Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 82: 82: Anh Và Em



Hôm nay là ngày kỉ niệm 20 năm thành lập công ty, Lý Tiểu Sở vốn không thích những buổi tiệc thế này, chỉ toàn giới thượng lưu giàu có trao cho nhau những lời đường mật giả tạo.

Nhưng cô là thư ký của chủ tịch nên không thể không đi.
Lý Tiểu Sở không thích ăn mặc quá cầu kỳ, một điều nữa là cơ thể này khá thấp bé, khiến cô mặc gì cũng thấy không vừa ý, chi bằng chọn thứ gì đó đơn giản một chút nên chọn cho mình một chiếc váy đơn giản, ngay lập tức bị anh trai bắt vào phòng thay đồ khác.

– Em là thư ký chủ tịch, ăn mặc cầu kỳ, cách điệu một chút đừng làm mất mặt chủ tịch em –
Cô lười nhác bước vào thay bộ khác, lần này là một chiếc đầm hai dây màu đỏ phần đuôi thiết kế kiểu đuôi cá, cô khoác bên ngoài một chiếc áo vest đen, mang cùng đôi giày cao gót đen và túi xách cùng màu.

Cô tô điểm cho bản thân thêm một màu son đỏ tăng thêm phần trưởng thành.
Lý Phong nhìn qua một lượt gật gù hài lòng rồi mới cho cô rời khỏi nhà.
Xe của công ty đã đến chờ sẵn, cô mở cửa xe bước vào bên trong xe đã có Bạch Giai Như chờ sẵn.
Cô ta liếc nhìn cô một cái rồi lại chú tâm vào điện thoại để chụp ảnh và trò chuyện với bạn bè.

Phải nói một điều rằng, Bạch Giai Như này cũng rất đẹp gương mặt được trang điểm đậm tôn lên đường nét sắc sảo, chiếc đầm dạ hội màu đen được cắt xẻ quyến rũ, táo bạo khiến cô ta trưởng thành, quyến rũ gấp bội phần.
Đến nơi, cô và Bạch Giai Như bước xuống xe, cô để cô ta đi phía trước mọi người xung quanh lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài xinh đẹp, quyến rũ, tràn đầy tự tin của cô ta.
Đối với cô thì toát lên một nét gì đó lạnh lùng, trưởng thành và thanh lịch, có chút khó gần, xa cách.
– Hai người họ là thư ký của Chủ tịch tập đoàn PJN có đúng không? –
– Đúng là không tầm thường –
– Mỗi người một khí chất nhỉ? –
Cô và Bạch Giai Như chia ra hai hướng để tiếp những vị khách của các công ty khác thay cho Chủ tịch.
Ban đầu mọi chuyện rất bình thường nhưng đến khi cô gặp một người đàn ông là một cậu ấm, anh ta không ngừng buông ra những khiếm nhã.
Lý Tiểu Sở vẫn giữ vững bình tĩnh dùng sự chuyên nghiệp của mình để rời đi, nhưng anh ta vẫn nắm lấy tay cô kéo cô đi khỏi sảnh.

Cũng vì nơi cô đứng khá vắng người và gần lối ra nên cũng không ai chú ý.
Cô nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của anh ta, gương mặt không còn nụ cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
– Trần thiếu gia mong anh tự trọng, tôi là thư ký Chủ tịch tập đoàn PJN đại diện cho công ty anh không tôn trọng tôi, thì coi như tôn trọng tập đoàn chúng tôi –
Cô xoay người bỏ đi, anh ta vẫn không bỏ qua vẫn tiếp tục lôi kéo cô, tuy là mặc đầm dạ hội nhưng động tác của cô vẫn rất nhanh hạ được tên kia.
– Này cô kia, cô làm gì thế? –
Hai người đàn ông, trong đó có một người đàn ông trung niên tiến đến đỡ tên kia đứng lên.
– Cô là ai mà dám ra tay với Trần thiếu gia thế hả? Có tin trong đêm nay công ty của cô sẽ phá sản hay không? –
Người đàn ông đang lớn tiếng ấy có lẽ là thư ký riêng, do anh ta mà mọi người bắt đầu tập trung về phía cô.
– Xem mặt mũi cũng chẳng có gì nổi bật, được con trai tôi để ý đã là phước phần của cô rồi, cô không biết hưởng mà còn đánh con tôi.

Nói mau, cô là người của công ty nào? Tôi lập tức kêu họ đuổi việc cô – Trần Tổng nói.

Bạch Giai Như thấy cô gặp rắc rối thì đúng một bên xem trò vui, Lý Tiểu Sở mặt không một chút biểu tình nhìn bọn họ, trong công ty rất ít người biết cô, cô cũng chẳng mặn mà gì gặp người khác nên không ai đứng ra giúp cô.

– Cô xem thường Trần Tổng hay sao mà không trả lời? Bảo vệ đâu mau lôi cô ta ra ngoài đi –
Bảo vệ bước vào kéo cô đi, cô vùng vẫy vội thanh minh bản thân là thư ký của Chủ tịch nhưng họ chẳng tin, cô cứ chống cự khiến áo vest khoác ngoài rơi xuống.
– Khoan đã nào, dù sao cũng là người mà Trần thiếu gia tôi thích phải nhẹ tay chứ –
Hắn ta kéo cô về phía mình một tay đặt lên eo cô, Lý Tiểu Sở đang cực kỳ khó chịu.
Ngay lúc này, một người đàn ông nhặt lấy áo vest của cô, tiến đến kéo cô ra phía sau lưng anh ta.
– Trần thiếu gia có phải quá lỗ m ãng hay không? –
Lý Tiểu Sở ngạc nhiên: “Giọng nói này? Dáng người này? Không lẽ nào?”
– Cậu là ai mà dám xen vào chuyện của Trần gia chúng tôi chứ? – Trần Tổng lên tiếng.
– Chủ tịch, cậu ta là Chủ tịch của tập đoàn PJN đã từng lên báo đấy ạ –
Tên thư ký kéo Trần Tổng lại nói nhỏ, lão ta lập tức biến sắc vội kéo con trai mình lại, trưng ra bộ mặt tươi cười giả tạo.
– Haha…thì ra là Chủ tịch Thẩm, chúng tôi thất lễ rồi nhưng mà cô gái này quả thật không biết điều nên chúng tôi giúp Chủ tịch Thẩm đây giải quyết thôi –
– Cô ấy là thư ký của tôi, có chuyện gì cũng chưa đến lượt ông giải quyết, Trạch Khiêm –
– Có, Chủ tịch tôi hiểu rồi, bảo vệ tiễn khách –
Trạch Khiêm từ phía sau cô lên tiếng.

Ba người kia bị bảo vệ đuổi ra ngoài.


Trạch Khiêm nhanh chóng điều chỉnh lại không khí bữa tiệc.
Người trước mặt cô từ từ xoay người lại, Lý Tiểu Sở như không tin vào mắt mình, đôi chân vô thức lùi về phía sau vài bước, đôi mắt long lanh ngập nước.
– Hoắc Nam –
Đúng là anh ấy rồi, người mà cô luôn mong nhớ suốt 3 năm nay, bây giờ anh xuất hiện rồi, anh ở ngay trước mắt cô.

Không phải, là anh luôn ở trước mắt cô mà cô không hay biết.

Cô có thể ôm anh không?
Anh nhẹ nhàng khoác áo lại cho cô nhưng rồi lại đột nhiên bỏ ra ngoài.

Cô lập tức choàng tỉnh chạy theo anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận