Hạng Thần khoá cửa an toàn của tầng mười một thêm lần nữa.
Vừa vào cửa, La Tử Tùng buông túi, hung hăng đạp văng bàn trà trong phòng khách, giống như nỗi khổ ứ đọng trong lòng không có chỗ xả giận. Anh lại mở cửa sổ gào ra ngoài.
Văn Xuyên khoanh tay tựa vào cửa thư phòng không nói gì, Đào Phi thì sợ hãi trốn ở sau cửa toilet, run run nói: “Anh La, anh La không bị cắn đâu đúng không? Anh, anh Hạng?”
Hạng Thần không nói gì, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đi vào bếp uống một ly nước lạnh lớn.
Hốc mắt La Tử Tùng đỏ lên, trong ánh mắt nổi đầy tơ máu, run rẩy đưa tay che mặt lại, nhẫn trên ngón tay dính đầy máu đen, xem ra là điềm xấu.
Văn Xuyên nói với Đào Phi: “Đi ngủ đi.”
Đào Phi chần chờ một chút, đi tới nhìn nhìn La Tử Tùng, xác nhận chắc chắn anh không bị cắn thì mới thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ bả vai đối phương như an ủi. Tuy rằng hắn ta cũng không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đào Phi đi vào phòng ngủ, Văn Xuyên nhìn Hạng Thần nói: “Mấy người kia chết rồi? Vũ khí ở đâu ra vậy?”
Hạng Thần nói tóm tắt lại một chút, Văn Xuyên đã hiểu, nhìn về phía La Tử Tùng: “Không phải ai cũng đều như vậy.”
Tiếng nói chuyện của La Tử Tùng như run rẩy, sụp đổ: “Tôi không nhịn được mà nghĩ, nếu các cô ấy đã rất vất vả để tìm kiếm nơi trú ẩn nhưng sau đó lại bị người khác cướp đi lương khô và vũ khí; nếu các cô ấy chỉ hi vọng có thể được kéo tay một cái thôi nhưng lại bị người ta cảm thấy phiền phức…”
La Tử Tùng không dám nghĩ tiếp, trong não anh tràn đầy thi thể của đám học sinh kia.
Bọn họ còn chưa có biến dị, không, biết đâu căn bản còn chưa bị cắn, khi chết bọn họ cảm thấy thế nào? Không cam lòng chăng? Hối hận? Tức giận? Tuyệt vọng?
Tay La Tử Tùng run run, cố gắng móc tấm ảnh của con gái từ trong ví tiền ra. Đó là một bức ảnh bình thường, trên đó có một bé gái đáng yêu như búp bê phương Tây thắt bím sừng dê, nở một nụ cười sún răng, ngọt ngào nhìn về phía máy ảnh.
Hạng Thần không nói gì, chỉ yên lặng thở dài, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải đôi mắt của Văn Xuyên. Phát giác được sự không đành lòng được che giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh của đối phương, hắn có chút ngạc nhiên.
Hắn cứ tưởng giờ đã không còn việc gì có thể ảnh hưởng đến Văn Xuyên rồi chứ. Có lẽ là La Tử Tùng nói đúng, chỉ là Văn Xuyên che giấu cảm xúc quá giỏi.
Hắn do dự nhìn thoáng qua, nói sang chuyện khác: “Tôi có một vấn đề, hai người kia nói mình là kẻ buôn lậu vũ khí, ma túy, nếu vậy thì tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?”
“Chắc trong tòa chung cư này có hang ổ của bọn chúng.” Văn Xuyên nhún vai: “Chẳng qua là người ngoài không biết thôi.”
Hạng Thần “à” một tiếng, sau đó nằm xuống ghế sofa ở tít bên trong, gối đầu như có điều suy nghĩ: “Sao giáo sư Trương lại ở nơi nguy hiểm như thế này?”
La Tử Tùng nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt mũi lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Lúc này La Tử Tùng mới từ từ tỉnh táo lại, đứng lên uống ly nước, ngồi trên mặt đất nói: “Theo tôi biết thì phần lớn nghề nghiệp của những người ở trong toà chung cư này hết sức nhạy cảm, các biện pháp an ninh của chung cư không thể nào lỏng lẻo như vậy được.”
Hạng Thần và Văn Xuyên đều nhìn về phía anh.
La Tử Tùng rũ rũ tóc một chút. Trên người anh toàn là bụi đất, đôi mắt hơi hơi rủ xuống, có một loại cảm giác trai đẹp bất cần đời: “Trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, hai người kia chắc chắn có vấn đề.”
La Tử Tùng thở dài một hơi, sa sút nói: “Quên hỏi bọn họ rồi.”
Hạng Thần nói: “Tình hình lúc ấy bất ngờ, với cả ở ngoài còn có nhiều tang thi bao vây như vậy, không trách anh.”
La Tử Tùng nở một nụ cười buồn, thở dài, đốt điếu thuốc mà Hạng Thần vừa ném tới.
Anh hút một hơi liền ho khan không ngớt, Hạng Thần cảm thấy khá ngạc nhiên, nói: “Anh không biết hút thuốc?”
La Tử Tùng xua xua tay để khói thuốc tản ra, nói: “Không thường hút.”
Văn Xuyên đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Sắc trời đã dần tối, nếu như hồi trước thì giờ này thành phố đã lên đèn rồi, mùi đồ ăn thơm ngon của mọi nhà cũng đã len lỏi trong phố xá đầy sao.
Nhưng hôm nay, bên ngoài chỉ còn lại một màu đen kịt, đường lớn đã không còn một ngọn đèn nào sáng thành ra sao trên trời lập tức rực rỡ hẳn lên.
Bọn họ suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra nổi tại sao hai người kia lại xuất hiện ở đây nên cũng không còn tâm tư truy cứu chuyện này. La Tử Tùng hút xong điếu thuốc cũng mệt mỏi đi rửa mặt một chút rồi vào phòng nghỉ ngơi.
Căn hộ này có ba phòng ngủ một phòng khách, trong phòng làm việc có một cái sô pha xếp, hai Alpha là La Tử Tùng với Hạng Thần ở cùng một phòng, Đào Phi với Văn Xuyên mỗi người một phòng.
Văn Xuyên muốn xem thêm số liệu nên chủ động ngủ ở phòng làm việc.
Màn đêm yên tĩnh, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng gõ máy tính rất nhỏ,
Văn Xuyên tắt đèn, ánh sáng từ máy tính phả vào mặt cậu, ánh ra một màu xanh lam kì dị.
Cậu nhìn các loại bảng số liệu trên máy tính, mày nhíu chặt lại. Dù cậu muốn tập trung vào việc trước mắt, cũng biết có một số việc đã không thể thay đổi được gì nhưng lại không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh.
Điện thoại để ở một bên, ánh mắt cậu không nhịn được mà cứ liếc sang đó, muốn thò tay đi lấy nhưng vật kia lại như một thứ gì đó có thể cắn người hay phỏng tay, ngón tay cậu khẽ run rẩy, cuối cùng cũng không cầm điện thoại lên.
Cậu sợ nhìn thấy tin nhắn và định vị của anh hai gửi tới, cậu cũng không nhịn được mà nghĩ tới vấn đề giống như La Tử Tùng hồi nãy.
Ở loại thời điểm này, anh hai có thuận lợi chạy ra khỏi đó không? Nếu trốn được thì có được ai giúp không? Sẽ có người thu nhận anh hai sao? Sẽ có người tình nguyện chia sẻ đồ ăn vũ khí cho anh hai sao? Có người có thể kề vai sát cánh, chiến đấu cùng anh ấy không?
Nếu anh hai chỉ có một mình… Sẽ sống sót như thế nào? Sẽ bị người ta bán đứng? Hay sẽ bị người ta lợi dụng? Hay là…
Cậu vân vê tóc một chút, gương mặt hờ hững thường ngày tại lúc không người này lộ ra biểu cảm nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Cậu không phải loại người dễ dàng tâm sự chia sẻ với người khác, cũng sẽ không thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài, bởi vậy nên những người không thân với cậu sẽ cảm thấy cậu là một con người lạnh lùng vô tình.
Nhưng thực ra cậu không khác người bình thường chút nào cả, cũng sẽ lo lắng cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ có chuyện không thể giải quyết được. Khi ở viện nghiên cứu cậu cũng tưởng là mình xong đời rồi, cũng từng sợ hãi tuyệt vọng, hy vọng có người có thể đến cứu mình, hy vọng mọi thứ đều chưa xảy ra, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Cho nên khi Hạng Thần trèo ra từ ống thông gió đầy bụi đất, xuất hiện trước mặt cậu như thiên thần giáng thế, lúc nói chuyện có hơi cau mày không kiên nhẫn nhưng khi đó cậu ngây ra như phỗng, sự vui vẻ và kinh ngạc trong lòng khiến cậu trở nên không giống bản thân ngày thường.
Nói thật, lúc ấy cậu còn chẳng biết Hạng Thần đang nói cái quái gì.
Nhớ tới đây, Văn Xuyên có hơi xấu hổ.
Cậu vuốt vuốt chóp mũi, nhớ lại bản thân đã không có một chút hình tượng nào mà nhào vào trong lòng Hạng Thần. Cậu không biết biểu cảm của Hạng Thần lúc ấy thế nào nhưng khi đó cậu thật sự rất biết ơn hắn.
Dường như chóp mũi còn vương lại hơi thở chỉ thuộc về Hạng Thần, sợi dây trong lòng Văn Xuyên bị kéo nhẹ một cái, phát ra một bản nhạc bỉ ẩn, nhưng cậu khắc chế bản thân, tỉnh táo lại ngay lập tức, tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ.
Cậu không thể lại suy nghĩ lung tung nữa, mặc kệ là anh hai, hay Hạng Thần thì những chuyện đã xảy ra cũng không có cách nào thay đổi được.
Cốc cốc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Văn Xuyên sửng sốt một chút, đứng dậy đi mở cửa.
Đèn ngủ đầu giường phía sau cậu toả ra ánh sáng vừa dịu dàng vừa lẻ loi, người mới tới hơi nghẹn lời, dừng lại một lát mới nói: “Mặc quần áo vào đi.”
Văn Xuyên cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra khi nãy bản thân cảm thấy đè nén khó chịu nên đã mở rộng áo sơ mi ra từ lúc nào không hay, lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại, có thể thấy rõ xương quai xanh, còn có hai điểm hồng nhạt đáng yêu trên ngực mà bởi vì lạnh nên hơi hơi dựng lên.
Lỗ tai Văn Xuyên đỏ bừng, trên mặt lại rất bình tĩnh, lập tức kéo áo lại, nói: “Có chuyện gì?”
Người tới chính là Hạng Thần. Hắn mặc áo ba lỗ, đi dép lê, hình như là vừa rửa mặt xong, trên mặt còn có nước nhỏ xuống, bộ dạng tuỳ ý này lại không ảnh hưởng đến khí chất của hắn chút nào. So với lúc đi học thì hắn vẫn có điểm khác biệt, cảm giác vô lại giảm đi rất nhiều, khách quan mà nói thì hiện giờ Hạng Thần càng có tính công kích, toàn thân đều là mũi nhọn sắc bén khiếp người.
Hình như là hắn không ngủ được, trong tay còn cầm chai rượu.
Hạng Thần hắng giọng một cái: “Còn chưa ngủ?”
Văn Xuyên cài xong cúc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên một chút, nghiêng người ra để hắn vào phòng: “Đang chuẩn bị ngủ, nhưng chắc là cũng không ngủ được. Đến đúng lúc lắm, uống chung đi.”
Hạng Thần có chút ngạc nhiên, tựa vào cạnh cửa nói: “Cậu còn biết uống rượu à?”
“Xem thường ai vậy?” Văn Xuyên liếc hắn một cái.
Hạng Thần cười rộ lên. Khi hắn cười rộ lên nhìn cực kì đẹp trai, mang theo cảm giác không biết buồn là gì, đặc biệt trong sáng như ánh mặt trời. Cũng có thể là hắn không hề đặt những chuyện buồn phiền vào trong lòng, cực kì tự tin mạnh mẽ cho nên mới có thể cười trong hoàn cảnh này.
Hắn tìm hai chén rượu, chạm cốc cùng Văn Xuyên.
Hắn xoay chén rượu trong tay, nhìn Văn Xuyên: “Chúng ta cũng xem như là có duyên đi.”
Văn Xuyên hừ một cái, từ chối cho ý kiến.
Hạng Thần bất đắc dĩ nói: “Cậu nhìn xem, cậu thật sự không đáng yêu chút nào cả, có việc gì cứ nói thẳng, đừng có hừ đến hừ đi. Khi tôi tìm được cậu, cậu không phải rất thẳng thắn sao…”
Văn Xuyên ho khan một cái, trên mặt có chút xấu hổ, ngẩng đầu trừng hắn: “Câm miệng!”
Hạng Thần cười: “Khi đó cậu đáng yêu thật đó.”
Lần này đến lượt cổ Văn Xuyên đỏ lên.
Hạng Thần thú vị nhìn cậu: “Omega làm nghiên cứu khoa học như các cậu bình thường kết hôn ở tuổi nào vậy?”
Văn Xuyên nhìn chằm chằm chén rượu trong tay: “Liên quan gì tới anh?”
“Tò mò thôi.” Hạng Thần nói: “Nghe cha tôi nói thì Omega trong viện nghiên cứu đều dựa vào thuốc ức chế để sống qua ngày, dần dần còn biến đổi cả tính cách. Thứ kia dùng nhiều cũng không tốt lắm…”
Văn Xuyên thở dài, bị hắn quấy rầy, một chút lòng biết ơn cùng tình cảm phức tạp đều tan thành mây khói ngay lập tức. Cậu đặt chén rượu xuống, tiễn khách: “Tôi cũng không biết bao giờ kết hôn, nhưng người đó chắc chắn không phải anh.”
Hạng Thần nhướng mày: “Lời này nói hơi sớm thì phải.”
Văn Xuyên đứng dậy, cầm tay Hạng Thần đẩy hắn ra bên ngoài: “Ngủ ngon!”
“Này này, chờ chút!” Hạng Thần bật cười: “Đùa tí cũng không được à? Được rồi được rồi, tôi tự đi, không cần cậu đẩy!”
Hạng Thần vịn ngoài cửa, nụ cười nơi khoé miệng hơi thu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cậu trong ánh sáng lờ mờ không hiểu sao lại có chút thâm tình: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Văn Xuyên sững sờ.
Hạng Thần vứt cho cậu một cái hôn gió, uống một ngụm rượu, lại như nghĩ tới gì đó mà gãi gãi cổ, nói: “Chuyện trước kia, tôi xin lỗi, là tôi sai.”
Văn Xuyên khẽ mím môi, cổ quái nhìn Hạng Thần, cứ như trên mặt đối phương đột nhiên nở hoa.
Hạng Thần nở một nụ cười ngượng ngùng, quay người rời đi.
Đêm nay, Văn Xuyên có một giấc mơ.
Ở trong mơ, cậu lại quay về thời đi học, lúc đó Hạng Thần cũng còn trẻ, trên gương mặt trẻ trung anh tuấn chứa đầy vẻ tự phụ, kiêu ngạo nói: “Này, tôi thích cậu.”
Trong mơ, Văn Xuyên nghe thấy tim mình đập rất nhanh, gần như muốn nhảy lên cả cổ họng. Cậu ôm sách vở, đứng tại chỗ không biết phải làm sao, chần chờ một chút còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng cười vang từ đằng sau lưng.
Hạng Thần “Chậc” một tiếng, lông mày đen rậm chau lại, lầm bầm làu bàu: “Má, tôi như vậy mà cũng không được?”
Văn Xuyên: “?”
Văn xuyên quay đầu lại liền thấy mấy Alpha với Beta cùng trường đi lại đây, có người khoác lên bả vai Hạng Thần, cười nói: “Tao đã nói gì rồi mà? Người đẹp lạnh lùng sẽ không đồng ý đâu, tới, trả tiền thua cược đê!”
Hạng Thần móc tiền từ trong túi ra, trên mặt đầy vẻ khó chịu: “Cho tao thêm thời gian nữa đi!”
Trái tim đang đập nhanh của Văn Xuyên nhanh chóng lạnh xuống, nhanh chóng kết băng. Cậu nhìn mặt Hạng Thần đang đầy vẻ không kiên nhẫn, người đó chắc là về từ sân bóng, hormone dễ ngửi như những lưỡi câu, câu cho lòng Văn Xuyên ngứa ngáy khó chịu.
Văn Xuyên móc thuốc cách trở từ trong túi ra, nghiêm túc phun nguyên cả bình về phía Hạng Thần.
Hạng Thần bị sặc đến mức ho khan liên tục, Văn Xuyên quay người rời đi, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười vang ở sau lưng.
Cảnh tượng thời thanh xuân trong mơ trở nên kì quái, thỉnh thoảng nhảy ra vài con tang thi, khi bọn họ đang vứt bài thi đầy trời thì Hạng Thần ôm một trái bóng rổ, gạt ngã mấy con tang thi xếp thành hàng như chơi bowling.
Trong chốc lát, Hạng Thần ở rất gần cậu, có lúc lại cách rất xa. Cậu không biết người nọ đang nghĩ gì, thấy hắn hết sức ân cần giúp Omega khác xách nước, trong lòng liền sinh ra vài phần khinh thường.
Sau đó hình ảnh biến đổi, biến thành anh hai Văn Hạ.
Văn Hạ ở bên trong ngọn lửa cháy hừng hực ho khan, dưới chân đều là máu, anh ấy bị một con tang thi cắn, đang khó khăn kéo lê chân bò về phía trước.
Mạch máu toàn thân anh ấy nhô lên, làn da biến thành màu xám trắng, anh ấy vươn tay hướng tới cậu, nhưng cậu lại đứng ở ngoài biển lửa bất lực.
Cậu gào to: “Anh hai!”
Văn Hạ nói gì đó, sau đó cái đầu xoay lại 180o, phát ra âm thanh xương cốt bị đứt gãy rõ ràng.
Hạng Thần cầm rìu chữa cháy, giáng xuống một cái, đầu anh hai liền rơi xuống.
“A–” Văn Xuyên đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, bật dậy.
Trời sáng choang, trong phòng làm việc rất yên tĩnh, nghe được tiếng mở cửa của Đào Phi: “Làm sao vậy?”
Hô hấp của Văn Xuyên dồn dập, mắt còn chưa tìm lai được tiêu cự, hiện ra vài phần mờ mịt.
La Tử Tùng cũng tới, nói: “Gặp ác mộng?”
Một tay Văn Xuyên che ngực lại, một tay nắm chặt chăn mền, lát sau mới từ từ bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch cũng hồi phục chút hồng nhuận.
“Ừ.” Cậu liếm đôi môi khô ráo, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Hạng Thần ở ngoài nói: “Ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi là chuẩn bị xuất phát.”
Đào Phi xoay người lại giúp đỡ.
La Tử Tùng lo lắng nhìn Văn xuyên: “Có khoẻ không? Tôi đi lấy cho cậu ly nước nhé?”
Tiếng của Văn Xuyên hơi khàn khàn: “Cảm ơn.”
Lúc La Tử Tùng xoay người có hơi chần chờ một chút, đi tới nhỏ giọng nói: “Chất cách trở của cậu còn đủ không? Trên người có thuốc ức chế không?”
Văn Xuyên đang định đi tắm rửa, nghe thế liền phản ứng lại, ngửi ngửi cổ áo mình, nói: “Mấy thứ đó tôi có đủ rồi, chút nữa tôi sẽ dùng.”
La Tử Tùng chần chờ nói: “Cậu có khoẻ không? Cái kia… mạo muội hỏi một câu, cậu từng có người yêu chưa?”
Trong lòng Văn Xuyên trầm xuống, lắc đầu: “Không có.”