi cũng đúng sáu bảy phần.

– Sao hôm qua em lại đến đây vậy?

– Cậu làm sao mà đến được. Anh chị đã đến quán đón cậu đó chứ. – Anh ta thở dài. – Nhậu đến say bí tỉ, không biết trời trăng mây nước gì luôn.

Thiên Hùng cũng thở dài. Nếu hắn xỉn đến vậy, dĩ nhiên Steven không có cách nào mang về được rồi. Mà Dr.Wilson lại là bạn của chị cả, không gọi điện cầu cứu Thiên Kim thì y biết gọi ai.

“Chẳng rõ cậu ta có nói gì với chị không? Mình chẳng muốn mọi người biết về sự cố ở bệnh viện.”

Đối với Thiên Hùng, mất mặt trước người nhà mới là điều nhục nhã nhất. Hắn chỉ muốn mọi người biết đến những thành công, nghe kể về những điều vui vẻ mà mình đã trải qua. Hắn không chịu được nếu chị cả hay anh hai thương hại mình. Anh chị em nhà họ Nguyễn đều có những sự nghiệp thành công, hắn không muốn bản thân trở thành điểm đen đáng xấu hổ giữa bọn họ.

^_^

Trước khi vào phòng ăn, hắn rẽ về phía khu vệ sinh. Thiết kế nhà của Thiên Kim cũng tuân theo bố cục dinh thự cổ đại, nghĩa là các công trình phụ trợ thường bị đẩy ra xa khỏi nhà chính, phải đi qua một khoảng sân mới tìm được nơi vệ sinh cá nhân.

Nhìn lu nước và gáo múc, Thiên Hùng chẳng biết hai vợ chồng bọn họ thích thú gì với sự bất tiện này. Thời đại nào rồi mà còn xây nhà tắm lộ thiên, lại chẳng có vòi nước nóng nữa chứ. Thiên Hùng khoát nước tạt lên mặt. Lạnh rùng mình, nhưng bù lại hắn cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn. Cơn đau đầu do chất cồn gây ra cũng giảm bớt. Thiên Hùng bắt đầu hối hận, tự nhủ với lòng sau này không uống đến bí tỉ như vậy nữa. Thân thể hắn là xương thịt thật, chẳng phải trong game đâu mà ngàn ly không say.

“Ôi … khoảng cách giữa thực tế và lý tưởng là xa vời vợi.”

Thiên Hùng tự nhìn mình trong gương. “Mới qua một đêm mà sao hốc hác thế này? Mắt trũng má hóp, trên cằm lún phún râu. Nhìn mình như một gã trung niên thất nghiệp vậy.” Đang cảm khái cho bản thân, Thiên Hùng lơ đãng liếc nhìn xuống dưới. Đột nhiên hắn giật thót, ánh mắt dán chặt vào hình khắc xung quanh chiếc gương. “Đây là ấn ký trong hang Long Vương mà. Không lý nào chị cả lại mua đồ lưu niệm trong game.”

Thiên Hùng giật vội tấm gương khỏi giá treo, vừa chạy vào nhà vừa gọi lớn.

– Anh rể, đây là thứ gì vậy?

Trong nhà này, kể cả một chiếc thau cũng có khả năng là bảo vật tiền triều giá vài triệu do. Thiên Kim là chuyên gia giải cổ ngữ, Quang Phi là một ông trùm với sức mạnh tài chính khổng lồ. Không có chuyện hai người họ mua đồ giả. Ấn ký hang Long Vương chả lẽ là một thứ có thật, chứ không chỉ tồn tại trong game?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận