Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 8


[8] Thường Hành lần nữa đưa Omega về nhà

Cho đến giờ phút này Bạch Tiểu Đường mới hoảng hốt, cậu túm khăn trải giường muốn trốn. Thường Hành cười mỉa mai túm người về, mở rộng chân cậu ra, dùng dục căn nóng bỏng không ngừng chọc miệng huyệt chảy nước.

“Thường Hành?” cậu nhìn bắp đùi mình, thử đẩy vai Thường Hành, “Anh bình tĩnh… Bình tĩnh đi…”

Thường Hành cười khẽ, bóp chặt cổ tay Bạch Tiểu Đường kéo người đến trước mặt, gằn từng chữ một: “Em nghe kĩ cho tôi, tôi là một Alpha.”

Cậu ngơ ngẩn gật đầu.

“Là một Alpha tùy thời có khả năng tạo kết với em.” Ý cười ở khóe miệng Thường Hành càng sâu, “Cho nên đừng chọc tôi.”

Bạch Tiểu Đường há miệng, lại không biết mình nên nói gì, chỉ có thể run rẩy cúi đầu.

“Tiểu Đường…” hắn mềm giọng, ôm vai cậu thở dài, “Dù hôm nay không tạo kết với em, về sau cũng khẳng định sẽ tạo kết với em, em nhớ kĩ chưa?”

Tim Bạch Tiểu Đường đột nhiên đập lỡ một nhịp, cậu do dự đặt ngón tay lên cánh tay hắn, cắn môi dưới đầy dấu răng, cuối cùng không được tự nhiên thì thầm: “Ai nói muốn tạo kết với anh chứ?”

Thường Hành nghiêng đầu hôn mặt cậu, nói chắc nịch: “Em, em là Omega của tôi.”

Bạch Tiểu Đường bỗng nhiên cảm thấy hốt hoảng, thấy Thường Hành không giống như là muốn cắm vào thật, nhân cơ hội trốn hắn, sau khi vội mặc quần áo lên thì không dám quay lại giường, cứ đứng mép giường cầm dao run run.

Thường Hành trở mình nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại vẫy vẫy tay: “Đến đây đi, tuyến thể em vừa bị tôi cắn, đứng quá xa em sẽ khó chịu.”

Bạch Tiểu Đường cắn răng không động đậy.

“Tôi không bắt nạt em đâu.” Thường Hành bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn cậu, “Không thì em cứ cầm dao đi. Nếu tôi không nhịn được em cứ cắt.”

Cậu nghe những lời này, do dự, đặt dao ở chỗ tay có thể với tới được, sau đó bò vào trong lòng Thường Hành, thở phào nhẹ nhõm. Thường Hành thật sự không bắt nạt cậu nữa, chỉ là ánh mắt nhìn dao càng thêm dịu dàng, cúi đầu khẽ hôn trán cậu, cười hỏi: “Sao lại không cầm dao?”

“Tôi tùy thời có thể với tay tới.” Bạch Tiểu Đường lườm hắn một cái.

Thường Hành cũng không vạch trần cậu, thân mật hôn mắt cậu: “Tôi phải cẩn thận chút.”

Bạch Tiểu Đường cảm thấy mặt càng lúc càng nóng, cậu nghiêng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ ngây ngốc, mà hắn hôn theo quầng sáng trên mặt cậu rồi hôn tới môi.

Ngón tay Bạch Tiểu Đường khẽ run rẩy, cậu rũ mắt xuống không từ chối. Ý cười tràn ngập đáy mắt Thường Hành, hắn ấn gáy cậu hôn, dịu dàng cuốn đầu lưỡi cậu mút vào.

Ánh nắng ấm áp rải đầy đất, Bạch Tiểu Đường ôm eo Thường Hành thở hổn hển. Hôn xong giữa môi họ còn có tia nước bọt, hắn khẽ vuốt ve gáy cậu. Bạch Tiểu Đường cảm thấy chất dẫn dụ của Thường Hành từng chút một xâm chiếm thân thể của mình, mà cậu bất lực.

Hoặc là… Cậu cam chịu.

“Mệt à?” Thường Hành thấy cậu nhắm mắt lại, tưởng cậu bị chất dẫn dụ làm kiệt sức, đứng dậy muốn rót cốc nước cho cậu.

Bạch Tiểu Đường lại túm chặt cổ tay Thường Hành, cúi đầu chui vào lòng hắn.

“Không nỡ à?” Thường Hành mềm lòng, xoa tóc cậu không ngừng hôn trán cậu, “Tôi chỉ muốn rót cốc nước cho em thôi.”

