Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 16: 16: Không Khí Mập Mờ



Trong phòng làm việc, mọi người đã tan tầm, Mộc Tâm vẫn còn ngồi xử lí tư liệu và báo cáo để ngày mai họp bàn với quản lý các phòng ban.

Cô cứ ngồi chăm chú làm việc, không để ý thời gian đã quá giờ cơm tối.
Bên kia Lâm Đình Phong họp xong cuộc họp trực tuyến cuối cùng đã hơn 7 giờ.

Anh tắt máy tính, cầm áo khoác và điện thoại đi ra ngoài.

Đi được vài bước, anh nhớ tới Mộc Tâm nói sẽ tăng ca, không biết cô gái không tim không phổi đó có nhớ tới việc ăn tối không nữa.

Anh thở dài một hơi, đi về phía phòng thư kí, anh nhìn qua lớp kính thấy chiếc bàn làm việc duy nhất còn sáng đèn, y như anh nghĩ, cô vẫn còn đang cấm đầu làm việc.
Anh lấy điện thoại gọi cho Tiểu A, máy vừa kết nối anh liền hạ lệnh: “30 phút, đưa hai phần cơm đến phòng thư kí cho tôi”, nói xong anh cúp máy mà không đợi Tiểu A nói một lời nào.
Tiểu A bên kia mặt đầy mộng bức nhìn chiếc điện thoại đang phát ra tiếng “Tút! Tút!” rồi nhìn cô gái anh mới vừa làm quen ngồi đối diện, anh cười gượng nói: “Hihi, tôi có việc bận chắc phải đi rồi, cô dùng thong thả, tôi mời, lần sau chúng ta lại đi ăn cùng nha!”.
Gương mặt cô gái mất hứng mà nhìn anh, cô hơi lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chắc không có lần sau đâu nhỉ!”, nói rồi cô đứng dậy cầm túi xách rời đi.


Tiểu A định đuổi theo thì trong đầu phát lại câu nói của sếp nhà mình làm cậu ngừng lại, vò đầu, trong lòng cậu đang gầm thét, sếp ơi! Anh cứ như vậy sẽ làm tôi ế suốt đời mất, một mình anh cua gái không thành là được rồi sao phải kéo theo tôi chứ!
Nghĩ rồi cậu nhìn đồng hồ, hối hả gọi cho nhà hàng Hoa Viêm bảo họ làm hai phần cơm cho Lâm tổng.

Rồi cậu chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm lấy xe phóng nhanh đến nhà hàng lấy cơm.
Đúng 30 phút sau, Lâm Đình Phong thản nhiên bên ngoài phòng thư kí nhận hai phần cơm từ tay Tiểu A đang đầu đầy mồ hôi, môi mỏng phun ra vài chữ: “Được rồi, cậu tan ca đi”, nói rồi anh rất tự nhiên đi vào phòng thư kí.
Tiểu A đứng trân trân nhìn sếp nhà mình cua gái mà trong lòng thầm chửi thề một tiếng, thật bất công quá mà, chắc là ông chủ theo đuổi được bà chủ rồi thì mình mới hy vọng có được bạn gái quá.

Vậy là Tiểu A đáng thương lên kế hoạch trợ lực cho ông chủ nhà mình.

Nhưng cậu không biết được rằng, sau này…!khi ông chủ có bạn gái thì cậu càng thảm hơn.

Bên trong phòng thư kí, Mộc Tâm đang xem tài liệu thì một cảm giác mát lạnh trên gò má làm cô giật mình.

Cô nhìn lên thì thấy Lâm Đình Phong đang đưa tay vén tóc cô qua mang tai.

Hai tai cô đỏ lên mặt cũng hơi hồng, cô đẩy ghế trượt ra sau một chút tránh bàn tay anh, cô lên tiếng hỏi: “Lâm tổng vẫn chưa tan tầm sao ạ? Anh còn việc gì giao cho tôi sao?”.
Lâm Đình Phong thấy phản ứng của cô thì cười nhẹ nói: “Đúng là có chút việc muốn cô làm đây, cô chắc chưa ăn gì phải không?”.
Mộc Tâm nghe anh nói có việc thì nhanh nhẹn nói: “Chưa ăn ạ, nhưng Lâm tổng có việc gì giao phó cứ nói, tôi có thể hoàn thành đúng hạn”.
Lâm Đình Phong kéo chiếc ghế bàn bên cạnh qua ngồi bên trái cô, đặt hai phần cơm lên bàn, anh rất tự nhiên nói: “Ăn tối với tôi”.
Mộc Tâm mặt đơ ra nhìn chằm chằm hai phần cơm rồi quay qua nhìn Lâm Đình Phong một cái, cô thở dài trong lòng, tên này nhây quá rồi đó.

Cô đưa tay dẹp các tập văn kiện sang một bên, mở hai phần cơm bày ra bàn, cầm đũa đưa cho Lâm Đình Phong đang phong tiêu soái khí mà nghiêng đầu nhìn cô.
Hai người ăn cơm giống như lúc trưa, kẻ gắp người ăn, Lâm Đình Phong đặt con tôm vừa bóc vỏ vào chén Mộc Tâm, thấy khóe môi cô dính chút nước sốt, anh mỉm môi, rút tờ khăn giấy lau cho Mộc Tâm.

Cô đang nhai con tôm ngon lành, đột nhiên bị tập kích, hai mắt cô mở lớn nhìn Lâm Đình Phong đang gần kề.


Môi mỏng hồng hơi cong lên, đôi mắt đen thu hút đang dịu dàng nhìn cô, mùi hương bạc hà thoang thoảng từ cổ tay anh len vào mũi cô, trong đầu cô cảm thán một câu “Đẹp trai quá”, mặt cô nổi lên các rặn mây hồng, “Ực” một cái cô nuốt luôn con tôm vô bụng, cô đưa tay lấy khăn giấy trên tay anh tự mình lau, cười cảm ơn anh.

Tim cô đang đập “Bum ba la” trong lòng ngực, cô thầm mắng nó, mày đập gì chứ? Chỉ đẹp trai một chút hấp dẫn một chút thôi mà, chưa từng thấy trai đẹp hả? Thứ không có tiền đồ.
Lâm Đình Phong rất hài lòng vì biểu hiện đỏ mặt của cô bé nhà mình, anh vui vẻ tiếp tục lột tôm cho cô.

Hai người ăn cơm trong không khí mập mờ màu hồng phấn suốt gần 30 phút thì ăn xong.

Hai người dọn dẹp xong thì Lâm Đình Phong vẫn ngồi đó mà không có ý định đi.

Mộc Tâm bèn nói: “Lâm tổng, anh không về nhà nghĩ ngơi sớm sao?”
Lâm Đình Phong vẫn vân đạm phong kinh* mà ngồi đó nói: “Tôi ở đây xử lí mail qua điện thoại, lát làm xong tôi đưa em về”.
(*Bình thãn)
Mộc Tâm hơi ngượng, lần đầu cô thấy có người sếp nhây như vậy đó, cô sắp xếp lại từ ngữ một chút rồi nói: “Lâm tổng, không cần phiền anh, tôi có thể tự bắt xe về”.
“Con gái đi về một mình không an toàn, là em thì lại càng không an toàn”.
Mộc Tâm đầu đầy chấm hỏi, What? Tại sao là cô thì càng không an toàn? Cái logic trong rừng à? Cô vờ mỉm môi hỏi:
“Tại sao là tôi thì càng không an toàn?”.
“Vì em quá xinh đẹp, không an toàn”.
Mộc Tâm khi không đớp trúng thính, làm mặt cô nghẹn hơi đỏ lên, cô nhìn gương mặt bình tĩnh của anh ta thì hơi cáu, cô nói thẳng: “Tôi có thể nhờ bạn đến đón mình, như vậy an toàn rồi chứ Lâm tổng?”.
Lâm Đình Phong thấy mặt cô lại nghẹn đỏ lên, cô bé da mặt cũng thật mỏng.


Anh nhớ lại câu cô vừa nói, bắt được ngay chữ “Bạn” anh hơi khó ở hỏi: “Bạn? Nam hay nữ?”.
Mộc Tâm khó hiểu nói: “Nam hay là nữ thì chắc cũng không thuộc phạm vi ông chủ quản lý nhỉ?”.
Lâm Đình Phong giả bộ băng quơ nói: “Theo phản ứng của cô thì chắc là nam rồi, vậy thì tôi càng phải đưa cô về”.
Mộc Tâm đành trả lời: “Là nữ, bạn cùng phòng của tôi, vậy được rồi chứ”.
Lâm Đình Phong nghe cô nói là nữ thì vị giấm chua dịu lại, anh xấu xa nói: “Là nữ thì cũng không được rồi, cô ấy ra ngoài không an toàn, chắc em không muốn bạn mình gặp chuyện không may đâu, tôi vẫn là nên đưa em về”.
Mộc Tâm khô héo lời, cô nhận ra một điều là không nên nói lý với anh, vì cô sẽ bị anh chọc cho tức chết, cô đành đồng ý: “OK, ok anh đưa anh đưa, được chưa? Tôi làm việc đây”.
Nói rồi một người vui vẻ bấm điện thoại giả vờ xử lí mail, một người hậm hực xử lí tài liệu.
Lâm Đình Phong thấy cô chăm chú làm việc thật câu dẫn lòng người, anh lén đưa điện thoại lên chụp cô vài tấm ảnh.

Anh vui vẻ nhìn tấm hình trong điện thoại, còn thuận tay cài làm hình nền màn hình chính.

Thật ra anh cũng muốn cài làm hình nền màn hình khóa luôn, nhưng nhở đâu cô thấy thì không hay lắm, cho nên anh đành tiếc nuối mà không cài..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận