Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn

Chương 1: Thằng nhãi này có phong cách không đúng


Cả người Tây Du Ngạn vừa lạnh vừa đau, mí mắt nóng lên, cậu cố gắng mở to đôi mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ, đầu cũng choáng váng. Tây Du Ngạn chớp chớp đôi mắt, một giọt mồ hôi theo đó rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Cậu lại tiếp tục chớp mắt, lúc này mọi thứ mới rõ ràng hơn. Đây là một gian phòng chất củi, xung quanh tối tăm, không khí lạnh đến nỗi kết băng. Ánh trăng ảm đạm xuyên qua tầng cửa sổ giấy mỏng chiếu vào, ánh trăng phủ trên người cậu như là rải thêm một tầng sương lạnh.

Tây Du Ngạn lạnh run cầm cập, cậu nhìn bộ quần áo cũ đơn bạc trên người, chỉ nghi hoặc chớp mắt một cái, rất nhanh sau đó giống như là không sao cả tiếp tục nhắm mắt, rồi một lần nữa nằm im trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn.

Nhưng vào lúc này, một quyển sách từ đâu đó bỗng xuất hiện trong đầu cậu.

Quyển sách bắt đầu lật từng trang từng trang, rất nhanh, cốt truyện chính đã in sâu vào trong đầu Tây Du Ngạn, rồi biến mất không thấy.

Cậu đây là xuyên vào một quyển ngược văn có bối cảnh thời xưa, trở thành tổng thụ vạn nhân mê trong truyện, bị đám tra công vương hầu khanh tướng ngược thân ngược tâm tranh tới cướp đi, cuối cùng còn dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy hoà bình thế giới.

Tây Ngạn Du đang sốt cao bị cái cốt truyện máu chó này kích thích. Cậu gian nan từ trên mặt đất ngồi dậy, trầm mặc một lúc lâu vẫn không nói lên lời. Sau đó, cậu luồn tay vào ống tay áo rách nát, ngửa đầu nhìn qua khung cửa sổ phát ngốc.

Cậu hiện tại gọi là Thời Tiểu Chanh.

Bối cảnh của thế giới này chính là phía Tây nước Tần – phía Đông nước Tề – phía Bắc nước Nguỵ – phía Nam nước Sở. Bốn cường quốc này đều muốn chinh phạt lẫn nhau, cùng chung ý đồ thống nhất đại lục, mà các tiểu quốc xung quanh chỉ có thể gian nan cầu sinh.

Vĩnh Khê Thành nằm giữa tứ đại quốc, trước mắt thuộc về phái trung lập, là then chốt của đầu mối thương mậu, thương nghiệp phát đạt, các thế lực quốc gia rắc rối phức tạp hơn.

Hiện tại đang là giai đoạn đầu của cuốn truyện.

Thời Tiểu Chanh năm nay 18 tuổi, quê ở Vĩnh Khê Thành, trong nhà vốn có 30 mẫu ruộng cạn cùng 30 mẫu ruộng nước, xem như gia đình giàu có.

Mẫu thân Thời Tiểu Chanh vì khó sinh mà qua đời, cha hắn là một tên mê cơ bạc, hắn từ nhỏ đã được nãi nãi nuôi.

Nãi nãi là một người nghiêm khắc, tuy cha hắn rất thích đánh bạc, nhưng cũng rất sợ nãi nãi, bởi vậy, nhiều lúc cha hắn cũng rất cần mẫn làm việc.

Đáng tiếc, nãi nãi hắn đã qua đời vào ba tháng trước, trong nhà chỉ còn một Thời Tiểu Chanh gầy yếu bị bệnh tim bẩm sinh cùng lão cha nghiện cờ bạc.

Không có nãi mãi quản thúc, cha hắn suốt ngày cắm rễ tại sòng bạc, rất nhanh đã đem 60 mẫu ruộng cùng nhà cửa đánh thua bán ra ngoài, kể cả tiền mua thuốc cho nhi tử cũng không còn.

Nhưng cha hắn vẫn tin tưởng là do vận khí của mình không tốt, chỉ cần có một số tiền là có thể đánh thắng trở về. Sau đó, có người xúi giục cha hắn, cha hắn liền đem ánh mắt nhìn vẻ phía nhi tử ma ốm nhà mình.

Thân thể Thời Tiểu Chanh từ nhỏ đã gầy yếu. Khi được nãi nãi chăm sóc tỉ mỉ, nhiều lắm thì mỗi ngày chỉ hoạt động trong viện một lúc, thời gian còn lại là nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Một ma ốm không thể làm việc nhà nông, ở trong thôn rất dễ bị khinh bỉ, tuy Thời Tiểu Chanh là ma ốm, nhưng cố tình hắn có một dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vô cùng nổi danh ở làng trên xóm dưới.

Lúc này tứ quốc chiến loạn, lễ nhạc băng hoại*, nam phong thịnh hành, rất nhiều người đã bắt đầu đánh chú ý lên người Thời Tiểu Chanh. Khi nãi nãi còn sống, không một ai dám trắng trợn trêu chọc. Hiện giờ nãi nãi đã không còn, Thời Tiểu Chanh mất đi bảo hộ cuối cùng, yêu ma quỷ quái ùn ùn kéo đến.

(*) Hư hỏng đổ nát, đạo đức quy củ, kỉ cương xã hội đổ nát.

Cuối cùng, cha hắn đem Thời Tiểu Chanh bán cho nam phong lâu lớn nhất Vĩnh Khê Thành — Xuân Phong Lâu, để đổi lấy 10 lượng bạc.

Có điều không biết, mọi chuyện này đều do lão bản Xuân Phong Lâu giật dây.

Lão bản Xuân Phong Lâu tên là Lục Thiên Ánh, là tra công thứ nhất, gã có thế thân cực kì cẩu huyết. Gã là hoàng tử Tây Tần quốc, hiện giờ phụ trách tuyến tình báo, ở Vĩnh Khê Thành có vô số sản nghiệp. Thủ hạ đều là thành viên của tổ chức tình báo cùng sát thủ, ở trong truyện miêu tả, trong giới hắc ám của Vĩnh Khê Thành, gã là ông vua không đối thủ.

Gã đã sớm nghe đến thanh danh của Thời Tiểu Chanh, muốn mua Thời Tiểu Chanh với mục đích là vừa thi triển mỹ nhân kế, vừa bồi dưỡng hắn làm gian tế. Sau đó đưa hắn đến bên người tướng quân Quý Dạ Vân của Đông Tề quốc, đồng thời nghĩ cách quyến rũ quân thần của Đông Tề, nhằm rối loạn triều cương.

Bắt đầu từ đây, quyển sách bước vào yêu hận dây dưa cùng cẩu huyết ngược luyến, mà cậu cẩn phải diễn xong cốt truyện mới có thể thoát ly.

Tây Ngạn Du duỗi tay xoa xoa giữa mày, không nghĩ tới mình vừa ngủ một giấc, liền xuyên vào quyển sách đầy máu chó này.

Tây Ngạn Du thở dài, không có hứng thú nhìn phần sau của cốt truyện, lại lần nữa nằm bò trở về trên mặt đất.

Trong cốt truyện, cậu hiện tại hẳn là nghĩ cách chạy ra khỏi phòng chất củi, nhưng nửa đường bị hoa khôi Ninh Chiếu là nhân vật số 2 của Xuân Phong Lâu bắt được, tiếp tục bị ném trở về phòng chất củi, sau đó là một màn quất roi của Ninh Chiếu.

Tây Ngạn Du nhàm chán ngáp một cái, nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ.

Nhưng lúc này, cửa phòng chất củi chợt bị người bên ngoài dùng một chân đá văng, rầm một tiếng, dọa đến linh hồn nhỏ bé của Tây Ngạn Du.

Gió lạnh gào thét theo vào, Tây Ngạn Du hắt xì, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía cửa.

Một nam tử có dung mạo không tầm thường, hắn mặc một thân hồng y trang điểm yêu diễm khoanh tay dựa vào khung cửa, trong tay cầm một cái roi da nhỏ, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu.

