Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 42: Cái này tuyệt đối không phải là vì ghen (1)


Tuy rằng thời gian đến vương phủ không lâu, nhưng nhân duyên của nàng cũng không tệ lắm, thấy nàng trúng độc không thể ra khỏi phòng, rất nhiều người chạy tới bồi nàng nói chuyện phiếm.

Cho nên chuyện thăm dò tin tức cũng không chậm trễ, hiện tại cuộc sống của nàng rất tự tại.

Đáng tiếc chính là, rõ ràng thẻ bài thân phận trong cả nước đều là từ Tĩnh Vương phủ phát ra, nhưng trong phủ lại không ai nhắc tới việc này, thậm chí, lúc trước nàng đi lang thang trong phủ, cũng không nhìn thấy có phòng đặc biệt làm cái này.

Chẳng lẽ muốn kiếm được thẻ bài thân phận, cũng chỉ có thể thu phục Hách Liên Dạ trước mới được?

Vỗ vỗ cằm, Giang Ngư Ngư rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Còn người được nàng suy nghĩ, hiện tại đang đi tới phòng của nàng.

Vừa nhìn thấy y vào cửa, ánh mắt Giang Ngư Ngư sáng ngời lên, “Vương —— “

Ánh mắt đảo quay một vòng, đảo qua hai tay trống trơn của y, ánh sáng trong mắt mang lập tức biến mất, ngay cả chào hỏi cũng chỉ nói một nửa liền im bặt.

Không mang đồ ăn đến, Hách Liên Dạ ở nàng trong mắt lập tức biến thành không khí.

Thật đúng là lần đầu tiên “hưởng thụ” loại đãi ngộ này.

Bật cười lắc lắc đầu, Hách Liên Dạ từ trong lòng ngực lấy ra một bao giấy dầu nhiều tầng ra ngoài, đưa qua cho nàng.

Bây giờ mỗi ngày đều lạnh, y sợ thức ăn lạnh không thể ăn, nên đặt biệt cất trong ngực.

Chỉ là tiểu nha đầu này cũng thật là kỳ quái, trước ngực y phồng to lên như vậy, vừa nhìn liền biết cất đồ trong đó, vậy mà tiểu nha đầu này lại không chú ý tới.

Coi như không phải là làm trinh thám, phàm là người tập võ, lực quan sát nhất định nhạy cảm hơn người bình thường một ít, chuyện rõ ràng như vậy, không có khả năng không nhìn thấy được.

Tại sao tiểu nha đầu này cố tình không giống người thường như vậy?

Y thật sự càng ngày càng thấy tò mò, rốt cuộc nàng học võ công ở dưới tình huống nào, lại học được cái gì.

Vừa nhìn thấy đồ ăn, Giang Ngư Ngư lập tức xem y là thượng khách, nở nụ cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, “Vương gia, chào!”

Lật mặt nhanh vậy sao?

Chẳng bao lâu sau, sức quyến rũ của Hách Liên Dạ còn không sánh bằng một bao hạt dẻ rang đường mới ra nồi…

Khẽ cười một tiếng, Hách Liên Dạ lại lấy bọc giấy trở về, ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm một viên hạt dẻ lên, sau khi lọt vỏ xong lại ném vào miệng của mình, “Ừm, bổn vương đến tìm một nơi ăn hạt dẻ.”

Khóe môi cười nhạt say lòng người, vừa nhìn chính là tâm tình rất tốt.

Từ trước đến nay y không ăn vặt, lúc dùng bữa cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay có một tiểu nha đầu ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn, thế nhưng y lại cảm thấy mùi vị của hạt dẻ rang đường này đặc biệt thơm ngọt, quả thật mùi vị không tệ.

Cướp đồ ăn của nàng? Hương ngọt nồng đậm tản khắp trong không khí, Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào mỗ yêu nghiệt ăn một mình. buồn bực đến mức tiểu vũ trụ sắp bạo phát.

Tên yêu nghiệt này còn cố tình ăn rất không ăn phận, thỉnh thoảng hứng khởi sẽ cầm hạt dẻ hơi lắc lắc một chút.

Hạt dẻ này rang rất vừa lửa, trong nhân và vỏ ngoài hoàn toàn tách biệt, lắc lắc một chút là có thể nghe thấy âm thanh nhỏ bên trong vỏ, giống như nhân hạt dẻ tỏa ra hương thơm nồng nàng kia nhiệt liệt chào hỏi bạn, càng không ngừng gọi “Đến ăn tôi đi đến ăn tôi đi” …

Đương nhiên, đây đều là ảo giác lúc Giang Ngư Ngư thèm ăn mà không có để ăn sinh sản ra.

“Tiểu nha đầu, ban nãy lúc bổn vương vừa vào cửa tại sao cô lại không phát hiện ra bao hạt dẻ này?” Giọng nói êm tai đột nhiên đặt câu hỏi.

Đây là đang thừa lúc nàng phân tâm mà muốn nói suông sao?

Giang Ngư Ngư rất lạnh nhạt bình tĩnh mà nháy mắt mấy cái, “Không phát hiện ra, sau khi Vương gia vào cửa, chỉ thấy bụng lớn lên thôi.”

“…” Hách Liên Dạ đột nhiên hối hận mình mở ra một cái đề tài như vậy.

Nhưng trước khi y ngăn lại, Giang Ngư Ngư đã nói ra câu kế tiếp, “Trước kia ở trong núi, cũng thường xuyên sẽ có động vật nhỏ như vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận