Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 14: Hồi 5 – Cổ Mộ Kỳ Bí (2)


Chu Thất Thất biến sắc thảm.   

Kim Vô Vọng vẫn đang cười ha hả:  – Thẩm huynh rất thông minh. Nhưng thông minh quá cũng hoá ra khờ. Thẩm huynh thiên toán vạn toán, không nghĩ ra nhất cử nhất động trong thạch thất này đều bị bên ngoài nghe được.

Hắn ngưng cười, lạnh lùng:  – Đã đến nước này, ngươi còn lời gì để nói?

Thẩm Lãng thở dài, nhắm mắt, ngậm miệng.

Kim Vô Vọng chầm chậm bước tới, dằn từng tiếng rành rọt:  – Đối đầu với người như Thẩm huynh thật làm người lo lắng. Tại hạ phải lấy của Thẩm huynh một cánh tay, mới yên tâm!

Hắn đến trước mặt Thẩm Lãng, cười gằn.

Chu Thất Thất rú lên kinh hoàng.  

Kim Vô Vọng vừa vươn tay ra, Thẩm Lãng nhanh như chớp bắt lấy đại huyệt nơi cổ tay của hắn giữ chặt. Thật là ngoài dự đoán của Chu Thất Thất. Nàng vừa sợ vừa mừng, trợn mắt há mồm.

Thẩm Lãng chậm rãi đứng lên, tay phải giữ chặt cổ tay Kim Vô Vọng, tay trái phủi bụi trên người, mỉm cười:  – Kim huynh chẳng ngờ tới chiêu này, phải không?

Trên trán Kim Vô Vọng, từng giọt mồ hôi từ từ lăn xuống.   

Chu Thất Thất định thần, cười tươi:  – Chuyện gì xảy ra vậy?

Thẩm Lãng tủm tỉm:  – Thật ra anh đâu bị mê hương. Chắc Kim huynh bây giờ đã rõ.

Chu Thất Thất:  – Anh không bị mê, sao vừa rồi…   

Thẩm Lãng cười:  – Lúc nãy, nếu anh cùng Kim huynh giao thủ, thắng thua không biết, cho dù thắng cũng khó giữ được Kim huynh. Anh làm bộ kiểu này, hắn không đề phòng, anh ra tay bất ngờ, dĩ nhiên hắn không tránh được.

Chu Thất Thất vui mừng, liếc mắt cười tình:  – Anh quỷ nha, chẳng những lừa hắn mà lừa cả em, làm em sợ hết hồn, em nhất định sẽ tính sổ với anh đó.

Kim Vô Vọng ngây người hồi lâu, rồi ngửa mặt thở dài:  – Kim Vô Vọng hôm nay thua dưới tay Thẩm Lãng, cũng không oan uổng. Bây giờ muốn gì, xin cứ nói!   

Thẩm Lãng cười:  – Trước hết phiền Kim huynh đưa bọn tại hạ ra khỏi thạch thất này, lại thả hết những bằng hữu giang hồ hôm nay đã trúng kế bị giam. Tại hạ sẽ cảm kích vô cùng.

Kim Vô Vọng hít một hơi thật sâu:  – Được! Theo tôi.

Thẩm Lãng vẫn giữ tay Kim Vô Vọng, ghé lưng đỡ Chu Thất Thất. Nàng hoàn toàn vô lực, nằm trên lưng Thẩm Lãng vòng tay ôm chặt cổ chàng.

Ra khỏi thạch thất, đường chuyển khúc quanh co.

Khi họ đi ngang qua một thạch thất, Chu Thất Thất cất tiếng hỏi:  – Phòng này giam ai?

Mắt Kim Vô Vọng chợt loé, từ tốn đáp:  – Xuyên Vân Nhạn Dịch Như Phong, Phốc Thiên Điêu Lý Đĩnh, Thần Nhãn Ưng Phương Thiên Lý, cùng Uy Võ tiêu cục Triển Anh Tùng.

Chu Thất Thất ngẩn người:  – Là bốn người này sao?

Kim Vô Vọng:  – Không sai! Thả hay không?    

Chu Thất Thất hét lớn:  – Ấy ấy,… không thể thả!  

Thẩm Lãng cau mày:  – Vì sao không thể thả?

Chu Thất Thất thở dài:  – Bốn người này đang thù em. Thả ra, họ không cảm kích mà còn liều mạng với em thì sao?

Kim Vô Vọng lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng:  – Thả hay không là Thẩm tướng công làm chủ.

Chu Thất Thất giận dữ:  – Ta làm chủ nửa điểm cũng không được sao? Thẩm Lãng, em bây giờ hoàn toàn vô lực. Nếu được thả ra, đương nhiên là họ muốn lấy mạng em. Cả bọn cùng nhau động thủ, một mình anh cản được sao?

Kim Vô Vọng vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng:  – Rốt cuộc là thả hay không?

Thẩm Lãng thở dài:  – Thôi, không thả! Cái này thật cũng khó cho tôi. Bốn người đó cũng bị mê hương của ‘Thần Tiên Nhất Nhật Túy’ sao?   

Kim Vô Vọng cười lạnh:  – Tuy ‘Thần Tiên Nhất Nhật Túy’ chẳng phải linh đan diệu dược gì, nhưng cái bọn Phương Thiên Lý, Triển Anh Tùng không xứng phải dùng tới.

Thẩm Lãng:  – Cửa đá mở ra sao?

Kim Vô Vọng:  – Cơ quan ngầm của cửa chính là viên đá nhỏ tròn ngay bản lề, xoay trái ba vòng, xoay phải một vòng, sau đó đẩy về phía trước, cửa đá sẽ tự mở ra.

Thẩm Lãng vuốt cằm, lặng yên không nói, bước chân về trước.

Chu Thất Thất vui mừng, đặt nụ hôn nồng thắm lên má Thẩm Lãng, mỉm cười diễm lệ:  – Anh thật tốt!  

Kim Vô Vọng cười mỉa:  – Tưởng đâu Thẩm tướng công đại nhân đại nghĩa, cứu khổ cứu nạn anh hùng hào kiệt. Vậy mà… hắc hắc… ha ha…

Hắn ngửa cổ cười dài.

Cậu tiểu đồng A Đổ tuy nhỏ tuổi nhưng lòng không nhỏ, hai con mắt đảo tới đảo lui, tiếp lời:  – Cổ nhân có câu, ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, anh hùng vì mỹ nhân dĩ nhiên là bỏ bằng hữu qua một bên, đâu trách Thẩm tướng công được?

Cậu nhỏ cũng ngửa cổ cười dài.  

Thẩm Lãng vờ như không nghe. Chu Thất Thất thì không nhịn được mắng ầm lên.

Thẩm Lãng cứ kéo Kim Vô Vọng đi lòng vòng, đột nhiên dừng lại nơi góc tối, nhỏ giọng:  – Sao Kim huynh biết được những cơ quan bí mật trong cổ mộ này?   

Kim Vô Vọng:  – Tiên phụ là ai, huynh có biết chăng?  

Thẩm Lãng cười:  – Hỏi một đằng trả lời một nẻo, coi chừng bị đòn.

Kim Vô Vọng trầm giọng:  – Người đời gọi tiên phụ là Kim Toả Vương.

Thẩm Lãng:  – Ồ, thì ra là vậy. Theo lời trong giang hồ đồn đãi, Kim Toả Vương tinh thông về các cơ quan ngầm, được coi là thiên hạ vô song. Gia học của Kim huynh sâu xa, những cơ quan bí mật trong cổ mộ này không thể qua mắt huynh được. Khoái Lạc Vương phái huynh tới đây, là sử dụng đúng sở trường của Kim huynh.

Ngưng lại chút, chàng nói tiếp:  – Kim huynh vừa nói trong cổ mộ này không có ai khác qua lại, nghĩ tất không sai?

Kim Vô Vọng:  – Sai hay không, các hạ tự mình xét đoán.   

Thẩm Lãng cười:  – Tốt!

Chàng đột nhiên vung tay điểm ba huyệt ngủ trên người Kim Vô Vọng, trở tay điểm luôn ba huyệt đạo nơi sườn A Đổ.  

Tuy chàng ra tay có trước có sau, nhưng thủ pháp nhanh như ánh chớp. Kim Vô Vọng và A Đổ ngã xuống cùng một lúc.

Chu Thất Thất ngạc nhiên:  – Anh làm gì vậy?  

Thẩm Lãng vòng tay ra sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống, lưng dựa vào tường đá, dịu dàng nói:  – Em ở đây chờ anh. Trong cổ mộ không người qua lại, em yên tâm.  

Chu Thất Thất trợn mắt:  – Anh… anh muốn đi để…  

Thẩm Lãng cười hiền hoà:  – Không sai, để anh thả bốn người họ trước, bảo họ lập tức ra ngoài. Chẳng bao lâu anh sẽ trở lại.  

Chu Thất Thất kinh sợ, nhưng chỉ thở dài:  – Em đã biết nếu anh không thả bọn họ, trên người như bị ngàn kim châm chích, chẳng một khắc bình yên.

Thẩm Lãng cười:  – Anh sẽ trở về ngay.

Xoay người định phóng đi.  

Chu Thất Thất lại khẽ gọi:  – Chậm đã…  

Thẩm Lãng quay lại ôn nhu hỏi:  – Gì đó?

Chu Thất Thất:  – Anh… anh…

Nàng ngẩng mặt lên, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng cầu khẩn, run run:  – Không hiểu sao, em… em đột nhiên… sợ…, em cảm như đâu đây phảng phất có ác quỷ, đang ẩn mình trong bóng tối âm thầm muốn… muốn hại em.

Thẩm Lãng mỉm cười vỗ về:  – Em khờ, Kim Vô Vọng và A Đổ đều bị anh chế ngự, em sợ gì… ngoan ngoãn chờ, anh trở lại ngay.

Nói rồi nhanh chân bước.

Chu Thất Thất nhìn theo bóng chàng, chợt cảm thấy lạnh thấu xương. Nàng rùng mình khiếp vía.

Thẩm Lãng xoay viên đá nhỏ tròn trên bản lề ba vòng bên trái, một vòng bên phải, rồi đẩy thẳng tới. Cửa đá quả nhiên tự mở. Trong phòng le lói ngọn đèn tàn, ánh lửa lờ mờ rồi tắt hẳn, một làn khói đen nhè nhẹ bay lên, như u hồn đang uốn éo lả lướt trong vũ điệu.

Dưới ánh lửa tàn, trong thạch thất không một bóng người… không Phương Thiên Lý… chẳng Triển Anh Tùng!

Thẩm Lãng giật mình hoảng hốt, quan sát bụi trên mặt đất trong phòng. Sàn đất có chỗ sạch bụi, như mới vừa có người ngồi. Giờ lại không thấy ai! Bọn họ đi đằng nào? Chẳng lẽ họ đã tự thoát thân? Hay có người cứu đi? Ai cứu họ? Bây giờ họ đang ở đâu?

Thẩm Lãng chợt thót dạ, rùng mình. Chàng lập tức xoay người phóng nhanh về chỗ cũ, trong lòng thầm gọi… “Chu Thất Thất, bình an nha em… bình an…”

Chàng chạy vội tới khúc quanh, bỗng dưng dừng lại, máu huyết ngưng chảy, toàn thân đóng băng. Chu Thất Thất, Hoa Nhị Tiên, Kim Vô Vọng, và A Đổ, chỉ trong thời gian chưa cạn chung trà, đều biến đâu mất, như đã bị ác quỷ nuốt chửng đi.

Thẩm Lãng choáng váng sững sờ, mồ hôi trên trán như sương nhẹ nhàng lăn xuống.  

Bỗng một giọng khàn khàn vang lên từ sau lưng:  – Thẩm tướng công, lâu quá không gặp!

Từ khoé miệng tới gò má, cơ thịt của Thẩm Lãng run lên vì sự chán nản kinh tởm. Cái giọng này vừa lọt vào tai, chàng cảm thấy như rắn độc đang trườn sát bên mình.

Chàng âm thầm trấn tĩnh tâm trí, ngấm ngầm vận  công chuẩn bị đối phó với mọi mưu mô gian hiểm. Chỉ có phường hèn hạ, hung độc, âm ác… mới xuất hiện sau lưng, chàng phải tùy cơ ứng biến. Ngay cả khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Lãng vẫn không quay đầu lại.

