Cả ngày hôm nay Giai Lệ rất uể oải, về đến nhà hi vọng mọi người sẽ an ủi mình ai ngờ.
“Tiểu Lệ! Vào thư phòng ngay cho ta.” Lam Sơn xoa mi tâm, mệt mỏi nhìn cô ta.
“Ông nội ? Có chuyện gì sao ạ?” Giai Lệ dù trong lòng đầy lo lắng nhưng vẫn nghe lời mà theo Lam Sơn vào thư phòng.
Lam Sơn mở tập tài liệu ra, cầm một sấp hình ảnh đập xuống bàn.
“Con có biết nhờ con mà Lam gia chúng ta phải đắc tội Tịnh Kỳ tiểu thư hay không!” Ông ta giận dữ rống lên.
“Nhưng cô ta…” Giai Lệ không cam lòng phản bác.
“Chát.” Lam Sơn tát cô ta một cái, năm dấu tay in rõ trên mặt.
Giai Lệ ôm má, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, đôi mắt dần đỏ lên, lại một lần nữa cô ta bị tát.
“Tiểu Lệ, ta không có ý đó.”
Lam Sơn dường như cũng cảm thấy có lỗi, trong thâm tâm của ông thì Giai Lệ vẫn là một cô bé nhỏ chưa hiểu chuyện đời.
Nhưng chuyện mà cô ta làm ảnh hưởng rất nhiều đến Lam thị, chỉ là ông nhất thời xúc động.
“Đủ rồi, con không muốn nghe điều gì nữa.”
Giai Lệ ôm mặt chạy về phòng, chôn mình vào giường mà ủy khuất khóc.
Tại sao mọi chuyện lại như thế này chứ?
Cô ta cứ tưởng mình có được một thân phận tốt rồi cuộc đời sẽ tốt đẹp hơn.
Nhớ đến cảnh tượng Trạch Từ đòi chia tay vì Lục Tuân, cô ta lại ứa nước mắt, tại sao chứ.
Lại nhớ đến ông nội vì Tịnh Kỳ mà tát mình, chỉ vì thân phận của cô ta cao hơn mình sao?
Không cam tâm, không cam tâm…!
Đôi mắt của Giai Lệ dần dần u ám.
___
“Độ hắc hóa của nữ chính: 80 %” Hệ thống hoảng hốt, nó chưa bao giờ nghĩ nữ chính sẽ hắc hóa đến mức độ này.
“Ký chủ, cô đừng ăn chocolate nữa.”
“Chuyện gì vậy.” Vân Yến gác chân lên ghế, thanh thản xem phim.
“Nữ chính hắc hóa rồi, một khi nhân vật chính mà hắc hóa thành công thì trời họ cũng lật được đó.” 000 khóc không ra nước mắt, ký chủ xin đừng phá vị diện của người ta nữa.
Vân Yến nhướng mày, một bộ dạng ta không sợ trời không sợ đất nói:”Để cô ta lật đi, ta sẽ sửa lại.”
“…” Lời này dành cho nam chính mới đúng.
Mặc dù hệ thống có khuyên bảo đến đâu, Vân Yến cũng một dạng ta không nghe, ta không biết, ta không thấy, 000 bất lực offline.
Nó vừa offline, khóe miệng cô vừa cong lên, nữ chính hắc hóa thì cho nữ phụ vào xoa dịu nỗi đau thôi.
Vân Yến với tay lấy cái laptop trước mặt, nghiêm túc điều chỉnh thứ gì đó.
Nữ chính hết hắc hóa là nó sẽ vui nhỉ, vậy thì chiều ý nó thôi.
Vân Yến vỗ trán, tự khen mình là một ký chủ tốt.
Xong việc cô tiếp tục ân ái với chocolate, đôi mắt đầy thỏa mãn.
Lúc hệ thống online trở lại, kiểm tra thì thấy nữ chính đã hết hắc hóa và đã đi du học, nó nhìn đến vị ký chủ đang thanh thản đi học kia, 000 nghĩ có lẽ là do cô nhúng tay vào, nó liền vui vẻ, ký chủ cũng rất quan tâm ta nha.
“Tịnh Kỳ, tôi có thể sang Lục gia ở nhờ không?” Trạch Từ khuôn mặt cau có gục xuống bàn.
“Lý do?”
Trạch Từ bĩu môi:”Tôi bảo cha rằng tôi thích Lục Tuân, cha tôi liền đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Được, tôi giúp cậu đêm nay chung phòng với Lục Tuân.” Vân Yến mỉm cười, một nụ cười đầy nguy hiểm.
“Cảm ơn.” Nói xong Trạch Từ liền ngủ thiếp đi.
Cửa lớp mở ra, một lần nữa Lục Tuân dạy thay môn Lịch Sử vì thầy giáo đi tuần trăng mật cùng vợ.
Vân Yến nheo mắt, quả nhiên là Mê Tình đan phát huy tác dụng rất tốt, thế mà mình lại nghi ngờ nó.
Vì Trạch Từ ngồi phía sau Vân Yến nên những ánh mắt đầy tình cảm mà Lục Tuân trao cho cô, cô đều nghĩ là anh nhìn Trạch Từ.
_________
Kết quả cho những lời nói không suy nghĩ của Trạch Từ là cả ba người đều bị kéo về Lục gia trước sự tức giận của bốn phụ huynh.
Vân Yến bày tỏ cô không liên quan đến chuyện này, xin hãy thả cô về với chocolate.
“Lục Tuân, ta nghĩ con hiểu Trạch Từ là anh họ của con.”
Lục Tôn đang đi du lịch thì gặp việc của Lục Cẩn và việc con trai mình thích nam, phải hoãn chuyến du lịch lại mà về nhà.
“Cha đang nói gì thế?” Lục Tuân khó hiểu nhìn Lục Tôn.
Trạch Thiên tức giận:”Cháu còn giả vờ gì nữa, Trạch Từ đã nói ra hết cả rồi, có phải là hai đứa đang yêu nhau không?”
Vân Yến ngồi phía sau bọn họ, liếc nhìn Lục Tuân, có cái gì đó bảo vệ hắn khỏi Mê Tình đan.
“Hai người đủ rồi đó, con không thích nam nhân.” Lục Tuân gằn giọng, lạnh nhạt nói.
“Hai người không tin? Vậy thì con trở về với cuộc sống cũ của con là hai người sẽ tin?” Nhìn thấy cha mình và bác mình có vẻ không tin tưởng, anh nói tiếp.
“Con…”
Lục Tuân xoay người lên phòng lấy một số vật dụng cơ bản rồi đi ra khỏi nhà trước sự bất ngờ của mọi người.
Anh lái xe trở về quân khu, đôi mắt u ám, thế này cũng tốt, Tịnh Kỳ sẽ không biết sự thật về tình cảm chết tiệt này của mình đối với em ấy.
“Trạch Từ, về nhà!” Trạch Thiên lạnh lùng nói, đưa vợ và con mình về nhà, trước khi đi còn lịch sự chào Lục Tôn.
Lục Tôn vỗ trán, bất lực thở dài:”Rốt cuộc là chuyện gì thế này.”
Trần Mai nhẹ nhàng đỡ Lục Tôn về phòng để tâm sự.
Còn Vân Yến cũng yên lặng mà về phòng.
“Hệ thống, ngươi không nhúng tay đúng không?”
“Ký chủ, linh hồn của Lục Tuân có chút kì lạ.”
“Kì lạ?”
“Đúng vậy, có một cái gì đó đang bảo vệ Lục Tuân.”
Quả nhiên là vậy, nhưng rốt cuộc thứ đó là thứ gì mà cô không thể nhìn thấy?
Khoảng thời gian sau đó nam chính cũng bị đưa ra nước ngoài, thế là trường Diamond đã yên bình trở lại, hầu như không còn vụ bạo lực học đường nào nữa nhờ công của cô.
Đôi lúc Vân Yến cũng chạy ra ngoài livestream cho mọi người biết những vụ bạo lực học đường trong thành phố.
Vân Yến trở thành đệ nhất livestream trong nước.
Mặc Âm vì muốn trả ơn liền cố gắng học hành để được làm trợ lý của cô.
Điệp Mỹ từ bỏ thân phận con út nhà họ Điệp, suốt ngày lẽo đẽo theo Vân Yến.
_________________
Ba năm sau.
Có một lần Vân Yến thấy nữ chính đi cùng một nữ nhân nào đó, hai người vui vẻ bên nhau rất hạnh phúc.
Nam chính cũng tìm được tình yêu đời mình là hiệu phó Quý Dương.
Trên trang cá nhân của cô, các Tiểu Choco đang ngồi lót dép hóng cô livestream.
[Tiểu Kỳ hôm nay có livestream không?]
[Không có đâu lầu trên, hôm nay Tiểu Kỳ đi ân ái với chocolate rồi.]
[Mẹ nó, chocolate luôn cướp Tiểu Kỳ ra khỏi Tiểu Choco chúng taaaaa.]
…!
Sau khi Vân Yến nổi tiếng thì mọi người đã thành lập một fandom, biết cô thích chocolate nên liền đặt tên cho là Tiểu Choco.
Vân Yến – người bị nhắc đến vẫn đang thảnh thơi ăn chocolate ở nhà hàng cùng Quý Lãng.
“Tiểu Kỳ, ăn thịt đi, ăn xong anh liền tặng em loại chocolate mới nhất của công ty anh.” Quý Lãng mỉm cười dụ dỗ cô.
Cô gật đầu, ăn hết chén thịt rồi nhìn về phía hắn với ánh mắt mong chờ.
Ánh mắt của Quý Lãng càng dịu dàng, hắn nhếch môi:”Một, hai, ba…”
Vừa đếm đến ba, cô liền ngã xuống.
Quý Lãng vuốt ve khuôn mặt cô, thì thầm:”Mèo nhỏ, anh không thể ở vị diện này lâu được nên em cũng phải rời khỏi vị diện này.”
Một tiếng sau, hai người bị phát hiện là mất ở trong nhà hàng, nguyên nhân được cho là bị độc chết.
Lục Tuân nghe được tin này liền bỏ hết nhiệm vụ chạy về, lúc về thì cô đã được chôn cất xong.
Trong lễ tang của Vân Yến, Lục Tuân đã thừa nhận rằng anh rất yêu cô trước sự chứng kiến của rất nhiều người, nhưng đáng tiếc, người đã không còn.
Về sau, Lục Tuân sống một cuộc đời đơn độc đến già.