“Tôi không khát.” Bạch Tiểu Đường nhẹ giọng từ chối, mặt dán sát vào ngực hắn, trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên nói, “Thường Hành, người kia không phải tôi giết.”

“Ai cơ?” Thường Hành không hiểu ra sao, hỏi lại.

Bạch Tiểu Đường ấn móng tay vào tay hắn, ngập ngừng nói: “Người trên báo hôm qua… thiếu gia nhà họ Triệu không phải tôi giết.”

“Cái gì…” Thường Hành vắt hết óc nhớ lại một lúc lâu mới hiểu ra, “Tôi chưa từng nghĩ là em giết.”

Bạch Tiểu Đường sửng sốt chớp mắt, hừ lạnh quay đầu: “Lừa nhau.”

Thường Hành nhéo gáy cậu, thở dài: “Thật sự không có, tôi biết em không phải loại người như vậy.”

“Loại nào?” Bạch Tiểu Đường nghe vậy tim lại co thắt, “Anh đã thấy tôi suýt giết lão già nhà họ Phương, còn cảm thấy tôi là người tốt à?”

“Sao lại giận rồi?” Thường Hành bất đắc dĩ, cúi đầu hôn cậu, bị né tránh thì cười khổ, “Thôi, tôi sợ tôi là Romeo hay chọc giận em nhất.”

Bạch Tiểu Đường giận dỗi không để ý tới hắn, mặc cho Thường Hành nói gì cũng không mở miệng.

“Tiểu Đường, em để ý cái nhìn của tôi đến vậy à?” Thường Hành thấy không dỗ được, đổi cách khác, “Có phải là thích tôi rồi không?”

“Anh khốn nạn!” Bạch Tiểu Đường quả nhiên đỏ mặt phản bác.

“Tôi thật sự không hoài nghi em.” Thường Hành thấy thế vội vàng xích lại gần hôn, “Tiểu Đường à tôi thề, tuyệt đối không hỏi em vì sao lại hận người nhà họ Phương, trừ phi em chủ động nói cho tôi.”

Bạch Tiểu Đường nghe vậy thì ngơ ngẩn, ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn chần chừ hỏi: “Thật à?”

“Thật.” Thường Hành thầm thở một hơi nhẹ nhõm, “Nhưng tôi nhất định phải che chở cho em,” hắn không đợi cậu từ chối đã nhẹ nhàng ôm eo cậu, “Tôi không muốn em bị thương nữa.”

Lúc này Bạch Tiểu Đường hoàn toàn không còn lời gì để nói, ngồi giữa hai chân Thường Hành không nói một lời, chỉ có ngón tay không ngừng siết vạt áo, nhìn qua rất rối rắm.

Thường Hành cảm thấy thời cơ chín muồi, thử thăm dò: “Mấy hôm nay qua nhà tôi ở đi, đỡ phải lúc phát tình muốn tôi còn không tìm được em.”

Bạch Tiểu Đường gật đầu theo bản năng khi ngây người. Lúc phản ứng lại, hắn đã cười ấn cậu vào trong lòng: “Không được đổi ý đâu đấy, đồng ý là đồng ý.”

Vì thế cậu mơ màng hồ đồ lại bị Thường Hành vác về nhà, vào cửa nhà họ Thường mà vẫn hoảng hốt.

“Tiểu Đường, tôi cảm thấy hai ta vẫn phải tạo kết mới được.” Thường Hành thấy người đã bị mình đưa về nhà, lại bắt đầu vắt hết óc khuyên, “Em nghĩ đi, đánh dấu tạm thời trị ngọn không trị gốc, hơn nữa em đã bị Alpha anh đây cắn, sao còn tiếp thu người khác được nữa?”

Bạch Tiểu Đường tựa vào cửa sổ xe tức giận mắng: “Câm miệng.”

Thường Hành giẫm phanh lại không vội mở cửa xe, thò đến chỗ cậu ôm cậu: “Thế nào, em còn tiếp thu người khác được à?”

Bạch Tiểu Đường biết rõ hắn nói lời thật, nhưng cứ không muốn thừa nhận, lắc mông giãy giụa.

Thường Hành đắc ý thì thầm với cậu: “Giãy giụa cũng vô dụng, Tiểu Đường em muốn tôi ôm.”

“Thường Hành!” Bạch Tiểu Đường tức giận muốn lấy dao giấu trong tất chân, lại không ngờ hắn giành trước một bước thò tay vào giữa hai chân cậu, vì thế chỉ có thể túm tay Thường Hành, “Anh… đừng có sờ…”

“Tôi càng muốn sờ.” Thường Hành hừ nhẹ liếm gáy cậu, đầu lưỡi dọc theo dấu cắn liếm liếm chưa đã thèm, lúc ngón tay dính đầy nước mới ôm Bạch Tiểu Đường mềm nhũn vào cửa.

Nhà họ Thường yên tĩnh, chỉ có tầng hai có tiếng người, nghe như là anh Thường Hành và chịu dâu đang cười.

Thường Hành nghe mà thèm, nhìn Bạch Tiểu Đường trong lòng, như là muốn nhìn ra hoa.

“Làm gì?” cậu chỉ cảm thấy người lạnh lẽo, phiền chán quay đầu.

“Tôi cũng muốn ân ái với em.” Hắn đặt Bạch Tiểu Đường trên giường, vuốt ve mặt cậu cảm khái, “Giống anh trai và tẩu tử anh vậy, thật tốt.”

“Diễn kịch thì tôi làm được.” cậu ôm Thường Hành nhẹ giọng thì thầm.

Tim Thường Hành giống như bị đánh một cú thật mạnh, tức khắc buột miệng thốt ra câu: “Vậy tạo kết thì sao? Dù tôi đánh dấu em, em cũng cảm thấy là diễn kịch à?”

Bạch Tiểu Đường bất giấc cuộn tròn người, nắm cổ tay hắn sững sờ, rồi bị Thường Hành ôm chặt vào lòng, gáy càng bị mơn trớn cực kỳ thoải mái.

“Tiểu Đường, tôi giả dạng ăn chơi trác táng là vì làm những người theo dõi nhà họ Thường buông lỏng cảnh giác.” Thường Hành thở dài chậm rãi nói, “Bên ngoài tôi mở sòng bạc, sau lưng làm chuyện làm ăn mà không ai biết như anh tôi.” Hắn nói tới đây bỗng nhiên đắc ý, “Nhưng tôi không giống anh tôi, tôi không dây vào súng ống đạn dược.”

“Người tám lạng kẻ nửa cân.” Bạch Tiểu Đường hừ hừ, lại dán chặt vào hắn.

“Em cảm thấy tôi giả, tôi cũng cảm thấy mình giả.” giọng Thường Hành trầm thấp vài phần, “Nhưng tôi đối với em là nghiêm túc.”

Bạch Tiểu Đường nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vì sao?”

“Làm gì có lý do…” Thường Hành cười dán lên trán cậu, “Vốn dĩ cũng không muốn làm thật, nhưng động lòng rồi, tôi cũng hết cách.”

Bạch Tiểu Đường nghe vừa thẹn vừa hoảng loạn, muốn cầm dao nói mình không tin, tay lại run lẩy bẩy, cuối cùng ấp úng cúi đầu: “Tôi ghét… Ghét người nhà họ Thường.”

“Em ghét tôi?” giọng Thường Hành càng khàn khàn.

“Tôi… tôi…” Bạch Tiểu Đường nói một nửa là ngưng, đầu lưỡi như thể đờ ra, chữ kia vô luận thế nào cũng không nói ra được, chỉ nghẹn ra một câu: “Tôi không tin anh, anh lừa tôi.”

Thường Hành nghe lời này thì không phản bác, lại khẽ khàng hôn.

Bạch Tiểu Đường tức khắc chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên, cắn răng đẩy hắn ra: “Quả nhiên anh lừa tôi.”

Thường Hành lại cười tủm tỉm dán sát: “Tiểu Đường, em đã để ý tôi đến vậy rồi à?”

“Tôi ghét anh!” Bạch Tiểu Đường bực dọc, cắn cổ hắn, một giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt.

Thường Hành không thấy nước mắt của cậu, vẫn cố dỗ dành: “Tôi chỉ muốn kích thích em để em nói lời thật lòng, lần sau tôi không dám nữa, được không?”

Bạch Tiểu Đường cắn xong oán hận xoay người, nhưng lưng vẫn dính sát vào ngực Thường Hành: “Chờ qua kì phát tình, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đến gần anh, bây giờ… Bây giờ chỉ vì chất dẫn dụ, anh đừng nghĩ nhiều.”

Thường Hành thở dài, dời tay khỏi hông cậu, không dám chọc Bạch Tiểu Đường nữa, nghe lời cậu: “Được rồi, em không để ý đến tôi thì đến lượt tôi đến gần em.”

Bạch Tiểu Đường đầu tiên là xấu hổ buồn bực véo tay Thường Hành, ở góc độ hắn không nhìn thấy khẽ cong khóe môi lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận