– Tên láo toét, đêm qua không có gan đến đây, lại còn to mồm. Còn không mau xuôi tay chịu trói, chấp nhận quân pháp?
Quân Nam vừa ngáp vừa nói:
– Còn sớm mà, vào gặp thái bảo đại nhân rồi nói!
Trần Nguyên Hãng lão tướng thấy Quân Nam và Nhật Đôn đi vào, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quân Nam, ông mỉm cười:
– Bây giờ là canh năm rồi, Quân Nam, ngươi trộm được cái gì ở chỗ của Nhật Đôn?
Quân Nam cười cười, móc trong ngực áo lấy ra một miếng kim bài màu vàng. Trần Nhật Đôn hoảng hốt, vội sờ lên cổ của mình thì hốt hoảng, kim bài mất từ lúc nào?
Đấy là kim bài của hoàng thượng ban cho mỗi hoàng thân quốc thích để chứng minh thân phận của mình. Trần Nhật Đôn bôn ba trong quân doanh, vận động nhiều nên mới nghĩ cách đeo kim bài lên cổ cho khỏi mất. Vậy mà từ lúc nào bị trộm đi cũng không biết. Tên trộm kia ra tay lúc nào đây?
– Kim bài này, lúc canh ba hai khắc, ta thấy Trần Nhật Đôn tướng quân thư thả tản bộ, còn mắng tên ta. Ta tiện thể trong lúc nhào lộn ngang mặt ngài, đoạt kim bài ngay trước mặt ngài. Không nghĩ rằng ngài lại không hay? – Quân Nam nói xong còn nhếch cười.
Nhật Đôn đỏ bừng mặt. Quả thật lúc ấy, gã có cảm nhận được có một bóng đen vụt qua, nhưng khoảnh khắc nhanh quá, y không kịp nhìn ra manh mối nào. Càng không nghĩ bóng đen đó lại lấy được kim bài trên cổ y. Điều này quả thật là tài không bằng người, không thể trách ai. Trước sự chủ trì của Trần Nguyên Hãng, Nhật Đôn nhận thua Quân Nam, cả hai cam đoan hóa giải bất mãn.
Ngày xuất chinh cuối cùng cũng đến. Quân Nam lưu luyến nhìn Thiện Nhã đang bịn rịn níu lấy tay y. Ôn nhu hôn vào trán nàng, y trấn an:
– Nhã Nhã ngốc! Ta đi nhất định sẽ sớm về. Muội ở nhà cũng phải ngoan ngoãn. Lang y đến chữa trị muội phải ngoan ngoãn nghe lời. Không được lười uống thuốc có biết không?
Y kề môi sát tai nàng nói khẽ:
– Nếu không nghe lời, ta về nhất định sẽ đánh mông muội, có biết không?
Mặt Thiện Nhã đỏ bừng, nàng khẽ bấu chặt lấy tay Quân Nam, cũng nói khẽ với y:
– Huynh nhất định phải về sớm. Nhã Nhã mong nhớ huynh thật nhiều!
Quân Nam mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc nàng rồi quay sang Lâm Kỳ Hiên ở bên cạnh, chắp tay nói:
– Lâm đại ca, đệ phải lên đường rồi, Nhã Nhã xin nhờ huynh chiếu cố!
Lâm Kỳ Hiên gật đầu:
– Đệ yên tâm. Ta nhất định chăm sóc tốt cho đệ muội.
Kỳ Hiên cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, ấn vào bả vai của Quân Nam. Quân Nam nhìn vào:
– Đây là…
– Đệ giữ lấy! – Kỳ Hiên không giải thích.
Quân Nam cũng cầm hộp nhỏ đó bỏ vào ngực áo. Tiếng trống xuất binh vang lên, Quân Nam nhảy lên ngựa, nhìn lại Thiện Nhã một lần nữa rồi thúc ngựa đi thẳng hòa vào đoàn quân. Lâm Kỳ Hiên đứng bên Thiện Nhã, đưa hai tay lên miệng làm loa hô to:
– Hiền đệ, cẩn thận! Sớm ngày khải hoàn!
Hàng vạn người ngựa lên đường. Ra khỏi kinh thành chính là thẳng tiến chiến trường. Trịnh Quân Nam đời trước chưa một lần chịu khổ. Lần này thì phải ra trận, mà còn là ra trận đổ máu cùng ba quân!