Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 19: Hồi 7 – May Mắn Thoát Tay Ma (1)


Thuật dịch dung của thiếu niên áo đỏ quả thật tuyệt luân.  

Chu Thất Thất còn đang ngơ ngẩn, thì hắn cười nói:  – Vô luận nàng thích loại nam tử nào, ta cũng có thể cải trang ra như vậy. Nàng ưng ta, như gả cho mấy chục người chồng. Đâu phải cô gái nào cũng được đại phúc đó?

Chu Thất Thất:  – Ngươi! Vô luận ngươi cải trang ra sao, cũng đừng mơ tưởng.

Thiếu niên áo đỏ vừa cười vừa lấy ngón tay trỏ gõ trán:  – Còn không chịu? Tại sao? Tại sao đây? A, ta biết rồi! Nàng là một cô gái thông minh, trọng cái học không nặng dung mạo. Vậy ta chẳng ngại nói cho nàng biết, tại hạ tuy bất tài, nhưng thi văn ca phú mọi thứ đều giỏi, thập bát ban võ nghệ cùng thông. Ngoài ra thì thiên văn địa lý, y bốc tướng số, sáo trúc đàn tranh, cầm kỳ thi họa, săn bắn cung tên, không một thứ nào không biết không tinh. Nếu cô nương gả cho đại trượng phu như ta, trọn đời sẽ không tịch mịch buồn chán. Nàng nhìn thử…

Hắn vừa nói vừa thi triển chín kiểu thân pháp, đều là những võ học bí truyền của Thiếu Lâm, Võ Đương và các đại môn phái. Hắn xoay người vỗ lên tường đá xanh, để lại năm dấu ngón tay ăn sâu vào vách. Tuy võ công của Chu Thất Thất không tinh, nhưng tầm hiểu biết của nàng rất rộng. Vừa liếc sơ, nàng nhận ra ngay đó là công phu “Mật Tông Đại Thủ Ấn”. Thiếu niên này còn trẻ, lại tinh thông các võ học bí truyền trong thiên hạ. Chuyện này cũng thật khó tưởng tượng.

Chu Thất Thất bật hỏi:  – Sao ngươi học được những thứ võ công này?

Hắn mỉm cười vòng tay:  – Võ công thì có khó gì? Những lúc rảnh rỗi, tiểu sinh thường đọc thi văn cổ, rồi lấy đó làm chiêu thức. Xin cô nương chỉ dạy thêm!

Tay áo của hắn khẽ tung, như mây trôi, như nước chảy, chiêu thức tuyệt đẹp tựa cảnh thiên nhiên, giữa trời xanh nước biếc.

Hắn hắng giọng ngâm:  – ‘Tự truyện phương tửu phiên hồng tụ… Tự hữu vi từ động giáng bổn…’    

Hai câu thi này, câu trước là của Dương Cự Nguyên, câu sau là của Đường Ngạn Khiêm. Không những hắn đã ghép hai câu thơ vào thật hay, mà chiêu thức phụ họa cũng rất đẹp mắt. Chu Thất Thất không khỏi khen thầm.

Hai tiếng “giáng bổn” vừa xuất khẩu, áo của hắn chợt lay động lên xuống như bao con rắn đang trườn mình dưới lớp vải gấm. Công lực của hắn phải rất cao cường, không cần ra tay vẫn có thể đả thương đối thủ.  

Thiếu niên áo đỏ lại sang sảng ngâm:  – ‘Vụ khí ám thông thanh quế uyển… Nhật hoa diêu động hoàng kim bào…’

Hai câu thi, một của Lý Thương Ẩn, một của Hứa Hồn, trên dưới bổ khuyết, kết hợp hài hòa.  

Thiếu niên áo đỏ buông thõng tay trái, năm ngón tay liên tục chỉ ra, chợt xoay người, tay phải từ khoé mắt lật lên, thân hình uyển chuyển như nước chảy, cất giọng ngân nga:  – ‘Thùy thủ loạn phiên diêu ngọc bán… Bối nhân đa chỉnh lục vân hoàn…’

Tay phải hơi nghiêng, hai khuỷu tay bắt chéo vào nhau, phát ra một chiêu vừa công vừa thủ, lớn tiếng ngâm:  – ‘Tiêm yêu phạ thúc kim thiền đoạn… Hàn tấn tà trâm ngọc yến quang…’

Hắn xoay người ba vòng, hai tay giang ra vẫy vẫy như cánh chim bay, ngân giọng:  – ‘Hoàng li cửu trụ hồn tương thức… Thanh điểu tây phi ý vị hồi…’

Chu Thất Thất bật thốt lên:  – Hay… hay… thật hay! ‘Thanh điểu tây phi ý vị hồi…’

Thiếu niên áo đỏ mỉm cười, tay phải chợt khua liên tục tạo thành muôn ảnh chưởng che kín bảy mươi hai đại huyệt toàn thân, miệng thì ca vang:  – ‘Liêm tiền xuân sắc ứng thu tích… Lâu thượng hoa tháp tiếu xướng miên…’

Ảnh chưởng bỗng dồn vào một điểm trên tường đá, ngọn đèn lồng trên vách theo hướng ngón tay hắn… chợt tắt.

Hắn bất động, nhìn Chu Thất Thất cười:  – Sao?   

Hắn đã ngâm những tuyệt cú trong các bài thơ của những thi hào nổi tiếng, Dương Cự Nguyên, Đường Ngạn Khiêm, Tiết Gặp, Lý Hạ, “Hồn Tương Thức” của Nhung Tinh, “Ý Vị Hồi” của Lý Thương Ẩn, “Liêm Tiền Xuân Sắc” của Sầm Tố, và “Lâu Thượng Hoa Tháp” của Lưu Trường Khanh.

Những câu thơ này chẳng những không thông với nhau, lại là của danh gia thi tử qua nhiều thời đại. Nếu không phải chuyên học thơ đọc sách, có thể nào tập được tinh diệu thế kia? Những chiêu thức sống động uyển chuyển không những đẹp mắt mà công thủ song toàn, võ sư trong giang hồ, khó ai qua được mười chiêu của hắn.

Chu Thất Thất không khỏi buột miệng khen:  – Quả nhiên văn võ song toàn!

Thiếu niên áo đỏ vòng tay cười lớn:  – Đa tạ cô nương khích lệ, tiểu sinh chẳng dám tự khoe, nhưng trong thiên hạ, chỉ sợ không tìm được người thứ hai như tại hạ.

Chu Thất Thất chớp mắt rồi cười lạnh:  – Chưa chắc!

Thiếu niên áo đỏ:  – Chẳng lẽ cô nương biết ai đó tài mạo có thể so với tại hạ sao?

Mắt Chu Thất Thất mơ mộng mông lung:  – Ta biết được người nọ, vô luận văn võ, ngôn ngữ, vẻ mặt, dáng người… đều hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần. Như ngươi vậy, chưa xứng xách giày cho chàng.  

Thiếu niên áo đỏ sửng sốt, mắt như toé lửa, rồi bật cười lớn:  – Cô nương cố ý chọc giận ta sao?  

Chu Thất Thất dửng dưng:  – Ngươi không tin, thì thôi! Dù sao thì chàng cũng chẳng ở đây. Nếu có chàng bên cạnh, ai bắt nạt được ta?

Thiếu niên áo đỏ giật mình, mắt hắn chợt sáng:  – Ta biết rồi, hắn là Thẩm Lãng.   

Chu Thất Thất:  – Đúng rồi! Thẩm Lãng… Thẩm Lãng, bây giờ anh ở đâu? Có biết em nhớ anh đến dường nào chăng?

Nhớ tới Thẩm Lãng, ánh mắt của nàng trở nên dịu dàng lạ thường.  

Mắt của thiếu niên áo đỏ như toé lửa. Hắn nghiêm mặt lạnh lùng, thẳng người. Dáng dấp của hắn hùng dũng uy nghi, toát ra một mê lực kinh người.

Chu Thất Thất lại chẳng hề rung động, chỉ nhàn nhạt:  – Ngươi cũng là một trong muôn ngàn chọn lựa. Trên đời nếu không có Thẩm Lãng, có lẽ ta đã ưng ngươi.

