Tưởng Đồng Phạm đặt bát đũa xuống, thấy ngục tốt đã đi xa, trong mắt nhìn về phía Tưởng phu nhân thoáng lóe lên một tia sắc lạnh, hạ giọng nói:
“Không cần nhờ ai cả, nàng chỉ cần ở nhà cùng Anh nhi chăm sóc lẫn nhau, tự sẽ có người giúp ta thoát thân.”
Tưởng phu nhân ngạc nhiên mở to miệng.
—
Sau khi hạ nha, Linh Phủ cố ý chờ Khuất Nguyên Đình cùng về.
Thấy Linh Phủ đang đợi mình, tâm trạng Khuất Nguyên Đình rất vui vẻ:
“Hôm nay thật là vinh hạnh, khiến Linh Phủ cô nương phải chờ đợi.”
Hiện tại hai người đã thân thiết hơn trước rất nhiều, việc đùa giỡn cũng trở thành thường lệ, dù gì cũng từng là bạn đồng hành trong vai “phi tặc”.
Linh Phủ mỉm cười nói:
“Đã nhận của huynh một trăm tấm vải vóc, ta thay huynh mà cảm thấy đau lòng, vì vậy ở đây chờ để an ủi huynh một chút.”
Khuất Nguyên Đình nhướng mày:
“Chỉ như vậy mà đã an ủi được sao?”
Linh Phủ rất nhanh hiểu ý:
“Hôm nào ta mời Nguyên Đình huynh đến Phong Lạc Lâu, thế nào?”
Khuất Nguyên Đình cong khóe miệng cười:
“Như vậy thì cũng tạm được.”
Thấy tâm trạng hắn tốt, Linh Phủ thử dò hỏi:
“Hạt giống, nông cụ, và bò cày đều đã được phân phát, tiếp theo cần phải đảm bảo mọi thứ được sử dụng đúng cách. Ta muốn bàn với Nguyên Đình huynh, dẫn vài người đi xuống thôn làng xem xét.”
Khuất Nguyên Đình gật đầu:
“Đây là việc chính sự, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Linh Phủ biết hắn chưa hiểu rõ ý mình, bèn giải thích:
“Ta biết Nguyên Đình huynh dạo này đang bận rộn với việc làm sổ Thanh Miêu, việc này liên quan đến thuế địa tô năm nay, mà thời hạn cũng đã gần kề. Ta muốn trước khi thu hoạch mùa thu, sẽ ở lại các thôn làng tuần tra, có chuyện gì cũng có thể kịp thời nắm bắt.”
Khuất Nguyên Đình hơi khựng lại.
Nàng nghiêm túc nhìn hắn:
“Lương trong kho quan đã cho vay, tiền cũng đã chi ra, nếu không tận mắt nhìn thấy ruộng đồng có kết quả, lòng ta bất an, buổi tối cũng không ngủ yên.”
Lòng Khuất Nguyên Đình chợt cảm thấy như bị đ.â.m mạnh.
Những áp lực này vốn là của hắn, cũng nên là của hắn, nhưng cô nương bên cạnh lại âm thầm gánh lấy tất cả mà không nói một lời.
Đột nhiên, hắn hiểu được một từ: Đồng cam cộng khổ.
Giữa họ chưa có bao nhiêu đồng cam, nhưng vẫn luôn cùng nhau chịu khổ.
Từng bước, từng chút, nàng chưa từng rời bỏ.
Hiện tại nàng chủ động đề nghị nhận làm việc cực nhọc đó, lòng Khuất Nguyên Đình tràn đầy nhu tình, từ sâu thẳm không nỡ để nàng phải chịu khổ.
“Điều kiện ở thôn xóm đơn sơ, nàng vẫn là không nên…”
“Nguyên Đình huynh,” Linh Phủ hiếm khi cắt ngang lời hắn, “ta không quan tâm điều kiện thôn quê thế nào, nhưng ta rất quan tâm đến vụ thu hoạch này. Nếu huynh không yên tâm, có thể để một tư hộ tá đi cùng.”
Linh Phủ còn nhiều điều chưa nói ra. Là người đến từ tương lai, nàng hiểu rõ từ chính sách đến thực thi có thể thay đổi lớn nhường nào.
Những con bò, hạt giống, nông cụ kia, đều là việc mà Khuất Nguyên Đình đã đem gia sản của huyện ấp và cả gia sản riêng của mình ra đánh cược.
Khuất Nguyên Đình dù có năng lực, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người.
Việc làm sổ sách, quản lý hộ khẩu, thu thuế lao dịch, nhận đất đai, giải quyết kiện tụng, tất cả đều không thể thiếu hắn.
Mà chuyện canh nông lại càng cơ bản và trọng yếu.
Ánh mắt nàng trong trẻo nhìn hắn: “Nguyên Đình huynh, huynh còn nhớ những gì chúng ta từng bàn không? Làm giàu cho dân chính là điều ta khao khát nhất. Nguyên Đình huynh đã đặt hết tâm huyết vào chuyện nông vụ, ta cũng phải dốc toàn lực.”
Ánh sáng rực rỡ trong mắt Linh Phủ khiến Khuất Nguyên Đình nhìn thấy được quyết tâm và ý chí của nàng. Hắn ở bên Linh Phủ cũng đã không ít thời gian, hiểu rõ nàng là người có chủ kiến, chuyện nàng nhận định thì rất khó lay chuyển.
Lần trước hắn không đưa nàng đi quân doanh Hồi Hột, kết quả ra sao?
Khuất Nguyên Đình thừa hiểu, trở ngại lớn nhất trong chuyện này kỳ thực là từ lòng đau xót và không nỡ của hắn, nhưng hắn cũng biết mình không thể ngăn cản nàng thêm nữa.
“Vậy thì chúng ta bàn về nhân sự đi.” Hắn nghiêm túc nói.
Thay vì ngăn cản nàng, chi bằng giúp nàng chuẩn bị mọi thứ chu toàn, huống chi việc nàng muốn làm là đúng đắn.
“Ừm!” Linh Phủ cười tươi đáp, “Ta còn có chuyện muốn bàn với Nguyên Đình huynh.”
Khuất Nguyên Đình đã quá quen thuộc với nụ cười này, đó là dấu hiệu Linh Phủ sắp đưa ra yêu cầu.
“Nói đi, nàng còn muốn gì?” Hắn mỉm cười.
“Huynh nhìn ra rồi à, hì hì, thật ra ta cũng hơi ngại.” Linh Phủ vô thức sờ sờ dái tai, “Ta muốn mang theo hai người trong nội nha cùng đi, chuyện này có phá quy củ không?”
“Muốn ai?”
“Anh Nữ và A Vân.”
Khuất Nguyên Đình không chút do dự, gật đầu: “Đương nhiên để các nàng ấy đi theo chăm sóc nàng.”
Linh Phủ: “…”
Thôi được, chỉ cần huynh chịu thả người.
Trước hết cứ đưa họ theo đã, rồi tích lũy công lao, chờ thời cơ thích hợp lại xin Khuất Nguyên Đình một ân miễn, hẳn là khả thi.
Dù sao, Nguyên Đình huynh thật sự là… rất rất tốt.
Quay về chỗ ở trong nội nha, Linh Phủ liền kể chuyện này cho Anh Nữ và A Vân. Phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược.
Anh Nữ rất vui mừng vì có thể thỉnh thoảng ra ngoài, ngắm nhìn cảnh sắc thôn quê quen thuộc, bởi Linh Phủ đã giảng giải rằng bên ngoài giờ không còn là thời loạn lạc nữa.
A Vân thì lòng đầy bực bội, ai muốn theo nàng về quê chứ? Đi làm việc cho nàng là để có cơ hội xuất hiện trước mặt Khuất Nguyên Đình, giờ thì hay rồi, trực tiếp bị đẩy xuống quê, hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu!
Đi, hay không đi?
Nhìn Anh Nữ hào hứng vây quanh Linh Phủ hỏi han, chuẩn bị hành lý, A Vân cắn răng: Đi!
Con người phải có tầm nhìn xa, tự mình tìm tới cơ hội, nếu ngay từ đầu đã từ chối nhiệm vụ Linh Phủ giao, chẳng khác nào tự tay vứt bỏ cơ hội này.
Huống hồ, trong quá trình đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Biết đâu Khuất huyện lệnh cũng sẽ xuống quê khảo sát thì sao…
A Vân quyết định, cũng trở nên nhiệt tình, ba người túm tụm bàn bạc xem cần mang theo những gì.
Hôm sau, Linh Phủ xin Khuất Nguyên Đình một ngày nghỉ để tới Đôn Nghĩa Phường gặp Cù thị trao đổi một số việc.
Nghe tin Linh Phủ muốn xuống thôn quê, Cù thị không khỏi lo lắng.
Linh Phủ nói: “Mẫu thân không cần lo, lần này có nhiều người đi cùng nữ nhi, có Hà tư hộ tá, Tôn Bảo, Triệu Nhị, còn có hai nha hoàn trong nội nha nữa.”
Cù thị nghe vậy, nhiều người như thế, lại còn có nha hoàn đi cùng, lúc này mới yên tâm.
Nhưng bà vẫn bảo Điền bà tử chuẩn bị đủ thứ, nào là túi hương đuổi muỗi, màn chống muỗi, y phục thay đổi, thuốc men thường dùng v.v…
Linh Phủ cũng không cản, hiểu rằng mang theo những thứ này sẽ khiến Cù thị an tâm hơn.
Nàng nói với Cù thị: “Mẫu thân, lần này con về không chỉ để báo với người chuyện này, mà còn muốn bàn về việc ruộng đất của nhà chúng ta.”
Cù thị đáp: “Chuyện đồng ruộng mẫu thân không hiểu lắm. Con làm ở nha môn cũng đã một thời gian, lại đọc nhiều sách, con có tính toán gì thì cứ nói.”
Linh Phủ thưa: “Tám mươi mẫu vĩnh nghiệp điền do phụ thân để lại không thể bỏ hoang. Dù giờ đã qua tiết hạ chí, nhưng vẫn có thể gieo trồng một số thứ. Đợi khi người thuê trước thu hoạch xong, chúng ta liền thuê người trồng lại mảnh đất đó, được không ạ?”
Cù thị hiền từ nhìn con gái: “Việc đồng ruộng mẫu thân không rành, vốn định cứ cho người khác thuê trồng, nhưng nếu Linh Phủ có kế hoạch, vậy thì cứ theo ý con mà làm.”