Chu Đỉnh Nguyên mệt rồi, hắn không còn sức để chỉ trích nữa. Hắn tắt điện thoại, lợi dụng chút thời gian còn lại, định ngủ thêm hai tiếng. Khi thức dậy, hắn sẽ đưa Quý Thiên đến bệnh viện, không nói đến chuyện khác, ít nhất cũng phải trị chứng nghiện điện thoại của y trước.
Trước khi nhắm mắt, Chu Đỉnh Nguyên thề rằng sẽ chỉ ngủ hai tiếng. Nhưng khi mở mắt lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ đã xám xịt, một lúc lâu hắn không xác định được là mấy giờ rồi. Cầm điện thoại lên nhìn, hắn bỗng ngồi bật dậy, sao lại là chiều tối rồi?
Chu Đỉnh Nguyên xoa mặt cố gắng tỉnh táo lại. Quả thật thì hắn không còn trẻ nữa, thức một đêm phải mất cả ngày để ngủ bù.
“Ài…” Chu Đỉnh Nguyên kéo quần lên, lấy thuốc và bật lửa từ trong túi ra châm một điếu rồi tựa người vào đầu giường hút. Đám khói trắng từ miệng hắn thoát ra, tâm trí cũng dần dần trở lại với nhịp bình thường nhờ sự kích thích của nicotine. Hắn lẩm bẩm, “Không ngờ lại ngủ cả ngày.”
Cả ngày không ai đến làm phiền…
Chu Đỉnh Nguyên ngừng tay, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn giật chăn lên, nhảy xuống giường rồi xỏ dép lê và vội vã chạy ra ngoài.
Cả ngày trời rồi mà Quý Thiên không đến đánh thức mình, thằng nhóc này yên tĩnh lạ thường như vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành gì, chắc lại đang bày trò quái quỷ gì rồi.
“Quý Thiên!” Chu Đỉnh Nguyên hét to từ dưới lầu, tiếng vang vọng trong hành lang tối om. Quý Thiên chắc không ở dưới đó, nên hắn vội chạy lên tầng. Quả nhiên, cửa phòng Quý Thiên đóng chặt.
Chu Đỉnh Nguyên đến gõ cửa, “Quý Thiên?”
Không nghe thấy đáp lại, Chu Đỉnh Nguyên áp tai vào cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên trong. Tay hắn vô thức xoay nắm cửa, cửa phòng ngay lập tức mở ra. Cửa đập vào tường phát ra một tiếng động “cạch” lớn.
Quý Thiên không khóa cửa?
**, thằng nhóc này không khóa cửa à?
Chu Đỉnh Nguyên định mắng Quý Thiên mấy câu, vừa đứng vững thì quay lại thấy Quý Thiên vẫn còn nằm trên giường với khuôn mặt khổ sở ngủ không yên. Lọn tóc trên trán y ướt đẫm mồ hôi, một lớp ửng đỏ kỳ lạ phủ trên má.
“Quý Thiên?” Chu Đỉnh Nguyên gọi một tiếng, người nằm trên giường đau đớn rên rỉ, thân thể nặng nề cựa quậy dưới chăn.
Chu Đỉnh Nguyên nhận thấy có gì đó không ổn, liền đưa tay sờ trán Quý Thiên. Hắn đã biết ngay là Quý Thiên bị sốt, ngày hôm qua khi kiểm tra nhiệt độ thì Quý Thiên vẫn bình thường, vậy mà chỉ qua một đêm lại phát sốt.
Gió lạnh mùa đông thổi qua, tiếng gió xé rách bầu trời đen tối, nó tàn nhẫn đập vào cửa kính, làm cả khung cửa phát ra tiếng động lách cách.
Quý Thiên cuối cùng cũng thừa nhận, thế giới lạ lẫm này khiến y cảm thấy vô cùng sợ hãi. Khi nhận ra không thể quay lại, tất cả những kiến thức uyên thâm, khả năng mạnh mẽ, lượng pheromone vượt trội và gia thế của y giờ đây dường như vô dụng, không có giá trị gì. Y thậm chí còn tệ hơn cả những Beta bình thường, chẳng khác gì phế vật.
Phải làm sao giờ?
Quý Thiên lặp đi lặp lại câu hỏi này trong lòng, cố gắng suy nghĩ nhưng không tìm ra được giải pháp nào tốt. Lúc này, niềm tin của y đã vỡ vụn, cảm giác như mình là một hạt bụi bị bỏ rơi, nhỏ bé đến mức có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cả đêm qua, Quý Thiên không thể ngủ ngon. Nửa đêm, y cảm thấy như rơi vào hầm băng, còn nửa sau lại mồ hôi ướt đẫm. Toàn thân y mơ màng, suy nghĩ cũng rối loạn, cho đến khi y nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình.
“Quý Thiên?”