Chàng chỉ cười nhẹ lên tiếng:  – Mới có hai ngày không thấy, Kim huynh lại nói quá lâu, đâu ngờ Kim huynh nhớ tiểu đệ như vậy?

Giọng khàn khàn sau lưng cười hăng hắc:  – Nhớ vô cùng! Sao Thẩm tướng công không quay đầu lại cho tại hạ ngắm xem hai ngày qua có gầy ốm đi chăng.    

Thẩm Lãng mỉm cười:  – Đa tạ đã quan tâm!

Chàng đột nhiên chuyển mình nhanh như chớp lướt tới nơi phát ra tiếng nói. Khoé mắt vừa liếc thấy một bóng đen, tay đã nhanh nhẹn bắt lấy. Tay mắt phối hợp cùng lúc, bóng đen kia khó thoát khỏi tay chàng.

Bóng đen kia bật cười sằng sặc. Giữa tiếng cười ánh đuốc sáng lên, Kiến Nghĩa Dũng Vi Kim Bất Hoán đang dựa lưng vào vách, tay trái cầm đuốc, tay phải cầm cây gậy  dài. Trong tay Thẩm Lãng là chiếc áo lông cừu còn đang phủ trên đầu gậy.

Kim Bất Hoán đắc ý, cười hăng hắc:  – Chính Thẩm tướng công tặng chiếc áo lông cừu này cho tại hạ. Không lẽ bây giờ muốn lấy lại sao?

Tưởng đã đắc thủ, Thẩm Lãng đâu ngờ Kim Bất Hoán xảo quyệt đã sớm đề phòng.

Tuy thất vọng, chàng lại bật cười ha hả:  – Tại hạ muốn đáp lòng Kim huynh lo lắng, chỉ định qua đây cùng nhau thân mật, đâu ngờ lại gặp phải cáo già.

Tay vuốt ve lông áo, chàng cười chúm chím:  – Cũng may mà tại hạ không mạnh tay, chưa làm rách da lông của Kim huynh. Đây, xin Kim huynh mau nhận, cẩn thận đừng để người khác lột mất bộ lông.

Kim Bất Hoán cũng cười lớn:  – Thẩm tướng công thật biết nói đùa, tại hạ nào có lông. Tướng công chớ quên, đây vốn là lông của người tự tay lột xuống trao cho tại hạ.

Khoác áo lên người, lại nói:  – Lông của Thẩm tướng công thật là ấm áp.

Thẩm Lãng mắng thầm… “Ngay cả lời ăn tiếng nói, hắn cũng quyết không thua”.

Ngoài mặt chàng lại cười ha hả:  – Cổ nhân có câu… ‘bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân’. Lông cáo già, chỉ có Kim huynh mới xứng nhận.

Hai người hì hì ha ha, lời qua tiếng lại, ngươi đâm ta một câu, ta chọt lại ngươi một câu, không ai chịu thua ai. Nhưng Thẩm Lãng trước sau một mực không nhắc gì đến Chu Thất Thất.

Kim Bất Hoán có lẽ cũng tự kiềm chế, nhưng rốt cục không chịu nổi, phải lên tiếng:  – Chu cô nương bỗng dưng mất tích, Thẩm tướng công không thấy lạ sao?

Thẩm Lãng nhếch môi:  – Chu cô nương ắt đang được Từ thiếu hiệp hết lòng chiếu cố, sao tại hạ phải lo lắng?  

Kim Bất Hoán cười to:  – Thẩm tướng công quả là thần cơ diệu toán, đúng là Từ lão đệ cũng tới đây. Trời sanh Từ lão đệ cái tính đa tình. Hắn lo lắng vẹn toàn mọi việc cho Chu cô nương, dùng đủ cách yêu chiều. Hai người họ không chừng đang…

Hắn ngưng nói, cười ha hả, lén quan sát cử chỉ của Thẩm Lãng, xem chàng có bị kích động bởi lời khiêu khích của hắn chăng.  

Thẩm Lãng vẫn cười tươi:  – Sao Kim huynh tới chốn này? Lại tinh thông những cơ quan ngầm như vậy? Cái này mới là ‘lạ’.

Mắt Kim Bất Hoán láo liên:  – Thẩm tướng công theo tôi!

Nói rồi xoay người bước. Thẩm Lãng không đổi sắc mặt, lẳng lặng theo sau. Chiếc áo lông cừu trên người Kim Bất Hoán óng ánh dưới ánh lửa chập  chờn.

Thẩm Lãng thầm thở dài… “Hắn khoác áo ta cho, túi rủng rỉnh bạc ta tặng, lại trăm phương ngàn kế hại ta. Người như thế trên đời cũng khó thấy.”

Lòng chàng ngao ngán chẳng biết là giận hay buồn cười.

Hai người bước vào một thạch thất, bên trong đèn đuốc sáng choang. Chu Thất Thất, Hoa Nhị Tiên, Từ Nhược Ngu, Kim Vô Vọng, cùng A Đổ quả nhiên đều ở trong ấy.

Huyệt đạo của Kim Vô Vọng vẫn chưa được giải. Chu Thất Thất đang nghiến răng, miệng mắng không ngừng. Từ Nhược Ngu bị nàng mắng quá đang lẩn ở xa. Vừa thấy Thẩm Lãng, hắn lập tức chạy tới kề kiếm ngay cổ nàng.

Chu Thất Thất ngưng mắng. Trong lòng đầy ủy khuất, nàng nhìn Thẩm Lãng rưng rưng:  – Em… em… nói đừng đi… bây giờ… bây giờ…

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Từ Nhược Ngu lặng lẽ quay đầu đi, như hắn không đành lòng nhìn nàng rơi lệ.    

Kim Bất Hoán đứng giữa Thẩm Lãng và Chu Thất Thất, chỉ tay vào băng đá góc phòng:  – Mời ngồi!  

Thẩm Lãng mỉm cười, chậm rãi bước qua, từ từ ngồi xuống.

Kim Bất Hoán vỗ vai Từ Nhược Ngu:  – Lão đệ, chỉ cần Thẩm tướng công nhúc nhích, thanh kiếm trong tay lão đệ cũng động đậy theo. Chuyện thương hương tiếc ngọc để sau này hãy tính.   

Từ Nhược Ngu:  – Tôi hiểu!   

Kim Bất Hoán:  – Thẩm tướng công chắc đang có nhiều thắc mắc, chúng ta cũng cần phải giải thích rõ ràng, tránh cho hắn bị khó chịu bực bội. Thẩm tướng công, tôi có mấy trò vui muốn biểu diễn cho người coi.

Đột nhiên ra tay giải ba huyệt trên người Kim Vô Vọng, rồi lại nhanh tay điểm ngay huyệt dưới eo lưng của hắn.

Thẩm Lãng chưa đoán ra Kim Bất Hoán đang giở trò gì.  

Kim Vô Vọng tỉnh giấc, nhớn nhác nhìn quanh, hậm hực nhìn Thẩm Lãng. Vừa thấy Kim Bất Hoán, hắn lộ vẻ kinh hãi, quát lớn một tiếng, vùng người phóng lên, nhưng ngã ngay xuống.

Kim Bất Hoán đã điểm Chương Môn đại huyệt của hắn.

Huyệt Chương Môn nằm ở cuối xương sườn, chính là túi máu. Nếu bị điểm huyệt này, máu không lưu thông được, làm tổn thương đến khí mạch, nửa người dưới không thể nhúc nhích, lại tê dại nhột nhạt như có ngàn con kiến đang bò loạn cắn đốt bên trong. Kim Vô Vọng tuy là một trang nam tử kiên cường, nhưng bị điểm huyệt này, cũng đau đến ứa nước mắt.

Thẩm Lãng tuy vẫn bàng quan, nhưng thấy vẻ mặt Kim Vô Vọng cũng không khỏi âm thầm nghĩ ngợi… “Hai người này chắc đã thù hận lâu năm. Nhưng Kim Bất Hoán dùng thủ đoạn này, thì thật quá tàn ác.” 

(Hết Hồi 5)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận