Ngồi ba ngày trong ngục, chàng mua chuộc cai ngục, ngày nào cũng sai người mang gà vịt đến cho ta. Ta chỉ là tinh thần hơi suy sụp, chứ thân thể chẳng hề hấn gì.
Ta chán nản nói: “Hoắc Chiến Dã, xem ra ta không thể trở thành nữ y số một Cẩm Châu rồi. Chuyện tránh thai vừa rồi khiến đám nam nhân trong thành xem ta như yêu quái, e là sau này việc buôn bán cũng ế ẩm.”
“Cứ từ từ, có chí thì nên, nàng nhất định làm được.” Hoắc Chiến Dã nói, “Đi thôi, ta đã đặt chỗ ở Trân Tu Lâu rồi, nàng đi ăn chút gì ngon ngon cho lại sức.”
Đoàn Tử vội vàng nói: “Nương! Sau này con sẽ không ăn đùi gà nướng nữa, cũng không đòi mua hổ vải nữa, để dành tiền cho nương.”
“Sao có thể để Đoàn Tử của chúng ta thiệt thòi được chứ.” Ta hôn con bé một cái, lấy lại tinh thần: “Cha con nói đúng, có chí thì nên! Hôm nay ăn no, ngày mai lại tiếp tục cố gắng!”
Trên đường đi, Hoắc Chiến Dã nhắc đến việc Đoàn Tử sắp đến sinh nhật ba tuổi. Theo tục lệ ở Cẩm Châu, ba tuổi là sinh nhật lớn, phải tổ chức linh đình. Ta không rành việc này, đành nhờ chàng lo liệu.
Ta nhỏ nhẹ nói với chàng: “Chàng cứ việc lo liệu sinh nhật cho Đoàn Tử thật chu đáo, ta sẽ lo liệu chi phí sinh hoạt cho con bé đầy đủ.”
Đoàn Tử dĩ nhiên không phải con ruột của ta. Con bé chính là đứa trẻ mà ta đã đỡ đẻ ở huyện Tùy hôm đó. Ngày rời khỏi thành, mẹ của con bé phó thác nó cho ta. Nàng ấy bị băng huyết sau sinh, sau khi trao con cho ta thì trút hơi thở cuối cùng.
“Đoàn Tử là con gái, cha nó không thương. Nếu thiếp c.h.ế.t đi, con bé sẽ không có ngày nào sung sướng. Lâm đại phu, xin ngài hãy cưu mang con bé. Thiếp nhìn ra được, ngài là người tốt.”
Một câu “người tốt” khiến ta c.h.ế.t lặng. Người tốt thì phải nhận làm mẹ đứa trẻ sao?
Lúc theo ta, Đoàn Tử mới chỉ vừa đầy tháng. Ta nào biết cách dỗ dành trẻ con. Con bé khóc, đói, tè dầm, đều là Hoắc Chiến Dã chăm sóc. Chàng nói mẫu thân chàng từng mở Tế Thiện Đường, cưu mang rất nhiều bé gái không nơi nương tựa. Chàng từ nhỏ đã giúp việc ở đó, dần dà cũng học được cách chăm trẻ.
Ba năm qua, nếu không có Hoắc Chiến Dã giúp đỡ, ta không thể nào nuôi nổi Đoàn Tử.
Hoắc Chiến Dã gật đầu: “Được, nếu tháng này làm ăn ế ẩm, thiếu tiền thì ta sẽ ứng trước cho nàng.”
Chúng ta ăn uống no nê xong, ta thấy người khỏe khoắn hơn hẳn, trên đường về còn mua thêm một vò rượu mai. Đêm đến, đợi Đoàn Tử ngủ say, hai chúng ta ngồi uống rượu trong sân.
Hoắc Chiến Dã tặng ta một món quà. Chàng nghiêm túc nói:
“Tiệc sinh nhật của Đoàn Tử, chúng ta làm cha mẹ phải cho con bé nở mày nở mặt. Ta thấy bộ y phục này hợp với nàng nên mua tặng nàng.”
Ta mở ra xem, là một bộ váy màu hồng nhạt. Chất liệu là loại sa mỏng thượng hạng, hoa văn thêu kiểu Tô Châu, vô cùng quý giá.