“… Khụ!” Hách Liên Dạ cười đến ho khan một tiếng, “Mẹ cô còn nói cái gì?”
“Rất nhiều!” Giang Ngư Ngư bày ra vẻ mặt chân thành nhìn vào y, “Tỷ như… bảo vệ heo mẹ thời kỳ sau khi sinh.”
Hách Liên Dạ cười đến sắp không dừng lại được, “Tiểu nha đầu, cô càng ngày càng khiến ta cảm thấy hứng thú đấy.”
Nói xong, y đột nhiên sáp lại gần nàng một chút, âm thanh hơi thấp mang theo giọng điệu mị hoặc, nửa là “uy hiếp” nửa là nhắc nhở, “Tiểu nha đầu, khiến bổn vương cảm thấy rất hứng thú, cũng không phải là một chuyện tốt.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta sẽ rất muốn mang cô đến một nơi có hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm.”
Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào yêu nghiệt trước mặt trong chốc lát, y nói như vậy, tám phần là thật sự có chút động đến chủ ý này.
“Hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm…” Âm thanh thanh thúy thì thào lặp lại rất ngọt ngào, nhưng cũng mang theo chút suy tư ngưng trọng.
Một lát sau, Giang Ngư Ngư mới có chút thấp thỏm hỏi, “Vậy có quản cơm không?”
“Phốc…”
Hách Liên Dạ buồn cười, “Tiểu nha đầu, cô không thể đổi vấn đề sao?”
Có thể! Làm như một trẻ em “nghe lời” lại “thành thật”, bạn học Giang Ngư Ngư lập tức thay đổi câu hỏi, “Vậy có quản ăn no không?”
Hách Liên Dạ cười lớn gật đầu, “Quản!”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Ngư Ngư bình tĩnh, vừa gật đầu, vừa cướp lấy bao hạt dẻ rang đường ở trong tay y lại.
Không cần y “hỏi tội”, nàng liền đắc chí nói trước —— “Anh nói quản ăn no!”
Nói xong, ném một nhân hạt dẻ thơm ngọt nồng đậm vào trong miệng, ánh mắt lại tò mò đảo một vòng trên người Hách Liên Dạ.
Hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm? Yêu nghiệt nói nơi nào vậy?
Hách Liên Dạ không nói tiếp đề tài này nữa, khẽ nhếch mày lên, cười đến ý vị thâm trường, “Tiểu nha đầu, trước khi vào phủ, cô biết Bạch tiên sinh và A Mãn?”
“Không biết.” Yêu nghiệt này phái người theo dõi nàng?
“Nghe nói, các người quen biết rất nhanh.” Hách Liên Dạ tiếp tục “thẩm vấn”, giọng điệu tự nhiên ung dung, giống như hoàn toàn không cảm thấy y hỏi nhiều.
Giang Ngư Ngư lại cố ý không thành thật trả lời, vừa ăn hạt dẻ vừa giả bộ làm như rất nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, “Vậy có thể là vì tôi là người thành thật.”
“Ồ?” Hách Liên Dạ khẽ cười một tiếng, “Vậy cô và bổn vương, tại sao quen biết rất chậm?”
“Bởi vì Vương gia rất không thành thật?”
Hách Liên Dạ: “…”
Đang nói, ở bên ngoài phòng đột nhiên có một âm thanh trong trẻo vang lên, “Cửu cô nương? Cửu cô nương cô ở đâu?”
“Bạch tiên sinh.”
Nói xong liền chạy ra cửa, sau đó… liền cùng Bạch tiên sinh rời đi.
Ánh mắt không bình tĩnh đảo qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy không chỉ bóng lưng hai người kia càng đi càng xa, còn có… tiểu nha đầu kia lại đem hạt dẻ cho Bạch tiên sinh ăn!
Cứ như vậy mà bị người bỏ quên ở trong phòng, tầm mắt của Hách Liên Dạ chậm rãi đảo qua trong phòng chỉ còn lại một mình y, tiếp tục quét đến gương đồng nhìn khuôn mặt nghe nói có thể mị hoặc chúng sinh không nhịn nổi mà co rút khóe miệng.
Gần đây Giang Ngư Ngư rất thân thiết với Bạch tiên sinh, bởi vì vị tiên sinh tây tịch này dạy học thành thói, nói chuyện thích nói có sách, mách có chứng, lúc không có điển cố, cũng thích đem lai lịch sự vật trước mắt nói đại khái.
Hơn nữa hắn lại là một người nhiệt tình, cho nên ở trong mắt Giang Ngư Ngư, đây là người được chọn tốt nhất có thể bồi nàng “du lịch” vương phủ.
Bằng không nàng tùy tiện đi tới đi lui, đình đài lầu các nhiều như vậy làm sao biết nơi nào chuyên dùng để làm thể bài thân phận!