Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc
GIỚI THIỆU
Tống Chu Thành là con trai duy nhất của nhà họ Tống, ba của anh muốn đưa anh lên chiến trường, thế nên mong anh sớm ngày kết hôn để nhà họ Tống còn có người nối dõi.Vốn dĩ đã đính hôn với con gái út của chủ tịch Thương hội, nào ngờ ngày kết hôn phát hiện người đến lại là cô con gái lớn Lâm Tri Ngải.
Trông thấy vẻ mặt ngây ngô của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành khẽ bật cười một tiếng: "Nhà họ Lâm các người cũng to gan thật, đưa một cô ngốc sang đây, bộ không sợ nhà họ Tống tôi đến tận cửa hỏi tội hay sao!"
Lâm Tri Ngải chau mày, giọng nói mềm mại mang theo chút phẫn nộ: "Tôi không phải là kẻ ngốc!"
Chu Tống Thành cảm thấy rất buồn cười: "Chỉ có kẻ ngốc mới không thừa nhận mình là kẻ ngốc thôi."
Lâm Tri Ngải lập tức nghiêng đầu nhìn Tống Chu Thành, hỏi ngược lại một câu: "Anh là tên ngốc à?"
Tống Chu Thành: "..."
Điều mà Tống Chu Thành không biết đó là người tên Lâm Tri Ngải mà anh luôn miệng gọi "cô ngốc" vốn dĩ là một công chúa bị mất nước, sau khi nhảy thành hi sinh vì giang sơn đất nước mới xuyên đến nơi này trở thành một cô ngốc ở dân quốc.
Chịu ảnh hưởng từ cô ngốc, Lâm Tri Ngải cứ cảm thấy đầu óc của bản thân không mấy linh hoạt, phản ứng rất chậm chạp. Nhưng chẳng sao cả, cô tin bản thân mình một ngày nào đó sẽ trở nên thông minh.
Mà Tống Chu Thành của nhiều năm sau này vẫn luôn thắc mắc rằng lúc đầu mình đã nghĩ thế nào mà lại giữ một cô ngốc ở bên cạnh vậy chứ!
Ăn phải ăn thứ ngon nhất, mặc phải mặc thứ tốt nhất, ép anh phải cố gắng hăng hái vươn lên, đây không phải là cô ngốc mà là một tiểu tổ tông mới đúng!
Nhưng nếu bây giờ bảo anh buông tay anh cũng chẳng nỡ, người mà bản thân cưng chiều hết mực có quỳ xuống cũng phải tiếp tục cưng chiều.
Tác giả gỡ mìn:
1. Lúc mà nữ chính ngốc là ngốc thật, không cần phải có bất cứ ảo tưởng gì với cô nha. Nhưng lúc tinh ranh thông minh thì cũng là thông minh thật đó.
2. Nam chính thời gian đầu không chịu làm ăn đàng hoàng, anh chính là một nhị thế tổ*. Đợi đến lúc ở cùng với nữ chính rồi mới có sự thay đổi.
3. Nội dung chỉ là hư cấu, đừng xem nó là lịch sử thật, hy vọng mọi người thảo luận thật lý trí.
4. Trái tim tác giả bằng thuỷ tinh, bỏ truyện xin đừng nói với tôi.
5. Tác giả thích xem "tiểu phẩm", lâu lâu sẽ chèn vào một cái, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
—--
[Chú thích]
*Nhị thế tổ - 二世祖: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
6 Chương mới nhất
- Chương 80: Tống Chu Thành: Mặc dù về thời gian thì tôi không bằng cậu nhưng về số lượng tôi hơn cậu rồi!
- Chương 79: Tống Trạch: Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, đội nào bắt được mật thám đó trước, tìm được bản đ�? Quân s�
- Chương 78: Lâm Tri Ngải: Tôi ngang ngược vì tôi có người chống lưng để mà ngang ngược
- Chương 77: Lâm Tri Ngải: Sau này phải làm phiền ba nhiều rồi ạ!
- Chương 76: C76: Lâm tri ngải đừng bảo tôi bỏ qua cho ông ta ông ta không xứng
- Chương 75: C75: Tôi không phải lâm tri ngải tôi là cô ngốc
Danh sách chương
- Chương 1: Lâm Tri Ngải: Tức thật đấy, đúng là tức thật đấy!
- Chương 2: Bà nội: Ta sợ đấy!
- Chương 3: Tống Chu Thành: Không ngờ mình lại bị một cô ngốc đạp thẳng xuống giường!
- Chương 4: Lâm Tri Ngải: Không lẽ mình đã trở thành một cô bé mạnh mẽ rồi à, nghĩ thôi cũng thấy có chút kích thích là sao nhỉ
- Chương 5: Tống Chu Thành: Đủ rồi, đủ rồi, đánh nữa là chết người bây giờ!
- Chương 6: Tống Chu Thành: Tôi thề, tôi mà còn đưa cô ngốc này ra ngoài dạo phố nữa, tôi là heo!
- Chương 7: Tống Chu Thành: Cô là đồ lừa đảo!
- Chương 8: Tống Chu Thành: Sao bảo là ngủ ngoan lắm mà! Lừa ai đấy hả!
- Chương 9: Lâm Tri Ngải: Toi rồi, vu oan cho người tốt rồi
- Chương 10: Triệu Dực Thạch: Rõ ràng là vẫn chưa bắt đầu ăn cơm nhưng đã no rồi
- Chương 11: Lâm Tri Ngải: Bà nội, con bị đánh ngất rồi bị trói vào Tống phủ, bà phải báo thù giúp con!
- Chương 12: Tống Chu Thành: Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cô ngốc này chọc cho tức đến chết mất!
- Chương 13: Tống Chu Thành: Không cần, Lâm Tri Ngải quen được con đút cơm cho rồi
- Chương 14: Lâm Tri Ngải: Cái đứa ngốc đáng ghét mà cô ta nói là tôi à?
- Chương 15: Lâm Diệc Vân: Bà đã giết con của tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu, tôi sẽ không bao giờ tha cho bà!
- Chương 16: Tống Chu Thành: Đầu óc của cô ngốc này thật sự là không mấy linh hoạt, không dỗ cô vui trở lại, tôi sợ tối nay l�
- Chương 17: Tống Chu Thành: Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy!
- Chương 18: Lâm Tri Ngải: Sau này chúng ta có tiền rồi, anh cứ tiêu thỏa thích
- Chương 19: Tống Chu Thành: Sao cô ngốc này cái cần nhớ thì không nhớ, cái không cần nhớ thì nhớ dai hơn ai hết!
- Chương 20: Lâm Tri Ngải: Tôi ghét nhất bị người khác gọi là cô ngốc!
- Chương 21: Trương Mậu: Cây bút trong tay văn nhân là thanh đao sắc bén nhất, tôi nhất định sẽ khiến cho nhà họ Lâm và nhà họ T�
- Chương 22: Tống Chu Thành: Cô phải cam đoan là sau này không bao giờ đánh tôi, quăng tôi, vác tôi, lừa tôi và không đá tôi xuống gi�
- Chương 23: Tống Chu Thành: Đàn ông ở trong phòng khiêu vũ này đều đầy rẫy mưu mô!
- Chương 24: Tống Chu Thành: Sau này đừng gọi tôi là Tống Chu Thành nữa, hãy gọi là Tống dại khờ!
- Chương 25: Tống Chu Thành: Phụ nữ thất thường như vậy đấy à? Sao cô không nói sớm!
- Chương 26: Tống Chu Thành: Tôi lại tìm được chiêu thứ hai để khắc chế Lâm Tri Ngải rồi, không đánh lại thì chạy chứ sao!
- Chương 27: Lâm Tri Ngải: Có chuyện gì vui hơn khi thấy kẻ thù của mình chịu khổ kia chứ!
- Chương 28: Lâm Tri Ngải: Phần thưởng gì gì đó thì cứ nợ trước đi, nếu như anh không đọc sách cùng tôi thì coi chừng tôi đấm
- Chương 29: Lâm Tri Ngải: Chỉ cần có được truyện trong tay, mình sẽ không nhịn Tống Chu Thành nữa!
- Chương 30: Lâm Tri Ngải: Nếu như Tống Chu Thành dám ức hiếp tôi, tôi sẽ khiến cho Tống Chu Thành phải chịu mười loại cực hình
- Chương 31: Lâm Tri Ngải: Ta có thể không cần nhưng không thể không mua!
- Chương 32: Lâm Tri Ngải: Bởi vì tôi thích anh!
- Chương 33: Lâm Tri Ngải: Ủa? Sao anh không khóc?
- Chương 34: Tống Chu Thành: Đã nói là đánh người không đánh vào mặt rồi mà!
- Chương 35: Lâm Tri Ngải: Anh chắc chắn cô ta không phải là bạch nguyệt quang gì của anh không?
- Chương 36: Lâm Tri Ngải: Miệng của anh cũng bị thương mà nó có cản được việc anh ăn cơm đâu
- Chương 37: Lâm Tri Ngải: Ta cũng có muốn đâu, là do ba cho nhiều quá thôi!
- Chương 38: Tống Chu Thành: Tiêu rồi, lần này đùa hơi quá trớn rồi!
- Chương 39: Tống Chu Thành: Tôi cảm thấy hình như bây giờ em không ngốc nữa nhỉ?
- Chương 40: Tống Chu Thành: Đầu óc của tôi không còn trong sáng nữa rồi!