Là ai đang gọi tên y? Quý Thiên cố gắng mở mắt, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn mờ mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng hình.
“Quý Thiên? Dậy đi.”
Bóng người đó cúi xuống gần y, Quý Thiên muốn giơ tay nhưng toàn thân không có sức lực, y phải dùng hết sức mới có thể nắm lấy một góc áo của người đó.
Chu Đỉnh Nguyên thấy tình hình như vậy, đoán chắc là Quý Thiên bị sốt đến mê man. Hắn không biết Quý Thiên bắt đầu sốt từ lúc nào, đã lớn thế này mà không cảm giác được sao? Vốn đã là một tên thần kinh, giờ lại sốt đến nỗi không nhận ra, sau này phải làm sao đây?
Hắn giữ tay Quý Thiên lại, khẽ an ủi: “Cậu cứ nằm yên đó, tôi đi gọi bác sĩ đến cho cậu truyền dịch.”
Giờ phòng khám đông đúc, Chu Đỉnh Nguyên mới tới đã làm to chuyện, bác sĩ mới vội vàng theo hăn về nhà.
Vừa bước vào phòng, mùi thuốc Đông y nồng nặc xộc vào khiến mọi người đều phải lùi lại một bước. Bác sĩ phản ứng nhanh chóng, “Cậu đang sắc thuốc ở nhà à?”
Chu Đỉnh Nguyên không biết trả lời sao. Hắn đã quen với mùi thuốc của Quý Thiên rồi, nếu không có bác sĩ nhắc nhở, hắn cũng không nhận ra mùi thuốc trong phòng nặng đến vậy.
“Để cậu ấy sốt như thế này à?” Bác sĩ cũng hoảng hốt, cũng không bảo Chu Đỉnh Nguyên đo nhiệt độ cho Quý Thiên, “Có nên tiêm thuốc cho cậu ấy không? Tiêm nhanh có hiệu quả.”
Nghe đến từ “nhanh có hiệu quả”, Chu Đỉnh Nguyên lập tức đồng ý, ngồi xuống giường, kéo chăn lên và chuẩn bị tháo quần của Quý Thiên.
Quý Thiên đã tỉnh dậy rồi nhưng vì quá mệt mỏi nên cơ thể không thể nhúc nhích nổi. Khi nghe bác sĩ nói sẽ tiêm thuốc, đầu y không kịp phản ứng, mãi đến khi bị Chu Đỉnh Nguyên kéo chăn ra, y mới nhận ra là Chu Đỉnh Nguyên muốn tuột quần của mình. Tiêm thuốc sẽ phải tiêm vào mông.
Quý Thiên đường đường là con trai trưởng của gia đình Quý, từ nhỏ đã được nuông chiều, sống cuộc sống sung sướng. Việc phải cởi trần trước người khác là một sự sỉ nhục lớn đối với y, y đã đủ xấu hổ rồi, Chu Đỉnh Nguyên không thể làm thế với y được. Dù chết cũng không chịu tiêm thuốc.
“Ê?” Chu Đỉnh Nguyên giật quần mãi mà không tháo được, nhìn xuống thì thấy Quý Thiên đang nắm chặt thắt lưng quần, “Buông ra đi, tiêm thuốc cho cậu.”
Quý Thiên gần như dùng hết sức lực, giọng như muỗi kêu, “Không… Không tiêm…”
Chu Đỉnh Nguyên không hiểu Quý Thiên đang nói gì, “Cái gì?”
“Tôi không tiêm… Chu Đỉnh Nguyên… tôi không tiêm…”
Trước mặt bác sĩ, mặt mày Chu Đỉnh Nguyên lập tức đen lại, chỉ những đứa trẻ năm sáu tuổi mới nói kiểu này, Quý Thiên đã hai ba mươi rồi, sao lại lề mề thế này?
Chu Đỉnh Nguyên không phải người có nhiều kiên nhẫn, hắn không muốn nói gì thêm, Quý Thiên giờ không còn sức lực thế nên hắn dễ dàng mở tay y ra rồi kéo quần xuống.
Mông trắng muốt của Quý Thiên lộ ra trước không khí, thằng nhóc này da dẻ mịn màng, ngay cả cái mông cũng trắng nõn như vậy.
“Chu Đỉnh Nguyên!” Quý Thiên có thể nghe thấy sự giận dữ trong giọng nói, nhưng đáng tiếc là khuôn mặt đỏ bừng vì mệt mỏi, y trông yếu ớt đến mức không thể nào đe dọa được Chu Đỉnh Nguyên.
“Tiêm cho cậu ấy đi.” Chu Đỉnh Nguyên không thể xem Quý Thiên như người lớn nữa, để không để y cử động lung tung, hắn ôm chặt lấy Quý Thiên, đe dọa như với trẻ con, “Cậu đừng cử động, nếu không kim tiêm sẽ gãy trong mông đấy.”
Có lẽ bị dọa, có lẽ vì bệnh quá nặng, cuối cùng dưới sức ép của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên không còn phản kháng nữa.
Cây kim lạnh lẽo đâm vào cơ thể, Quý Thiên cảm thấy một chút đau nhói. Y tức giận túm lấy áo của Chu Đỉnh Nguyên, muốn trút hết cơn giận lên hắn. Nhưng mà y không biết rằng giờ đây mình chỉ như một đống bông mềm mại, nằm trong vòng tay của Chu Đỉnh Nguyên chẳng có sức mạnh gì cả.
Bác sĩ dặn dò một số lưu ý và để lại thuốc hạ sốt, cuối cùng được Chu Đỉnh Nguyên tiễn xuống lầu.
Hôm nay ngủ cả ngày, hai người đều chưa ăn gì. Chu Đỉnh Nguyên nghĩ bụng ăn thuốc khi đói sẽ không tốt cho dạ dày, nên hắn lục tủ lạnh lấy đồ ăn đông lạnh rồi nấu hai bát, đổ thêm nước nóng bê lên lầu ba.
Phòng yên tĩnh như tờ, lúc này Quý Thiên đang nằm quay lưng về phía cửa, Chu Đỉnh Nguyên không thể đoán được y có đang ngủ không, hắn đi đến gần xác nhận. Kết quả là thằng nhóc này đang trợn mắt nhìn vào tường, khi nhận ra mình bị nhìn, ánh mắt liền chuyển đi không chịu nhìn vào mắt hắn.
Lại giận dỗi rồi à?
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy buồn cười, trừ mấy ngày đầu Quý Thiên phát bệnh thần kinh nặng ra thì sau dần trở nên bình thường, sao đọc tiểu thuyết vào lại thấy bệnh nặng hơn? Quả đúng là những thứ đồi trụy sẽ làm hại tâm hồn người ta.
“Đứng dậy ăn chút gì rồi uống thuốc, nếu cậu muốn nằm thì cứ nằm.” Chu Đỉnh Nguyên là một người đàn ông thẳng thắn như thép, tuyệt không biết an ủi ai. Nếu không phải vì Quý Thiên đang ốm, hắn thậm chí còn không thể nói được mấy câu dịu dàng như thế.
Người trên giường không hề động đậy, vẫn quay lưng về phía Chu Đỉnh Nguyên. Chu Đỉnh Nguyên mất hết kiên nhẫn, “Chậc, tiêm một mũi thuốc là mất mạng sao? Cậu là đàn ông đàn ang, sao lại yếu đuối thế?”
Câu này đúng là đâm vào chỗ đau rồi.
Quý Thiên lật người lại đối diện với ánh mắt của Chu Đỉnh Nguyên, “Chu Đỉnh Nguyên, từ nhỏ đến lớn không ai dám đối xử với tôi như vậy.”
Đối xử như thế nào? Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy bối rối, có phải chỉ tiêm một mũi thuốc vào mông thôi sao? Y nói như thể hắn đã làm gì đó tày trời vậy.
“Chỉ tiêm một mũi thuốc thôi mà? Cậu từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị bệnh à? Nếu không thích tiêm thuốc thì đừng có sốt chứ.”
Nói đến đây, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, “Không cho chơi điện thoại, không đọc tiểu thuyết đồi trụy, cậu lại sốt, sức chịu đựng tâm lý của cậu kém vậy sao?”
Quý Thiên định giải thích, nhưng nghĩ lại mọi chuyện y đã từng nói với Chu Đỉnh Nguyên mà hắn vẫn không tin, y chỉ đành thôi.
“Thôi vậy.”
“Thôi cái gì?” Chu Đỉnh Nguyên tức giận không kìm được, nếu là người khác thì với tình trạng tinh thần của Quý Thiên lúc này, chắc chắn đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi. Chính vì lòng tốt của mình, hắn mới đồng ý để y ở lại, vậy mà y còn cảm thấy ấm ức sao?
Mũi tiêm vào mông có lẽ là giọt nước làm tràn ly, Quý Thiên mệt mỏi, không còn sức để giải thích nữa, y nhắm mắt lại, “Chu Đỉnh Nguyên, tôi không thể quay lại được nữa.”
Câu này khiến Chu Đỉnh Nguyên gần như bị ù tai. Từ khi Quý Thiên phát bệnh, y đã liên tục lặp đi lặp lại câu này. Rốt cuộc y muốn quay về đâu? Là vì sông Trường Giang bị chắn, hay vì đường cao tốc bị đóng? Cứ rốt cuộc cậu ta không thể quay về đâu?
“Cậu muốn quay về đâu?” Chu Đỉnh Nguyên cuối cùng đưa ra một cơ hội cuối cùng cho Quý Thiên, “Nhưng nếu cậu lại tiếp tục nói gì về việc cậu là Alpha hay gì đó, tôi đánh cậu đó.”