Tây Ngạn Du liếc mắt nhìn nam tử một cái.

Tới.

Hoa khôi Ninh Chiếu.

Tây Ngạn Du lúc này sốt cao, cả người mệt mỏi, nghĩ đến phần sau của cốt truyện, liền buồn bã ỉu xìu nhìn về phía cửa.

Ninh Chiếu đánh giá Tây Ngạn Du, cuối cùng dừng ở khuôn mặt của cậu thật lâu, rồi bỗng nhiên hừ một tiếng, roi da nhỏ vụt lên không trung, cười lạnh, “Muốn chạy trốn?”

Tây Ngạn Du: “???”

Ta không phải, ta không có, người đừng nói bừa.

Ta không phải thành thành thật ở lại đây chuẩn bị đi ngủ sao?

Ninh Chiếu: “Đã vào cửa Xuân Phong Lâu ta, chính là người của Xuân Phong Lâu. Chúng ta tốn một số tiền lớn để mua ngươi, trừ khi ngươi chết, chứ đừng mơ nghĩ đến việc chạy trốn.”

Tây Ngạn Du yên lặng nhìn Ninh Chiếu.

Ninh Chiếu cười lạnh một tiếng, “Nếu còn nghĩ chạy trốn, thì hãy nghĩ xem đây là nơi nào. Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi biết rõ thân phận của mình.”

Dứt lời, liền cầm roi da đi về phía Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du động đậy một chút, lại không có ý đi lên.

Phản kháng quá mệt mỏi.

Ta nằm, ngươi tuỳ ý.

Ninh Chiếu đi đến trước mặt cậu, rũ mắt nhìn xuống, roi da trong tay không ngừng vun vút trên không trung.

Nhưng lúc này, một giọng nói ôn nhu vội vàng từ cửa truyền lại đây, “Dừng tay!”

Ninh Chiếu quay đầu nhìn về phía người tới, hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy thân ảnh người đi phía sau, vội vàng thu hồi bộ dáng kiêu ngạo ương bướng, xoay người khom mình hành lễ, “Chủ thượng.”

Tây Ngạn Du nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo thở dài.

Lại nghe thấy tiếng bước chân từ cửa chạy vào, chạy đến bên người Tây Du Ngạn, ngồi xổm nhẹ nhàng ôm Tây Ngạn Du ngồi dậy, để Tây Ngạn Du dựa vào vai, sờ sờ trán, “Ngươi không sao chứ?”

Tây Ngạn Du nhìn vẻ mặt ôn nhu của nam tử trước mắt, vị này hẳn là hoa khôi khác trong lâu tên Ngọc Thanh Sương.

Cậu lười nhác không nói gì

Ngọc Thanh Sương nhìn về phía cửa, “Chủ thượng, hắn phát sốt.”

Một đạo bước chân nhẹ mà trầm ổn vang lên, cuối cùng dừng ở bên người Tây Ngạn Du, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu.

Tây Ngạn Du nhìn về phía người tới, người này đúng là Lục Thiên Ánh.

Làm tra công thứ nhất, dung mạo của vị này tất nhiên không nói, tuổi tác tầm 27-28, một thân gấm vóc màu xanh biển, tay áo bó bào thêu ám văn. Thân hình gã cao gầy, sống mũi cao thẳng, lông mày dài đến mí tóc, cộng thêm đôi mắt phượng vừa sắc bén lại vừa lạnh đến thấu xương, tạo nên một dung mạo xuất sắc.

Lục Thiên Ánh thân cao chân dài, đai ngọc thít chặt lộ ra eo thon chắc, khí chất lạnh lùng, rất ít khi cười nói.

Tây Ngạn Du nhìn ánh mắt người nọ, không khỏi nghĩ đến miêu tả trong truyện.

Lúc này, hai người là lần đầu tiên gặp mặt, nguyên chủ Thời Tiểu Chanh có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, dù cho Lục Thiên Ánh đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cũng khỏi chấn kinh trước vẻ đẹp này, gã thất thần một lát.

Dáng người nguyên chủ gầy yếu, tóc dài đến eo xơ xác vàng khô, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay lớn, cái cằm nhọn nhọn, cộng thêm đôi mắt đào hoa lúc nào cũng ngậm nước, cả người trông giống như một tiểu bạch hoa lung lay trong gió lạnh sắp đổ. Ngoài ra, nguyên chủ có chút nhu nhược, không thể tự gánh vác, càng gợi lên cảm giác khiến người đau lòng.

Lục Thiên Ánh từ trước đến nay tâm địa lạnh lùng, lúc này cũng không khỏi có vài phần mềm lòng, hơi có chút nhất kiến chung tình.

Sau đấy, Lục Thiên Ánh sẽ cúi ôm Thời Tiểu Chanh kiểu công chúa, mang hắn về phòng mình, tự mình khám cho hắn….

Khụ.

Nghĩ đến đây, Tây Ngạn Du không nói lên lời.

Ừm.

Cái gì tới vẫn nên tới.

Hai người nhìn nhau một lát không nói gì, Lục Thiên Ánh lấy lại tinh thần, quả nhiên, gã cúi xuống đem Tây Ngạn Du chặn ngang ôm lên, đi về phía cửa.

Ninh Chiếu cúi đầu, nghĩ đến hai người muốn đi làm cái gì, âm thầm cắn chặt răng, ghen ghét tràn đầy trong mắt.

Ngọc Thanh Sương yên lặng theo ở phía sau, sau khi hai người ra khỏi phòng chất củi, cũng dừng bước, nhìn hai người đi xa, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.

***

So với tiền viện ồn áo náo nhiệt, ngợp trong vàng son của Xuân Phong Lâu, hậu viện Xuân Phong Lâu cực kì thanh u yên tĩnh.

Ở đó lâu các đình đài, tiểu lâu tinh mỹ san sát nhau, phần lớn là chuẩn bị nhã uyển cho nhóm khách quý, mà sâu nhất trong hậu viện chính là chỗ ở của lâu chủ Lục Thiên Ánh. Kiến trúc không gian cao bảy tầng lầu, có tên là Ngọc Dẫn lâu.

Trăng lên giữa trời, trên mái gác của Ngọc Dẫn lâu treo chuông đồng rung rinh theo gió phát ra thanh âm thanh thuý dễ nghe.

Sau khi Tây Ngạn Du bị Lục Thiên Ánh mang về nơi này, Lục Thiên Ánh liền ghét bỏ nhìn một thân quần áo tro bụi cùng cả người đầy mồ hôi của cậu. Gã đem cậu ném cho người hầu trong lâu tắm rửa thay đồ, còn bản thân gã thì đi đến khu suối nước nóng chuyên chúc ở lầu hoa viên nhỏ tắm gội.

Động tác của người hầu rất nhanh nhẹn, không đến 15′, liền đem Tây Ngạn Du tẩy rửa sạch sẽ, thay áo trong trắng tinh, đưa đến phòng ngủ cao nhất.

Tây Ngạn Du sốt cao được người hầu tắm bằng nước ấm, lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút. Hiện tại, cậu đang đi chân trần trên thảm trải thật dày, trong lâu có đốt địa long nên ấm áp như xuân.

Tây Ngạn Du thoải mái duỗi duỗi cái eo lười, ở trong phòng dạo một vòng, rồi nghĩ tới cốt truyện kế tiếp.

Thời Tiểu Chanh vẫn luôn muốn trốn thoát. Tuy rằng hắn là ma ốm, nhưng tính tình lại vô cùng quật cường, sau khi bị người hầu tắm rửa ném đến nơi đây, liền minh bạch mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, cho nên nhân lúc Lục Thiên Ánh chưa trở về, muốn thoát đi.

Mặc dù cửa sổ có thể mở ra, nhưng đây là tầng thứ 7, hiển nhiên không thể trốn đi bằng đường này. Muốn đào tẩu bằng cửa chính thì càng không có khả năng, cửa bị khoá ở bên ngoài, cộng thêm thủ vệ võ công cao cường đang đứng canh gác.

Thời điểm Thời Tiểu Chanh đem khăn trải giường làm thành dây thừng thả xuống, cũng là lúc Lục Thiên Ánh đã trở lại.

Thời Tiểu Chanh đương nhiên là kịch liệt phản kháng, ánh mắt quật cường, giống như chú mèo nhỏ giơ nanh móng vuốt, phản kháng như vậy, ngược lại cành khơi dậy thú tính của Lục Thiên Ánh, kết quả là gì thì không cần nói cũng biết.

Hồi tưởng cốt truyện kế tiếp, Tây Ngạn Du chậc một tiếng.

Không hổ là tra công trong sách thời xưa, quả nhiên cầm thú.

Sau khi liên tiếp ba ngày ba đêm, Thời Tiểu Chanh thiếu chút nữa chết, cũng may Lục Thiên Ánh tinh thông y thuật, bởi vậy, hắn bị uống thuốc liên tục, cuối cùng hạ sốt.

Này…….

Biến thái.

Kế tiếp là một tháng trong phòng học tập trung thuật, các loại công cụ cùng đồ dùng, Thời Tiểu Chanh tất nhiên là xấu hổ và giận dữ không thôi, phản kháng đủ loại, còn có ý tự sát, nhưng tất cả đều không thành.

Nhưng mà, trải qua một tháng này sớm chiều ở chung thân mật đến cực điểm, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lục Thiên Ánh đối với Thời Tiểu Chanh đã là yêu thích không buông tay. Ngay cả xử lý một ít công vụ cũng mang theo Thời Tiểu Chanh, cùng lúc đó, Thời Tiểu Chanh cũng không tự chủ được mà sinh ra mê luyến Lục Thiên Ánh, rồi lại căm hận đối phương……

Tây Ngạn Du đột nhiên cảm thấy ê răng.

Cậu duỗi tay sờ sờ cái trán nóng ran của mình, kéo rê bước chân đi đến chiếc giường lớn kia.

Đầu đau như búa bổ, cậu từng bước đến bên cạnh giường, bất chấp mọi thứ, Tây Ngạn Du thả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại ấm áp. Cậu nằm trên gối mềm, chăn gấm được xoã tung đắp lên người, thoải mái than thở một tiếng.

Cứ thế đi.

Cậu nhắm đôi mắt lại, liền duy trì tư thế đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, Tây Ngạn Du cảm giác bên hông căng thẳng, như là có người ôm ngang cậu lên, cái cằm cũng bị đồ vật giống như là vuốt sắt dùng sức bóp chặt.

Hiện tại cả người cậu vô cùng đau đớn, tức khắc tê một tiếng, rồi thở ra một ngụm khí nóng, sau đó chậm rãi mở to đôi mắt.

Cậu nhìn nam tử trước mặt có đôi mắt tối tăm, tóc dài đen nhánh rối tung, khuôn mặt quanh năm âm u lạnh băng giờ khắc này tiêu tán đi một ít, cùng với sự thâm trầm yên tĩnh bóng đêm, nhìn gã như thế càng tản ra một cổ lười biếng ái muội.

Tây Ngạn Du gian nan chớp đôi mắt, cặp lông mi ướt át dính vào nhau.

Bây giờ cậu mới nhận ra, người này đúng là Lục Thiên Ánh mới đi ngâm suối nước nóng trở về.

Khi gã quần áo chỉnh tề, ít cười ít nói, bộ dáng trông rất đứng đắn. Giờ phút này tay áo bó bào cởi ra, thay vào đó là áo trong màu trắng rộng thùng thình, vạt áo mở tung, lộ ra mảng ngực lớn cùng cơ bụng săn chắc, bỏ đi tầng áo ngoài trói buộc, nhìn qua muốn không đứng đắn bao nhiêu thì có không đứng đắn bây nhiêu, mà còn lại càng nhiều là tính xâm lược cùng nguyên thủy dã man nhất.

Lục Thiên Ánh bóp chặt cằm Tây Ngạn Du, gã nương theo ánh nến mờ nhạt ái muội đánh giá khắp nơi trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu.

Khuôn mặt nóng bóng trong tay, ngũ quan diễm lệ tinh xảo, ánh mắt Lục Thiên Ánh đảo qua đôi môi đỏ thắm vì sốt cao, chóp mũi thấm đẫm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ, cuối cùng là dừng lại ở cặp mắt ướt át.

Đồng tử màu đen trong trẻo mà sâu thẳm, giống như một dòng nước trong suốt, liếc mắt một cái là thấy đáy. Đôi mắt ngậm nước long lanh, tạo nên sự rung động lòng người khó tả.


Lục Thiên Ánh dùng ngón tay cái cọ cọ cằm cùng môi của Tây Ngạn Du, môi mỏng khẽ cười, giọng nói thầm trầm vang lên, “Đúng là nhìn thấy mà thương.”

Nhưng mà ngay sau đó, sự phản kháng cùng phẫn nộ như trong dự đoán lại không có, Lục Thiên Ánh chỉ cảm thấy cánh tay của Tây Ngạn Du chợt buông thõng xuống, hiển nhiên, cậu đã hôn mê bất tỉnh.

Lục Thiên Ánh: “……”

Gã lay lay cái người mềm mại trong lòng, nhưng một chút phản ứng cũng không có.

Lục Thiên Ánh buông tay ra, Tây Ngạn Du liền như lá mùa thu rụng trên giường. Mặc dù là ngất đi rồi, thế nhưng lại càng giống như ngủ thiếp đi, hơn nữa, gương mặt khi ngủ rất thoải mái an nhàn.

Lục Thiên Ánh: “……”

Gã cứ như thế ngồi ở mép giường, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du.

Một chút phòng bị mà Tây Ngạn Du cũng không có, cậu nằm trình ình hình chữ Đại trên giường lớn, nhìn thế nào cũng giống kiểu “Ái khanh mau tới hầu hạ trẫm”, bộ dáng rất thản nhiên như không có việc gì.

Bỗng nhiên trong lòng Lục Thiên Ánh héo đi một chút, mọi tâm tư kiều diễn đều tan thành mây khói, một chút hứng thú cũng không thể khơi dậy nổi.

Sau khi gã nhìn Tây Ngạn Du thật lâu, rồi duỗi tay vuốt ve mặt Tây Ngạn Du, bỗng gã hiểu ra điều gì đó, cười lạnh nói, “Ồ, như vậy là thuận theo, lấy lùi làm tiến, muốn thay đổi cách chạy trốn sao?”

Tay gã nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của Tây Ngạn Du, xẹt qua cái cằm, một đường theo cổ đi xuống, vén vạt áo ngủ của cậu lên, cúi sát người, đôi mắt nguy hiểm nheo lại đánh giá cậu.

Người này là gã cố ý vì tướng quân Quý Dạ Vân mà lựa chọn lễ vật, là ly gián quân thần Đông Tề, là quân cờ quan trọng nhằm họa loạn triều cương, nếu không, cũng sẽ không tự mình dạy dỗ.

Chỉ là, không nghĩ tới đầu óc của tiểu tử nhìn như đơn thuần, nhưng hiện tại xem ra lại muốn chơi tâm nhãn với gã.

Có một số người, sẽ bắt đầu dùng thân thể để chinh phục, cam tâm tình nguyên đem chính mình làm quân cờ. Nhưng lòng dạ như vậy thật thâm sâu, muốn dần dần tiến đến tâm của gã.

Hiến thân một cách dễ dàng, mà muốn tâm của một người…….

Lục Thiên Ánh đặt tay trên ngực Tây Ngạn Du, làn da nơi đó nóng bỏng, trái tim không nhanh không chậm nhảy lên.

Gã rút về tay, nhàn nhạt nhìn Tây Ngạn Du một lát, đứng dậy đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Lục Thiên Ánh bưng một chén thuốc trở lại, gã đi đến mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tây Ngạn Du, đem người nâng dậy vào trong lòng ngực, cầm chén thuốc đưa tới bên môi, rồi từng chút một đút thuốc cho cậu, sau đó, cầm chén thuốc đặt trên bàn nhỏ bên cạnh. Uống thuốc xong, gã đặt Tây Ngạn Du nằm trên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cậu.

Lục Thiên Ánh đặt tay lên trán Tây Ngạn Du kiểm tra độ ấm, gã dịch dịch góc chăn, rồi tự mình nằm xuống bên cạnh, rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du trong lúc hôn mê, đầy bụng tính kế.

Bất tri bất giác, Lục Thiên Ánh cũng theo Tây Ngạn Du đi vào giấc ngủ.

Cảnh tượng trong mơ của Tây Ngạn Du là bầu trời trong xanh cùng biển rộng mênh mông. Không khí tươi mát sau trận mưa rào của mùa hạ, cậu nằm trên chiếc giường mềm mại do đám mây lớn tạo thành. Chiếc giường này giống như cái nôi ru ngủ, phiêu phiêu nhẹ nhàng. Tây Ngạn Du gối đám mây thành gối đầu, thành chăn bông mềm, thích ý vô cùng mà ngủ say.

Mà ở phương trời bên cạnh là một mảnh hắc ám dài vô tận, gió to gào thét, mưa rơi liên tục, quỷ khóc sói gào khắp nơi, nhưng lại không hề ảnh gì tới Tây Ngạn Du, giống như là có một tấm rào chắn vô hình ngắn cách mọi thứ bên ngoài.

Một tia chớp quỷ dị bỗng sáng lên trong màn đêm tối tăm, nương theo ánh sáng đó là một thân ảnh mặc trường bào sẫm màu cùng một sợi tóc dài màu trắng lộ ra bên ngoài, trông vô cùng quỷ mị khủng bố.

Tia chớp chợt lóe qua, thực mau mà dung nhập vào trong bóng đêm.

Tây Ngạn Du như cảm nhận được gì đó, hơi hơi mở con ngươi, mê mang nhìn bờ biển rộng cùng rừng rậm, cái gì cũng chưa phát hiện, liền một lần nữa nhắm mắt lại, thay đổi phương hướng, tiếp tục ngủ.

Cảnh trong mơ tan biến, bóng đêm dần dần rút đi, ánh hừng đông bắt đầu xuất hiện.

Lục Thiên Ánh bỗng nhiên đổ mồ hôi đầm đìa từ trong ác mộng bừng tỉnh, sự hoảng sợ khó miêu tả vẫn còn trong mắt, gã thở dốc liên tục.

Qua một hồi lâu, gã nhắm mắt lại, đỡ trán cười một tiếng.

Thật lâu sau, hô hấp của gã mới bình phục, gã cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du bên cạnh, đặt tay lên trán cậu thử độ ấm.

Lục Thiên Ánh bỗng ngây người một lát, gã sờ tóc dài của Tây Ngạn Du, tự hỏi trong đầu, một sợi tóc kia là gì.

Nhưng mà……

Lục Thiên Ánh nhăn nhăn mày, nhìn về phía sợi tóc.

Khô khốc, vàng hoe, phân nhánh.

Sờ vào có chút thô ráp, xúc cảm rất chân thật.

Lục Thiên Ánh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tây Ngạn Du, nhiệt độ lúc này đã lui xuống một chút, gương mặt lại trở nên tái nhợt, đôi môi đỏ thắm cũng không có chút huyết sắc, nhìn qua như một cái xác không hồn.

Lục Thiên Ánh nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên cười.

Trong lúc Tây Ngạn Du ngủ mơ, nhiệt độ thân thể có giảm xuống cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, cậu cảm giác trên đỉnh đầu có một trận băng sương mát lạnh, dù đang còn phát sốt nhưng cũng rất thoải mái.

Thời điểm Tây Ngạn Du tỉnh lại, đã là vào đêm.

Cậu mở to đôi mắt, sờ sờ cái trán, tuy rằng vẫn phát sốt, nhưng so ngày hôm qua đã khá hơn nhiều.

Chỉ là trong miệng có chút đắng, vị thuốc vẫn còn vấn vương.

Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu, Tây Ngạn Du nhăn nhăn mày, nghiêng đầu thấy được chén thuốc đặt trên bàn nhỏ, chớp chớp mắt.

Bụng có chút đói, cậu miễn cưỡng ngồi dậy, muốn gọi người mang đồ ăn vào, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hôm nay đầu rất nhẹ nhàng, còn lạnh căm căm, giống như là thiếu cái gì đó.

Vẻ mặt Tây Ngạn Du có chút cổ quái, đưa tay lên sờ sở.

Má nó, trọc lóc!!!!!

Tây Ngạn Du ngốc lăng sờ cái đầu trơn bóng, giọng nói khàn khàn hô hai tiếng mà không ai đáp, sau đó liền trở mình, ghé vào trên giường, tiếp tục lười biếng nhắm mắt lại.

Có chút nóng, muốn ăn thứ gì đó lạnh lạnh, nhưng lại không muốn động đậy.

Đúng lúc này, tiếng sột xoạt của quần áo cùng ngọc bội vang lên bên tai.

Toàn bộ căn phòng bỗng nhiên tràn ngập cảm giác huyền ảo.

Giống như là ai đó đạp gió mà đến, tiên khí phiêu phiêu.

Tây Ngạn Du mở hai tròng mắt, hướng về phía cửa sổ.

Cửa sổ không biết mở ra khi nào, bóng đêm như mực, sao trời ảm đạm, ánh trắng mờ mờ.

Tiếng ngọc bội lại vang lên.

Cảnh sắc trong mắt Tây Ngạn Du thay đổi.

Sương mù mờ mịt tản trong không trung, một thân ảnh giống như trích tiên tuấn dật xuất hiện trong tầm mắt.

Một thân áo gấm sẫm màu phiêu nhẹ trong gió, ngọc bội bên hông thi thoảng va đập vào nhau, phát ra âm thanh huyền diệu. Hoa văn áo gấm là tiên hạc bay lượn trong đám mây trông rất chân thật, ám văn chỉ vàng được ánh trăng chiếu rọi hơi phát sáng, những sợi tóc trắng bay loạn trước ngực.

Người nọ nghiêng đầu nhìn qua bên này, làn da trắng như ngọc, mặt lạnh mang ý cười, một bộ biểu tình sung sướng nói không nên lời. Tuy rằng, một nửa khuôn mặt đã bị che bởi chiếc mặt nạ tinh xảo màu bạc, nhưng chỉ từ nửa khuôn mặt còn lại vẫn có thể nhận ra người này tuấn mỹ đến cực điểm.

Phía sau cái mặt nạ, là một đôi mắt yêu dị màu tím đen, ánh mắt rất có tính hài hước.

Nhưng mà phất trần trên tay, lại có dáng vẻ tiên phong đạo cốt vô cùng.

Tây Ngạn Du nhìn đến không chớp mắt.

Khoảnh khắc Tây Ngạn Du sững sờ nhìn về phía cửa sổ, cũng là lúc gã sai vặt bưng khay đồ ăn vào.

Tây Ngạn Du nhìn gã sai vặt, sắc mặt gã vẫn như thường mà đặt khay đồ ăn lên bàn nhỏ. Đặt đồ xong, gã nói hai câu, rồi xoay người ra khỏi phòng.

Hoàn toàn không phát hiện có người đang bên ngoài cửa sổ.

Sau khi gã sai vặt khép cửa phòng lại, vị ngoài sổ kia cũng phiêu vào trong phòng, hạ cánh xuống cái bàn cạnh cửa sổ.

Tây Ngạn Du nhìn bàn đồ ăn nhỏ, rồi nhìn vị kia, phát hiện trước và sau người nọ đều có một tầng sương mù lượn quanh, còn có một tầng lá chắn như có như không, tựa hồ ẩn thân rất hiệu quả.

Ảo thuật?

Thằng nhãi này có phong cách không đúng.

Nếu cậu nhớ không lầm, cái này giống như———

Ma quân? Ma chủ? Thế giới võ thuật?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận