Khả Lạc ngồi trọn trong vòng tay Quân Hàn, mùi bạc hà thanh mát thoang thoảng ở đầu mũi cô.
Quân Hàn cầm tay cô, dẫn dắt cô xoay từng mặt của cục rubik, cô gái nhỏ này thơm ngọt mùi hương sữa, ngọt ngào lại dễ chịu, Quân Hàn sau khi chỉ Khả Lạc xoay xong khối rubik thì vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô từ đằng sau, đầu dụi dụi vào hõm cổ cô.
– Ay da, ngứa.
Khả Lạc nói, giọng có chút nũng nịu.
Quân Hàn nghe vậy mới chịu ngẩn đầu dậy, nhìn Khả Lạc từ góc nghiêng, thấy đôi má cô phúng phính, trắng nõn lại mịn màng như da em bé, Quân Hàn vô thức không kìm được mà tiến gần đến mặt Khả Lạc bo bo vài cái lên mặt cô, như không đủ thích thú, anh cắn lấy má của cô, Khả Lạc kêu lên, anh mới chịu thả má cô ra.
Khả Lạc nhìn anh đầy giận dỗi:
– Cậu là cún à, sao lại cắn tớ.
Quân Hàn nhún vai:
– Tớ không phải cún, tớ là đang lấy lại phần thưởng cho mình.
Khả Lạc hầm hừ, thầm nghĩ ” Không biết có để lại dấu răng không nữa, lỡ tên này chưa chích dại thì sao ta? “
Quân Hàn thấy cô dỗi, đưa bàn tay mình ra trước mặt cô, nói:
– Nà.
Khả Lạc mặt đầy dấu chấm hỏi, thắc mắc:
– Sao hả?
– Cậu cắn lại tớ đi, đừng giận nữa.
Khả Lạc lúc này mới chịu nở nụ cười, cô nắm lấy tay anh, đôi tay anh thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tay anh nổi lên những sợi gân, nhìn tay anh thôi cũng thấy quyến rũ.
Khả Lạc cắn lên tay anh, thậm chí còn day day vài cái để tay anh in dấu răng cô.
Quân Hàn lắc lắc đầu, sủng nịch nói:
– Sao cậu lại trẻ con như vậy chứ.
– Kệ tớ đi, dù sao cũng tại cậu cắn tớ trước.
Quân Hàn trêu chọc:
– Ấu trĩ.
Khả Lạc giả vờ tức giận, nhào vào anh như muốn tấn công anh, có vẻ như cô muốn cắn lại má của anh để trả thù, Quân Hàn giơ tay tiếp cô, hai người ngã lăn lên chiếc giường, vui vẻ cười giỡn.
Bỗng có chuông điện thoại reo, Khả Lạc buông Quân Hàn ra:
– Tớ có điện thoại, đợi tớ đi coi ai gọi cái đã.
Nói rồi, cô chạy đến bàn học lúc nãy, điện thoại hiển thị ” MAMI “, cô nhanh chóng bắt máy:
– Alo, mẹ.
– Lạc Lạc có nhớ ba mẹ không?
Khả Lạc ngoan ngoãn nói:
– Có, con rất nhớ hai người.
Bà Doãn ấm lòng khi nghe thấy giọng đứa con gái mình:
– Mẹ và ba cũng rất nhớ con, ngày mai là chúng ta có thể gặp nhau rồi.
– Hai người sắp về rồi sao?
Khả Lạc vui mừng nói.
– Phải, ba mẹ sắp về rồi, con ở nhà cô chú Quân phải ngoan đấy, biết chưa.
– Dạ, biết rồi mà mẹ.
Hai người nói chuyện một hồi mới kết thúc.
Cúp điện thoại, Khả lạc nhảy múa vui sướng, cô chạy nhào vào lòng Quân Hàn:
– Ba mẹ tớ sắp về rồi, tớ có thể nhanh chóng nói với họ chuyện kết thúc hôn ước với nhà họ Dương rồi.
Quân Hàn vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, hỏi:
– Cậu thực sự muốn hủy hôn ước với Dương Phong Triệt sao?
– Thật mà, tớ đã quyết định từ bỏ thứ tình cảm dành cho cậu ấy rồi, vả lại người tớ thích bây giờ là cậu, thì đương nhiên phải hủy hôn với người ta rồi.
Quân Hàn ôm lấy cô, cằm gác lên đầu cô:
– Quyết không hối hận chứ.
– Anh nghĩ ” Dù cậu hối hận cũng không có đường lui đâu.
“
Khả Lạc kiên định gật đầu, cười hạnh phúc:
– Doãn Lạc này, một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Hai người trò chuyện tới khuya, Khả Lạc có chút buồn ngủ, nói:
– Khuya rồi, tớ về phòng ngủ đây.
Quân Hàn tiễn cô ra khỏi cửa phòng, hôn lên trán cô:
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Về đến phòng, Khả Lạc ngã mình lên chiếc giường mềm mại thân quen, Tiểu Cửu lúc này mới hiện ra:
– Lạc Lạc, ta cảm nhận nam phụ có chút hắc hóa, ngươi có cảm thấy vậy không?
– Sẽ hắc hóa, sớm hay muộn gì hắn cũng hắc hóa, chuyện bình thường mà.
Khả Lạc ung dung, bình thản đáp lại Tiểu Cửu, thấy Khả Lạc nằm ườn trên giường, Tiểu Cửu bay đến ngồi lên bụng cô:
– Vậy ngươi tính công lược thế nào? Bù đắp lại tình cảm à.
Khả Lạc lắc lắc đầu, cười tà nói:
– Không, à nói rõ hơn thì là chỉ cho hắn một phần ngọt ngào, drama còn dài.
Tiểu Cửu giơ cái móng xù xù lông của mình chắn miệng Khả Lạc, thở dài:
– Ngươi cười trông ác quá, thất đức thất đức.
! ! ! ! ! ! !.
Sáng sớm, hôm nay vừa hay là chủ nhật, Khả Lạc tính qua phòng Quân Hàn giải tiếp các bài tập toán và vật lí, vừa bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng ồn ào, cười nói dưới sảnh, cô bước xuống:
– Ba mẹ, hai người không phải nói mấy ngày nữa mới về sao? Sao về sớm thế?
Bà Doãn đến ôm Khả Lạc vào lòng, vỗ vỗ lưng cô:
– Nhớ bảo bối Lạc Lạc quá.
– Con cũng nhớ hai người.
Ông Doãn đang ngồi cùng cha mẹ Quân Hàn và Quân Hàn, ông lên tiếng:
– Chúng tôi cũng xong công việc rồi, nên đến đón con bé, cảm ơn anh chị đã chăm con bé giúp chúng tôi.
Bà Quân cười nói:
– Không cần khách sáo, tôi con Lạc Lạc như con gái trong nhà í mà.
Lúc rời đi, Quân Hàn giúp Khả Lạc xách mấy chiếc vali ra trước cửa, cô nói:
– Không cần buồn mà, rảnh thì qua nhà tớ ăn cơm.
Quân Hàn xoa xoa đầu cô:
– Tớ không có buồn.
.