Tim Thời Nhiễm thắt lại nhưng vẫn phải vờ ra dáng vẻ khiêm tốn muốn được chỉ bảo, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi đúng thời điểm: “… Họ hàng đó của cháu đi gấp quá nên không có nói gì nhiều với cháu.”
Lời vừa nói ra, vài bà lão có chút đồng tình, lần này cũng không quan tâm gì, náo nhiệt mà nói không ngừng.
“Cháu không biết sao? Cái nhà này của cháu vị trí không có được tốt đâu.”
“Đúng vậy, cửa lớn hướng về đầu cầu, đúng là một ngôi nhà xấu mà.”
“Vài năm trước, cái nhà này của cháu cũng từng được cho thuê, chậc chậc, sau đó cũng xảy ra không ít chuyện.”
“Bà nhớ chỉ là cảnh sát thôi mà cũng đến đây phải mấy lần, người thuê nào ở đây cũng không quá nửa năm.”
“Chứ còn gì nữa, trước đâu còn có người đến đây nói muốn thuê nhà cháu để làm homestay gì đó. Sau này nghe nói là đàm phán đến một nửa rồi thì nói rằng chỗ này không tốt, lại đi rồi!”
“Cô gái như cháu sống ở đây một mình, đúng là gan lớn đó.”
…
Thời Nhiễm nghe đến thở dài, lời này cách ngày đầu tiên cô dọn đến đây đã nghe thấy rồi, mém chút cô có thể không dám ở nữa rồi. Nhưng hiện tại nghe thấy, ngoài việc có chút nhấp nhô, lận đận ra thì vẫn ổn.
Dù sao thì cô cũng đã sống ở đây được mấy ngày rồi, ngoài việc chè đậu xanh biến mất vào vài ngày trước đây ra, mỗi ngày đều ngủ vô cùng thoải mái.
Nghe các bà nói, nhà là nhà xấu, nhưng cụ thể là xấu ở đâu thì lại không nói rõ ràng.
Người sống bên hẻm Ngân Ty phần nhiều là đã sống ở đây 30 40 năm, nhưng nếu muốn đếm, ở giữa cũng đã chuyển ra chuyển vào mấy đợt người rồi. Thế nên khi mọi người nhắc đến tòa tứ hợp viện này, đa số là lời truyền miệng lộn xộn.
Thời Nhiễm bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, mấy cụ già cũng khá có hứng, nói ra hết sạch những việc mà bản thân biết.
“Bà nói này, cô gái cháu nên đi tìm một vị đại sư đến đây coi thử” Lời này là từ bà lão nhanh miệng nhất lúc đầu: “Cái nhà này của cháu vị trí không tốt, trong nhà nên mời vài vị tôn thần về kính bái đàng hoàng. Bà nghe nói cháu có mở một cái sạp nhỏ đúng không? Ngày thường nhớ lấy tứ thời bát tiết (bốn mùa và tám ngày tiết trong năm), ngày 1 và 15 mỗi tháng nên làm vài món ngon dâng lên cho người ta, cũng như để hòa bớt âm khí trong nhà cháu.”
Mấy bà lão tuổi tác cũng lớn rồi, lại thêm vào gần nhà có vài ngôi miếu, bình thường cũng là đầu tháng và giữa tháng hương hỏa không dứt. Bây giờ nhìn thấy Thời Nhiễm thuận mắt, từng người bắt đầu chỉ chiêu.
“Hay là bây giờ cháu đổi cửa chính sang chỗ mới đi, tìm người coi thử phong thủy, chọn một vị trí đẹp đẹp.”
“Đúng vậy đó, cái cửa chính này của cháu hướng thẳng vào cửa lớn, đây không phải là thế xung sát hay sao? Cũng không biết là hồi đó người ta nghĩ sao nữa.”
…
Vài người càng nói càng náo nhiệt, Thời Nhiễm cũng không nỡ chen vào. Mãi cho đến khi ông Giả sửa bánh xe xong, mấy bà lão lúc này mới chú ý đến thời gian.
“Đến giờ này rồi cơ à! Tôi phải đi về đây, phải lo nấu cơm cho kịp giờ nữa.”
“Đúng vậy đó, chỉ nói một lát là quên luôn thời gian, nhà tôi còn có việc đây này.”
“Mấy bà đi trước nhé cháu gái, cháu có suy nghĩ lại mà tìm người xem nhà thì đến tìm bà, bà giới thiệu cho một người biết xem phong thủy này. Bà ở đầu ngõ thứ hai quẹo phải, căn đầu tiên, cháu đến đó cứ hỏi thăm nhà họ Ngô là tìm thấy à.”
…
Thời Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, tạm biệt hàng người bà Ngô.
Dù là căn nhà này có lời đồn lung tung đi nữa, Thời Nhiễm cảm thấy vẫn nên đi tìm dì Vương hỏi thăm, phải biết là mấy lời đồn đại chính là càng truyền càng biến thể. Cô nghe mấy cái này được nửa ngày, chỉ có thể chắt lọc được xíu xiu tin tức hữu dụng. Không có gì hơn ngoài căn nhà này trước đây từng cho thuê, nhưng sau này lại xảy chút chuyện.
Ông Giả đã sửa xe xong, hiện đang bưng một tách trà đậm ngồi trên một cái ghế nhỏ.
Thời Nhiễm trả cái xẻng lại đợi đến bây giờ, nhìn ông Giả rảnh rỗi rồi mới nhớ đến chuyện chính.
Cô chuẩn bị mua một chiếc xe lam.
Quãng thời gian này mỗi ngày đều bày sạp bán mì xào, Thời Nhiễm từng chút một kéo điểm số lên, cho đến bây giờ, mỗi buổi tối bán được 70 80 phần mì xào đều đã là chuyện rất dễ dàng.
Số lượng rau củ, bột mì của 70 80 phần mì xào không phải nhỏ, thêm vào buổi trưa cũng phải bán thêm đồ ăn nhanh, mỗi ngày có việc tự mình đi chợ mua rau thôi cũng làm một việc khó khăn thấy rõ.