A Ngu nói y dịch dung vì sợ nhan sắc của mình sẽ đem lại phiền phức không cần thiết.
Gia nhập môn phái nào đó vì muốn trở lên cường đại, nào ngờ lại bị đồng môn hãm hại, bỏ rơi.
Phẫn uất khiến y hắc hoá, muốn tìm cách báo thù.
Bản danh sách kia cũng phục vụ cho sự nghiệp phục thù ấy.
Lý do nghe cũng hợp lý, không kẽ hở, rất giống trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp.
Dĩ nhiên Thư Di đếch tin.
Nhưng nàng im lặng nghe xong cũng chỉ xoa cằm, không để bụng vẫy vẫy tay cho người rời đi.
Dùng bốn chữ không hề gợn sóng tới hình dung cũng không chút nào nói quá.
A Ngu buồn bực, thấy khó hiểu.
Dễ dàng chấp nhận như vậy?
Nàng không muốn hỏi thêm sao? Hay căn bản nàng cũng chẳng quan tâm?
Nam tử ho nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp động lòng người chớp chớp, tò mò hỏi một câu.
:”Ngươi không muốn hỏi gì sao?” Ít nhất cũng nghi ngờ hạch sách vài câu mới đúng chứ?
Thiếu nữ nhìn y từ trên xuống dưới, ánh mắt thâm thúy
:”Ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi nói.”
:”Nhưng không sao cả, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian cùng nhau để tìm hiểu chuyện này.”
A Ngu :”…” Nghe hơi sai.
Sợ quá.
[ Nhiệm vụ thứ ba: Trừng trị nhóm người bỏ rơi A Ngu. ]
Lại thêm một nhiệm vụ liên quan đến hắn.
Thư Di chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.
Có khi nào hệ thống này là do A Ngu tạo ra không?
Nhưng khả năng vô cùng thấp.
Hẳn là không phải.
Nàng hơi nghiêng người về phía trước.
:”Nhớ tên môn phái ngươi gia nhập kia không?”
Nam tử siết chặt quyền, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó.
:”Đám người đó đến từ Điện Ngọc Thánh ở phía Đông.”
:”Tự xưng là danh môn chính phái, xong lại lén lút làm cái hành động dơ bẩn cũng không thẹn với lòng.”
Giọng nói hàm chứa ý vị trào phúng.
:”Vậy đến đó đi. Tạ giúp ngươi đòi cái công đạo.”
A Ngu giật mình nhìn nàng chằm chằm, con ngươi đen thẳm không rõ ý vị.
Y lén lút dịch lại gần nàng chút, nhỏ giọng.
:”Vậy ta giúp ngươi dẫn đường.”
Làn tóc đen sau lưng nam tử xả xuống mượt như thác nước tôn lên khuôn mặt yêu dã quyến rũ tới cực điểm.
Thư Di vươn tay, tự nhiên vỗ đầu y hai cái, thanh âm thanh lãnh
:”Về sau không cần dịch dung nữa.”
:”Được.” Nam tử nhẹ giọng đáp.
Hành trình tiếp theo đã được quyết định.
Thanh Mai Thiên Ẩn nghe nói chuyện này liền đi theo.
Lấy lý do là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thêm vào đó, lúc xoay người nhìn thấy A Ngu, nàng cũng thiếu chút nữa bị ánh sáng đẹp đẽ của người trước mặt làm mù hai mắt.
Là cái tên trông tầm thường kia sao?
Trước giờ hắn dịch dung hở?
Lại nhìn nam tử vẫn luôn bám sau Thư Di mọi lúc mọi nơi, Thanh Mai Thiên Ẩn thành công não bổ.
À ra vậy.
Kim ốc tàng tiều, sợ người dòm ngó.
Cũng tình thú phết.
_
Xuyên qua những ngọn núi lớn đan xen nằm rải rác là vùng đồng bằng cát trắng chằng chịt những nhánh sông hồ uốn lượn.
Điện Ngọc Thánh đại danh đỉnh đỉnh, chiếm phần lớn cường giả trên khắp đại lục.
Nó sừng sững nằm giữa mê trận sông nước, nguy hiểm trập trùng.
Muốn vào cũng cần có người trong Điện chỉ dẫn, nên Ngọc Thánh rất ít khi bị đột nhập.
Thư Di :”…” Tại sao cứ phải xây cho hoành tráng khó đi.
Không thấy mất công à?
Xây một cái trên đất khó lắm à?
Mấy trưởng lão, tiền bối thích chơi trò thần bí khó lường, thư Di cũng chẳng hiểu nổi kiểu suy nghĩ đó.
Mấy ngày nay ba người họ đã vượt qua vùng rừng núi, tiến vào khu cát trắng.
Xung quanh trước mặt tràn ngập các hồ nước nông sâu, là lãnh địa của Điện Ngọc Thánh.
Không có cây cối làm điểm tựa, rất khó xài khinh công, chỉ có thể trực tiếp lội nước. Lại nói đi trong nước rất tiêu hao thể lực, chưa kể ở trong nước không thấy mệt nhưng lúc leo lên cạn lại thì tứ chi sẽ cảm thấy cực kỳ nặng nề, nặng đến độ không nhấc lên nổi.
Thư Di không mệt. Nhưng mà nàng lo hai người phía sau mệt.
Nhìn nam tử phía saucố sức lội qua hồ nước, thiếu nữ hơi rũ mắt.
Đột nhiên cảm thấy rất phiền não.
Nhỡ có làm sao, nhiệm vụ tiếp theo liên quan đến hắn lại tạch à.
Thế là ba người tạm dừng lại, ngồi xuống cạnh hồ nghỉ ngơi.
Thanh Mai Thiên Ẩn một ngụm lớn nước mang theo, thở phào một cái, chán nản nhìn vùng nước lớn phía trước.
Thư Di tạm rời đi vài khắc.
Cho đến khi nàng xách vài con cá bắt được quay về, lại thấy hai kẻ nào đó vẫn giữ nguyên tư thế, chết lặng bên đống củi khô.
Thư Di cất tiếng nói uy nghiêm mà lạnh lẽo
:”Sao hai ngươi không làm gì? Không cần ăn luôn à?”
Thanh Mai Thiên Ẩn khó hiểu nhìn nàng :”Ngươi nhìn ta với A Ngu xem, trông thằng nào giống người biết nấu ăn?”
Thư Di :”…”
Nàng cũng không chịu được để cho đôi tay vàng ngọc của ai kia chịu đau khổ như thế, chỉ có thể xắn tay áo nấu cơm.
Đấy gọi là thương hương tiếc ngọc.
Trên lưng gánh việc lớn.
Tâm lại lo cơm áo chúng sinh.
Mấy con cá nhanh chóng được xử lý sạch sẽ, chuyển đến nướng trên lửa.
Chỉ cần thêm một chút gia vị thích hợp, chẳng mấy chốc cá đã chín vàng rộm, toả ra hương thơm hấp dẫn.
Thanh Mai Thiên Ẩn hớn hở sáp lại, thò móng vuốt về phía con cá to nhất :”Bà chủ chu đáo thật. Tạ cũng không khách sáo nữa.”
Cơ mà tay vươn ra lại bị đập rớt.
Thư Di dùng ánh mắt trìu mến nhân ái nhìn đối phương.
:”Không làm mà đòi có ăn?”
Thanh Mai Thiên Ẩn co rút khoé miệng. Miệng mấp máy chửi nhưng chẳng phát ra tiếng.
Lúc sau, chỉ thấy nàng ôm tay ngồi ở một chỗ cách đó không xa lắm, tủi thân nhìn Thư Di mang một còn cá siêu siêu to đã lọc sạch xương đến cho A Ngu.
Lại nhìn trước mặt một cái lá sạch chứa đầy cá vụn nhỏ xíu, Thanh Mai Thiên Ẩn buồn chán nghịch ngón tay. Thỉnh thoảng cầm cá lên cắn một cái.
Ài.
Người ta chỉ muốn chăm sóc ái nhân nhà người ta.
Trông mặt tên A Ngu đắc chí chưa kìa.
Y có người lo.
Mình lại chẳng có gì.
Bảo bối tổn thương, nhưng bảo bối không muốn nói.
_
A Ngu kéo lại áo choàng trên người được Thư Di khoác cho, chậm rãi nói ra thông tin
:”Điện Ngọc Thánh cách đây không xa. Ước chừng mai là đến rồi.”
:”Đệ tử trong phái trên người toàn mặc một bộ lam y, mang theo ngọc bội thống nhất khắc hoa văn vân mây. Lúc đi ra ngoài lãnh địa làm nhiệm vụ mới đổi qua thường phục để tránh bị kẻ thù nhận ra.”
Đang nói, Thanh Mai Thiên Ẩn ngồi bên kia lại chậc một tiếng. Nhánh cây khô trong tay nàng nhấc lên chỉ về một hướng.
:”Giống thế kia á?”
Thư Di hơi nhướng mày. A Ngu cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời nhíu mày.
Phía xa quả nhiên có người tới. Nhác thấy là hai nam đệ tử của Điện Ngọc Thánh.
Thư Di đứng dậy thản nhiên vặn cổ tay.
Thanh Mai Thiên Ẩn theo bản năng rợn tóc gáy.
Cơ mà A Ngu lại nhanh hơn cản nàng lại, thấp giọng nói
:”Ngọc bội của Điện có thể báo nguy, nếu không cẩn thận chúng ta sẽ bị vây công bên ngoài, không cách nào vào điện. Cũng sẽ khó tìm được đám người kia. Tốt nhất là đi đường vòng, đợi thời cơ thích hợp.”
Y phân tích cụ thể tình huống, nhanh chóng phán đoán tìm được một phương pháp chính xác.
Tóm lại ý tứ là trực tiếp đánh sẽ mang đến cực nhiều phiền phức. Phải đánh lén.
Thanh Mai Thiên Ẩn cũng gật đầu tán thành. Nàng chưa muốn bị cả môn phái vây công nhốt vào nhà lao đâu.
Thư Di :”…” Các người xem thường ta rồi.
Chỉ là một cái môn phái. Với sức mạnh của ta, không phải là vấn đề.
Đánh thẳng không tốt à.
Có vũ lực thì cần gì xài não cho mệt thân.
Hai đứa này phiền ghê.
Đem đi chôn thôi.
Ai thích hốt thì hốt.
A Ngu đứng bên cạnh không yên lòng nắm cổ tay nàng, đề phòng vị nào đó chạy đi đánh người, mất công còn phải dọn dẹp hậu quả.
Y còn rất tận tâm mà nhắc nhở
:”Điện Ngọc Thánh cực kỳ phức tạp, ngươi không hiểu đâu.” Nói chung là thế giới này rất nguy hiểm, không được rời khỏi ta quá xa.
Thư Di :”À.”
Nàng nhìn hai người A Ngu với Thanh Mai Thiên Ẩn nghiêm túc tính toán bàn bạc, quyết định nuốt lời bên miệng xuống.
Thôi.
Tránh đả kích họ.
Thêm một phần lòng vòng thôi mà. Có làm sao mình vẫn gánh được.
Thế là Thư Di bị hai tên khí huyết phừng phừng kia kéo chạy đi trốn. Ẩn nấp theo sau hai đệ tử nọ. Tránh chỗ này, tránh chỗ kia. Vòng vòng vèo vèo mới tới được cửa Điện.
Thư Di :”…” Có chút hối hận.