Thiếu niên áo đỏ nghiến răng:  – Nhưng trên đời còn Thẩm Lãng, nàng sẽ chẳng ưng ta?  

Chu Thất Thất:  – Không cần ta trả lời, ngươi cũng biết.

Thiếu niên áo đỏ hỏi gặn:  – Thẩm Lãng chết thì sao?  

Chu Thất Thất hơi biến sắc, nhưng lại cười tỉnh:  – Thẩm Lãng không phải người dễ giết. Ngươi yên tâm!

Thiếu niên áo đỏ hậm hực:  – Thẩm Lãng… Thẩm Lãng…      

Hắn chợt dậm chân nói lớn:  – Được! Ta cũng muốn biết bản lãnh của hắn ra sao. Ta muốn hắn chết trước mặt ta.

Chu Thất Thất chớp mắt:  – Nếu được thả ra, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm chàng. Hai người gặp nhau là có thể tranh tài cao thấp, phân định được ngay.

Thiếu niên áo đỏ bật cười:  – Nàng giỏi lắm, dùng kế nói khích với ta sao? Ta không dễ bị khích đâu, nhưng ta sẽ thả nàng. Ta muốn nàng dẫn hắn tới đây.  

Chu Thất Thất mừng thầm nhưng vờ do dự:  – Ngươi dám? Ngươi không sợ Thẩm Lãng tới đây giết ngươi sao?  

Thiếu niên áo đỏ:  – Chỉ sợ hắn không dám đến!

Chu Thất Thất cười nhạt:  – Dù có núi gươm chảo dầu, chàng cũng sẽ đến. Chỉ sợ ngươi…

Thiếu niên áo đỏ như chẳng muốn nghe thêm, ra tay giải huyệt cho nàng.

Chu Thất Thất vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng lên. Nhưng tứ chi bị bế huyệt khá lâu, tuy được giải, nhưng mạch máu chưa thông hẳn. Nàng vừa đứng lên lại ngã xuống ngay.

Thiếu niên áo đỏ kịp thời đỡ nàng:  – Nàng đi được không?

Chu Thất Thất:  – Ta không đi được thì bò, không cần ngươi đỡ.

Thiếu niên áo đỏ chỉ cười không đáp. Hắn đặt hai tay trên đùi nàng, nhẹ nhàng xoa bóp ngược lên. Chu Thất Thất trừng mắt, muốn đẩy hắn ra, nhưng những ngón tay của hắn như có ma lực thu hút kỳ lạ. Ngón tay của hắn mơn trớn đến đâu, Chu Thất Thất cảm thấy tê dại nơi đó. Cảm giác ham muốn, yêu thương, mong đợi, sung sướng, thoải mái, rân rân,… thấm vào xương tủy, mạch máu, rồi lan ra khắp người. Những cảm giác nàng chưa từng trải qua. Nàng như vô lực, muốn đẩy hắn ra, lại không muốn đẩy hắn ra.  

Tuy lòng không muốn, nhưng thân nàng không tự chủ được, ngã trọn vào lồng ngực hắn. Dưới ánh đèn mờ, gương mặt của nàng tái nhợt rồi đỏ bừng.  

Ánh mắt của thiếu niên áo đỏ rực lên tia đam mê nóng bỏng, những đầu ngón tay cũng khẽ run.

Chu Thất Thất run giọng:  – Dừng tay… buông ta ra… ta…

Thiếu niên áo đỏ ghé môi sát tai nàng, nhẹ nhàng nói:  – Nàng thật muốn ta buông ra?  

Chu Thất Thất run rẩy, mắt long lanh ngấn lệ:  – Ta… ta không biết! Xin ngươi… ngươi…

Từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cười lẫn trong tiếng quát:  – Giỏi nhỉ, tôi biết ngay sẽ chạy đến đây mà. Hai người đang giở trò gì đó?

Tiếng cười giọng nói đầy mùi chua chát ghen tương, chính là thiếu nữ áo trắng trên lầu khi nãy.

Chu Thất Thất vừa sợ, vừa xấu hổ, mím môi cố đẩy thiếu niên áo đỏ ra.  

Thiếu nữ áo trắng liếc xéo nàng, nhếch môi:  – Tưởng nàng chán ghét hắn lắm mà, sao cứ rúc người trong ngực hắn không chịu đứng lên?  

Chu Thất Thất đỏ mặt. Lúc bình thường, nàng sẽ lên tiếng biện bác. Nhưng lúc này, nàng chẳng nói ra lời. Chính nàng cũng không hiểu chuyện gì. Đây là đầu tiên nàng nếm mùi tình dục. Nàng không tưởng được ma lực của tình dục lại đáng sợ như vậy.

Thiếu nữ áo trắng chớp mắt nhìn thiếu niên áo đỏ cười duyên:  – Cũng định dùng thủ đoạn này với nàng sao?

Đôi mắt của thiếu niên áo đỏ như hai tia lửa, người hắn run lên, mặt nghiêm không nói.

Hắn chầm chậm từng bước tới trước thiếu nữ áo trắng, nhếch môi:  – Ta sao?  

Thiếu nữ áo trắng mặt đỏ như ráng chiều, xoay người định chạy, nhưng thiếu niên áo đỏ đã ôm chầm lấy nàng. Thân nàng mềm nhũn.

Thiếu niên áo đỏ chậm rãi:  – Đây là tự nàng tìm tới, chớ trách ta!

Đôi mắt rực sáng, gương mặt đỏ bừng, hắn vươn tay kéo mạnh váy nàng.  

Chu Thất Thất vội xoay người đi, không dám nhìn.

Một làn gió khẽ thoảng qua tai, chiếc áo choàng trắng từ sau bay tới rơi trước mặt Chu Thất Thất. Tiếng thở dốc của thiếu nữ áo trắng càng thêm dồn dập. Chu Thất Thất cũng theo nhịp thở này mà run bần bật. Nàng muốn chạy ra ngoài, nhưng chân nhấc không lên.

Tiếng thiếu niên áo đỏ từ sau lưng:  – Ta đã tha nàng, sao còn chưa đi?

Chu Thất Thất mím môi, xoay người lảo đảo.  

Lại nghe tiếng thiếu niên áo đỏ:  – Khoác chiếc áo trắng ấy lên người, ra cửa quẹo trái, đừng đứng lại, cũng đừng ngó lại. Sẽ có người tiếp ứng. Đi mau, đừng đợi ta đổi ý.

Chu Thất Thất cắn môi đến chảy máu, chẳng kịp suy nghĩ, nhặt chiếc áo lên, chạy thẳng ra ngoài, không dám nhìn lại.

Nàng loạng choạng bước ra khỏi cửa, run rẩy khoác áo lên người, vòng qua hai khúc quanh bên trái, tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.

Nàng chợt nhớ mình vốn muốn quan sát cảnh chung quanh, nhưng bây giờ vô luận thế nào, nàng cũng chẳng dám quay đầu lại. Thiếu niên áo đỏ kia đáng sợ, đáng hận hơn cả ác ma, nàng chưa bao giờ sợ hay hận đến thế này.

Trong đường hầm chợt vang lên tiếng xích sắt kéo lê trên đất.

Chu Thất Thất chẳng dám dừng lại. Nàng kinh ngạc trước sự rộng lớn của địa đạo này. Ngẩng đầu nhắm hướng, nàng thấy phía trước có hai nam tử đang đứng giữa đường. Chu Thất Thất hoảng hồn, nhưng chỉ biết nhắm mắt đi tới chứ chẳng dám trở lui. Bọn trước mặt tuy đáng sợ, nhưng thiếu niên áo đỏ phía sau còn đáng sợ hơn nhiều.

Hai tên kia thấy nàng, chẳng thay sắc mặt.

Một tên lên tiếng:  – Cô nương này hơi lạ.

Tên còn lại:  – Chắc mới được phu nhân thu dụng.  

Nghe bọn họ trò chuyện, Chu Thất Thất đã hiểu dụng ý của thiếu niên áo đỏ khi bảo nàng khoác chiếc áo này, lập tức có thêm can đảm, bước nhanh qua mặt họ.

Hai tên kia không những không ngăn trở, lại còn khom người cười bồi:  – Cô nương có chuyện ra ngoài?  

Chu Thất Thất chẳng dám nói nhiều, chỉ “hừ” một tiếng, rồi vội vã đi qua.  

Tiếng một tên nam tử phía sau nói nhỏ:  – Vị cô nương này oai nhỉ.

Hai bên đường hầm có nhiều phòng giam, cửa khóa im ỉm. Bọn Triển Anh Tùng, Phương Thiên Lý, cùng những người mất tích nơi cổ mộ có lẽ đang bị giam ở đây. Mỹ phụ tóc mây nếu không phải là Vân Mộng tiên tử thì cũng có quan hệ với bà. Tất cả những bí mật này, Thẩm Lãng đang một lòng muốn phá, hôm nay Chu Thất Thất lại vô tình phanh phui tất cả.  

Nghĩ tới đây, Chu Thất Thất nghe lòng nhẹ nhõm lâng lâng. Nghĩ đến những gì mình sẽ nói cho người yêu, bao khổ nạn chẳng còn nghĩa lý gì.

Nàng bước nhanh hơn, miên man suy nghĩ… “Chịu khổ vì người yêu cũng là một hạnh phúc. Trên đời có mấy ai được hưởng hạnh phúc này. Ta so ra sung sướng hơn bao người.”

Mãi suy nghĩ, nàng đã đi tới cuối địa đạo, nhưng không thấy cửa ra.

Đang phân vân, thì bỗng một người từ trong bóng tối phóng ra, khiến Chu Thất Thất giật mình.

Hắn cao hơn tám thước. Chu Thất Thất chẳng phải người bé nhỏ, nhưng chỉ đứng ngang ngực hắn. Nàng cũng không phải người gầy ốm, nhưng chỉ bằng cái bắp tay của hắn.  

Tuy thân thể cao lớn dềnh dàng, hắn lại rất linh hoạt. Hắn xuất hiện bất ngờ trước mặt nàng như trong chuyện thần thoại quỷ ma. Mình trần trùng trục bóng loáng, đầu nhẵn thín to bằng chiếc đấu. Trông hắn như loại người hung ác, nhưng ánh mắt lại hết sức hiền hoà. Hắn đang dịu dàng nhìn Chu Thất Thất.    

Nàng cũng hơi yên lòng, bạo gan hỏi:  – Có phải thiếu gia phái ông tới tiếp ứng tôi?  

Người khổng lồ kia gật đầu, lại đưa tay chỉ vào tai và miệng.

Chu Thất Thất chợt hiểu… “Thì ra hắn câm và điếc.

Người khổng lồ vươn hai cánh tay to lớn lên cao, trần địa đạo cao cỡ hai người chồng lên, mà hắn chỉ cần đưa tay lên là đụng tới.

Hắn chợt gồng người nâng khối đá to lớn ở trên, chính là nắp hầm địa đạo. Những thớ thịt cuồn cuộn như bao con rắn đang uốn lượn dưới lớp da bóng loáng.

Chu Thất Thất há mồm kinh ngạc… “Khí lực của hắn thật kinh người, chắc chẳng ai nâng nổi cái khối đá này ngoài hắn.”

Nàng không dám nghĩ nhiều, chỉ vội vàng thi lễ:  – Đa tạ tương trợ!

Nàng cũng không dám nhìn lại, nhún chân phóng mình qua khoảng trống vọt lên trên. 

Chu Thất Thất cứ ngỡ bên ngoài là rừng hoang hay bãi tha ma, nhưng cửa miệng hầm lại là phía sau của một trại đóng quan tài.

Trong gian phòng rộng, giữa những chiếc hòm đã đóng xong hoặc còn dang dở, bao người đàn ông lực lưỡng lưng trần, đang cưa mộc, gõ đinh. Không khí hết sức bận rộn. Trại hòm này hẳn làm ăn phát đạt.

Tuy hoảng hồn, nhưng nắp hầm đã đóng, Chu Thất Thất chỉ biết nhắm mắt đứng lên.

Bốn phía chẳng ai quay lại nhìn nàng.

Bên ngoài là tiếng huyên náo của phố chợ. Trước trại có hai khách nhân đang chọn áo quan.  Tiếng cưa gỗ, tiếng đóng đinh, thật náo nhiệt vô cùng.

Đứng giữa tiệm quan tài ồn ào, Chu Thất Thất chợt rùng mình kinh hãi… “Trại hòm? Sao lại là trại hòm? Chẳng lẽ khi địa đạo có người chết, sẵn nơi này liệm thây rồi đem ra ngoài chôn luôn? Thần không biết, quỷ không hay. Áo quan đưa ra từ trại hòm, ai lại nghi ngờ. Bao nhiêu người chết nơi địa đạo cũng chẳng ai hay biết… Tổ chức này có kế hoạch giết người hết sức chu đáo, vừa an toàn, vừa thần bí.”

Nàng càng nghĩ càng kinh, cắn răng, cúi đầu lầm lũi bước ra.

Bên ngoài có hai gã đang chào hỏi khách, một mặt rỗ chằng chịt, một thì sứt môi giọng ngọng nghịu khó nghe. Gian hàng phía trước có cái quầy tính tiền, trên có chiếc cân bạc.

Chu Thất Thất ráng ghi nhớ cảnh chung quanh, thầm nghĩ… “Chỉ cần ta nhớ cái trại hòm này, là có thể dẫn Thẩm Lãng tới đây,”  

Tuy có khách đưa mắt nhìn nàng kinh ngạc, nhưng hai tên chào hàng lại chẳng lưu tâm. Chu Thất Thất mừng thầm, ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài. Phố chợ đông đúc nhộn nhịp khiến nàng thật cao hứng.

Chạy qua đường rồi nàng mới dám quay đầu nhìn lại. Cửa chính của tiệm có treo bảng hiệu “Vương Sâm Ký”. Bên cửa có hai câu đối… “Chỉ sợ làm ăn quá tốt. Cũng mong khách bớt tới thăm.”

Chu Thất Thất nhoẻn miệng cười, ráng ghi lòng bảng hiệu cùng câu đối… “Chỉ cần ta nhớ chỗ này, coi các ngươi chạy đi đâu? Một mình ta phá đại âm mưu bí mật chấn động thiên hạ này, Thẩm Lãng từ nay sẽ không thể nói ta vô dụng.”

Nàng cảm thấy thật vui, đi được vài bước, nàng lại nghĩ… “Cũng lạ, họ thừa hiểu ta đã biết bí mật của họ, sao lại thả ta? Thiếu niên áo đỏ chẳng lẽ điên rồi? Cơ nghiệp mẫu thân hắn đã khổ công gầy dựng, hắn lại hủy đi trong chốc lát? Sao hắn làm chuyện như vậy? Chẳng lẽ vì ta? Không! Không thể nào… không thể nào…”

Nàng tuy tự bảo “không thể nào”, nhưng cũng mỉm cười thật tươi… “Nếu ta có thể vì Thẩm Lãng hy sinh hết thảy, thiếu niên kia cũng có thể vì ta mà hết thảy hy sinh. Đây chính là sức mạnh của tình yêu, tình yêu sâu đậm.” Nghĩ tới đây, nàng bỗng cảm thấy đời thật ngọt ngào.

Hoàng hôn! Nắng chiều vàng óng ánh trên gương mặt rực rỡ như hoa của mọi người. Chu Thất Thất cảm thấy cả đời chưa từng gặp khí trời đáng yêu như thế, gặp quá nhiều người khả ái như vậy. Thân thể nàng bỗng nhè nhẹ lâng lâng, tựa hồ như muốn cùng trời chiều bay bổng.

Rồi màn đêm buông xuống! Chu Thất Thất chợt nhớ ra mình còn nhiều mối lo. Bây giờ nàng không một xu dính túi, vừa đói vừa mệt, biển người mờ mịt, Thẩm Lãng chẳng biết nơi nào?  

Vừa phải đối mặt với sự sống cái chết, nên nàng chưa nghĩ đến những mối lo này. Giờ nàng mới thấy những phiền não này tuy nhỏ, nhưng lại rất thực tế và cũng khó giải quyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận