Thanh Lăng môn.
“Nhược Y trở về rồi!” Nam Cung Nhạc Vận gấp gáp nói.
Khi vừa nhận được thông báo, tất cả những người ở trong Kim Quang Điện vội vàng chuẩn bị tới Phong Yên Cung.
Để nói về lí do mà mọi người biết được việc này thì phải kể lại nhiều ngày trước.
Từ ngày Thẩm Nhược Y bị Bạch Ân tráo đổi thân phận, dù diện mạo có giống tới như thế nào đi chăng nữa thì tính cách đương nhiên là không thể thay đổi được.
Thời gian qua đi, tất cả bắt đầu nghi ngờ về chuyện này nhưng lại không tìm được một lí do thích đáng.
Cùng thời gian đó đột nhiên Phong Yên Cung lập kết giới ngăn chặn với bên ngoài, ai cũng không vào được.
Không những thế mà Kim Hạ Huyền và Lãnh Nguyệt Tâm cũng bị Thẩm Nhược Y ép rời khỏi Phong Yên Cung.
Từ đó Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân đều không gặp mọi người nữa.
Cho tới ba ngày trước, Hàn Mặc Quân đột ngột truyền tin tới nói rằng người đang ở Phong Yên Cung không phải Thẩm Nhược Y mà là Bạch Ân.
Hắn cũng không biết chính xác nàng đang ở đâu nhưng chắc chắn nàng sẽ quay trở lại, vì vậy mà Dương Thừa Tử đã sai một đệ tử lén lút canh chừng ở ngoài Phong Yên Cung.
…
Tất cả vừa đi thì đột nhiên cuồng phong nổi lên, cùng với đó là Yêu Đế Lạc Huân dẫn theo rất nhiều người của Yêu Giới tới chặn trước Thanh Lăng môn.
Lạc Huân đứng trước mặt Dương Thừa Tử, không một chút nể nang nào mà nói: “Mời Dương chưởng môn nán lại một chút, ta muốn kiểm tra vài người ở đây.”
Dương Thừa Tử cau mày, hắn đáp: “Rõ ràng trước nay Tu Chân Giới chưa từng xích mích với Yêu Giới, cớ gì Yêu Đế phải dồn chúng ta vào đường cùng?”
“Ta cũng đâu muốn làm khó Tu Chân Giới, cũng chưa sát hại ai, chỉ là muốn tìm một người mà thôi.” Lạc Huân nói.
Không có thời gian mà đứng lại đôi co với hắn, Dương Thừa Tử hẩy tay một cái, tất cả người của Thanh Lăng môn lập tức rút kiếm.
Lạc Huân cười, cao hứng hỏi: “Yêu Giới còn đang muốn chừa đường sống cho các ngươi mà các ngươi lại muốn động thủ với ta?”
Sau đó hắn đột nhiên lạnh giọng nói tiếp: “Đông Phương Thừa
Minh, giết.”
Lạc Huân vừa dứt lời thì tên cận vệ ngay bên cạnh hắn tháo mặt nạ ra, ai nấy đều ngỡ ngàng.
“Đông Phương Thừa Minh, ngươi…”
Tất cả đều bất ngờ mà lên tiếng, chỉ riêng Lăng Vô Huyền lẳng lặng nhìn hắn, không rõ cảm xúc gì.
Thấy Đông Phương Thừa Minh không nhìn mình, tay Lăng Vô Huyền bất giác nắm chặt vạt áo.
“Mọi người đi cứu tiểu sư tỷ, ta ở lại.” Lăng Vô Huyền lên tiếng.
Ngay lập tức Đông Phương Thừa Minh mất bình tĩnh mà gọi tên hắn: “Vô Huyền!”
Phản ứng kì lạ này của Đông Phương Thừa Minh đều bị Lạc Huân nhìn thấy, hắn thâm trầm mà nghĩ.
Mọi người đều khó hiểu nhìn Lăng Vô Huyền, Dương Thừa Tử tức giận nói: “Cùng đi.”
Lăng Vô Huyền nhẹ nói với Dương Thừa Tử: “Người Yêu Đế cần tìm là ta, nói chuyện một lúc rồi ta sẽ tới.
Sư huynh cùng mọi người đi trước, ta sợ sư tỷ gặp nguy hiểm.”
“Chỉ thế?” Dương Thừa Tử ngờ vực hỏi lại.
Lăng Vô Huyền gật đầu mạnh một cái rồi quay sang nói với Lạc
Huân: “Ta đã nói ta là người ngươi cần tìm rồi, mục đích của ngươi chắc chắn không phải là Tu Chân Giới?”
Lạc Huân lập tức hiểu ý của Lăng Vô Huyền, phẩy tay một cái, tất cả đám người Yêu Giới đang đứng chặn đường đều dạt hết ra.
Dương Thừa Tử không nhiều lời nữa, dẫn theo mọi người rời khỏi Thanh Lăng môn.
Cuối cùng chỉ còn lại Lăng Vô Huyền và đám người Yêu Giới.
Lạc Huân nhàn nhã nhìn Lăng Vô Huyền từ đầu tới cuối, đắc ý nói: “Thế mà lại trốn ở Thanh Lăng môn? Tên Lý Tử Lạc đó che chở cho ngươi như vậy, thảo nào ta không thể phát hiện ra một chút tung tích của ngươi.”
Lăng Vô Huyền trong lòng căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì, nhàn nhạt nói: “Con hồ ly đó biến mất rồi, ta không biết.”
Lạc Huân nhếch miệng cười, chỉ trong chốc lát hàn băng đã lập tức bao vây Lăng Vô Huyền.
Khí lạnh nhập thể khiến mạch máu như muốn đông cứng, đau đớn chiếm lấy cơ thể khiến Lăng Vô Huyền cứ thế yếu ớt ngã khụy xuống.
“Vô Huyền!” Đông Phương Thừa Minh lo lắng gọi.
Hắn cũng lập tức động thủ với Lạc Huân.
Lạc Huân né tránh tấn công của Đông Phương Thừa Minh dễ
như trở bàn tay, một chưởng đánh ngược lại về phía hắn.
Lạc Huân lạnh giọng nói: “Vì thấy ngươi tư chất không tồi nên ta đã cho ngươi một cơ hội bày tỏ lòng thành, thế mà ngươi lại vì đám người này mà phản bội Yêu Giới?”
Đông Phương Thừa Minh đánh không lại Lạc Huân liền không tiếp tục tấn công nữa, chạy về phía Lăng Vô Huyền giúp hắn truyền linh lực.
“Vô Huyền…”
Tay Đông Phương Thừa Minh run run ôm lấy Lăng Vô Huyền vào lòng, đau đớn nhìn hắn.
Lăng Vô Huyền lại cười dịu dàng, cũng đáp trả lại ánh mắt của Đông Phương Thừa Minh.
“Tiểu hồ ly của ta…!Trở lại rồi…” Lăng Vô Huyền khó khăn nói nhỏ, vừa đủ để cả hai nghe thấy.
Đông Phương Thừa Minh bất ngờ nhìn hắn, vòng tay ôm ngày càng siết chặt hơn, không tin được mà nói: “Ngươi…!Ngươi quả nhiên đã biết…”
“Chẳng phải ngươi cũng biết ta là đứa trẻ năm đó nên mới muốn về Yêu Giới sao?” Lăng Vô Huyền lẳng lặng đáp.
Cả hai nhìn nhau, trong đầu đều hiện về cảnh tượng của hai mươi năm về trước.
Khi đó Lăng Vô Huyền mười tuổi, hắn vốn dĩ chỉ là một đứa bé
lang thang đáng thương.
Còn Đông Phương Thừa Minh cũng chỉ là một con hồ ly nhỏ, con hồ ly duy nhất còn sót lại của tộc hồ ly.
Tộc hồ ly vô cùng ít nhưng lại có công dụng cực kỳ mạnh trong việc luyện đan, chỉ cần đủ một trăm con hồ ly thì sẽ có được chín trăm chín mươi chín đuôi hồ ly, đan dược luyện từ đuôi hồ ly chắc chắn sẽ giúp nhanh chóng nâng cao cảnh giới, sức mạnh cường đại.
Chính vì thế mà tộc hồ ly chưa từng ra khỏi Yêu Giới, không những thế còn được Yêu Đế qua các đời hết sức bảo vệ.
Chỉ là nhiều năm trước đó, khi Lạc Huân lên chức Yêu Đế không lâu đã luôn bị Ma Tôn chèn ép, khiến hắn nhiều lần chịu nhục.
Không những thế mà mối thù hận Ma Giới chiếm một nửa địa phận của Yêu Giới ngày càng mạnh mẽ, Lạc Huân vô cùng căm ghét.
Vì muốn tăng cường sức mạnh, Lạc Huân tu luyện bằng cách gi.ết c.hết đồng loại của mình.
Từ lúc đó, hắn quyết định bắt tộc hồ ly về tu luyện, việc này đã gây chấn động tam giới, nội bộ Yêu Giới lục đục một thời gian dài nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận.
Sau đó chuyện tộc hồ ly bị diệt ai ai cũng biết, nghĩ rằng Lạc Huân đã thành công tu luyện nên lại càng phải nhẫn nhịn.
Chỉ là không ai biết rằng Lạc Huân vốn dĩ chỉ bắt được chín mươi chín con, vẫn thiếu chín chiếc đuôi nữa mới có thể hoàn thành.
Đông Phương Thừa Minh lúc đó mới chỉ là một con hồ ly nhỏ, là cha nương giúp hắn trốn thoát, nhờ cậy những người khác đưa hắn ra khỏi Yêu Giới.
Đông Phương Thừa Minh chấp nhận số phận, dã từ yêu tộc rồi chạy tới Tu Chân Giới.
Trùng hợp thay gặp Lăng Vô Huyền năm mười tuổi, Lăng Vô Huyền lúc đó chỉ là một đứa trẻ ăn mặc nhếch nhác, hàng ngày lang thang khắp nơi nhặt đồ ăn.
Lăng Vô Huyền vốn dĩ muốn vào trong rừng hái ít quả vặt thì nhìn thấy một con hồ ly trắng bị thương đầy mình đang chạy điên cuồng, không quản những cây gai mọc khắp đường.
Con hồ ly này đâm vào chân hắn, vì quá mệt mỏi mà lăn quay ra đất nằm thở hổn hển.
Bàn tay nhỏ nhem nhuốc của Lăng Vô Huyền vội vàng bế hồ ly trắng lên, lo lắng hỏi: “Ngươi…!Ngươi không sao chứ?”
Nhưng đáp lại Lăng Vô Huyền là sự im lặng, con hồ ly trong tay đã ngất rồi.
Trời đột ngột đổ mưa lớn, Lăng Vô Huyền hướng về phía hang động gần đó mà chạy thật nhanh, vừa chạy vừa ôm hồ ly, che
kín nó, không để nó bị dính giọt mưa nào.
Hang động này là Lăng Vô Huyền tìm được mấy ngày trước, lúc trước hắn hay ngủ ở dưới hiên nhà của người ta, chỉ là hay bị đuổi ra ngoài nên hắn mới vào rừng tìm một nơi trú ngụ.
Vừa vào hang động Lăng Vô Huyền liền dùng đá và rơm đánh lửa, bế hồ ly trắng lại gần để sưởi ấm cho nó.
Cứ như vậy trôi qua một canh giờ thì con hồ ly trắng mở mắt, tưởng rằng mình bị bắt nên nó giãy dụa.
Lăng Vô Huyền tròn xoe mắt nhìn, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông trắng, sự ấm áp từ bàn tay của Lăng Vô Huyền khiến nó dần bình tĩnh lại.
Đợi tiểu hồ ly không sợ hãi nữa, Lăng Vô Huyền hỏi: “Tiểu hồ ly còn đau không?”
Đông Phương Thừa Minh vẫn hơi run rẩy nhìn hắn, chầm chậm lắc đầu.
Lăng Vô Huyền cười tươi nói: “Đừng sợ ta, ngươi là người bạn đầu tiên của ta nên ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
“Cảm…!Cảm ơn.” Đông Phương Thừa Minh nhỏ giọng.
Lăng Vô Huyền bất ngờ nhìn một hồi rồi đột nhiên ôm ôm hắn, “Oa, tiểu hồ ly còn biết nói chuyện nè.”
Đông Phương Thừa Minh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lăng Vô Huyền liền bật cười, hắn cảm thấy tên ngốc này thật sự không có gì nguy hiểm liền dụi đầu vào lòng bàn tay Lăng Vô Huyền, một lúc sau lại thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, vệt nắng sau mưa chiếu vào trong hang động khiến Lăng Vô Huyền hơi chói mắt.
Hắn vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Đông Phương Thừa Minh nằm trong lòng mình run rẩy, ánh mắt cứ luôn hướng ra phía bên ngoài cửa hang.
Lăng Vô Huyền hỏi: “Tiểu hồ ly, ngươi sao thế?”
“Có người muốn giết ta…” Đông Phương Thừa Minh sợ hãi nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa hang.
Xoạt!
Cành cây ngay bên ngoài cửa hang bị chém gãy, Lăng Vô Huyền và Đông Phương Thừa Minh càng hoảng sợ.
Nhẹ nhàng bỏ Đông Phương Thừa Minh ra, mặc dù rất sợ nhưng Lăng Vô Huyền vẫn gượng cười nói: “Để ta giúp ngươi dụ người bên ngoài đi, sau đó đợi thời cơ trốn đi nha.”
Đông Phương Thừa Minh vội túm lấy vạt áo hắn rồi lo lắng nói: “Không được, hắn ta sẽ giết ngươi mất.”
Lăng Vô Huyền xoa xoa đầu Đông Phương Thừa Minh, trấn an hắn: “Nhưng mà từ khi được sinh ra đến giờ chưa từng có ai làm bạn với ta, ta chỉ có mình tiểu hồ ly thôi.
Lần này ta nhất định phải giúp bằng hữu duy nhất của ta rồi, sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Đông Phương Thừa Minh không chịu, hết sức túm lấy vạt áo kia.
Lăng Vô Huyền nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần liền không quản gì nữa mà chạy thật nhanh ra ngoài.
Hắn vừa chạy vừa hét thật to: “Tiểu hồ ly mau nằm yên trong tay ta, ta nhất định mang ngươi chạy trốn.”
Người bên ngoài hang động quả nhiên là Lạc Huân, hắn vốn định vào trong hang động thì thấy Lăng Vô Huyền chạy ra, sau đó vội vàng đuổi theo.
Chỉ mất vài bước đã đuổi tới nơi, Lạc Huân phát hiện không có con hồ ly nào trong tay Lăng Vô Huyền cả, biết mình vừa bị một tên nhóc lừa nên hắn tức giận quay trở lại hang động.
Sau một lúc lật tung hang động lên cũng không thấy, Lạc Huân lại tiếp tục đuổi tới chỗ của Lăng Vô Huyền, nhìn thấy hắn đang vội vàng bỏ chạy liền một chưởng đánh ngã.
“Con hồ ly kia đâu?! Mau nói không ta giế.t chế.t ngươi!!” Lạc Huân mất bình tĩnh gào lên.
Lăng Vô Huyền khó khăn ngóc đầu dậy, hắn đau tới không nói lên lời, cứ thế lắc đầu.
Ánh mắt Lạc Huân đầy sát khí nhìn hắn, gằn giọng: “Trên người
ngươi rõ ràng có khí tức của con hồ ly đó.”
Hắn tiến tới gần Lăng Vô Huyền, nhét vào trong miệng Lăng Vô Huyền một viên độc dược.
Sau khi Lăng Vô Huyền nuốt xuống rồi Lạc Huân bắt đầu triệu linh lực, hàn khí lập tức từ bên trong đan điền lan ra toàn cơ thể khiến Lăng Vô Huyền ngã xuống.
Lạc Huân nhàn nhạt nói: “Chẳng mấy ai chịu được Hàn Độc của ta đâu.”
Từng đợt lạnh buốt xâm nhập vào từng tấc da thịt, lạnh tới thấu xương.
Cơ thể gầy gò ốm yếu của Lăng Vô Huyền thật sự không chịu nổi, nhưng mà hắn…!Thà chịu đau đớn cũng không nói ra.
Ngay lúc Lạc Huân mất hết kiên nhẫn muốn một chiêu giết Lăng Vô Huyền thì Lý Tử Lạc xuất hiện.
Hắn lập tức chém một kiếm về phía Lạc Huân, nhanh chóng đỡ Lăng Vô Huyền đứng dậy.
Nhìn Lạc Huân, hắn tức giận nói: “Yêu Đế từ bao giờ có quyền vô cớ tàn sát sinh mệnh của Tu Chân Giới?”
Lạc Huân cũng lập tức thu tay, hắn không muốn mất thời gian đôi co, chiêu vừa rồi của Lý Tử Lạc cũng đủ để hắn biết rằng ai có tu vi cao hơn.
Không nói một lời nào nữa, Lạc Huân nuốt giận bỏ đi.
Lăng Vô Huyền lúc này mới giật giật vạt áo của Lý Tử Lạc để hắn chú ý mình, khó khăn nói: “Tiên Quân…!Hắn ta muốn bắt
tiểu hồ ly…”
“Hồ ly?” Lý Tử Lạc bất ngờ hỏi lại.
Hắn nghe một lời này liền có thể hiểu ra Lạc Huân đang làm gì, việc Yêu Đế diệt tộc hồ ly ai cũng biết.
Cúi người xuống, dùng linh lực giúp Lăng Vô Huyền chữa trị, một lúc sau Lý Tử Lạc lắc đầu nói: “Hàn Độc này là chiêu thức đặc biệt của Lạc Huân, sau này cứ mỗi tháng phát tác một lần, ngươi…”
Lăng Vô Huyền lắc lắc đầu, cười nói: “Không sao, ta chịu được.
Ta nhất định phải bảo vệ tiểu hồ ly.”
Lý Tử Lạc biết dã tâm của Lạc Huân, chắc chắn hắn sẽ không tha cho Lăng Vô Huyền.
Hóa ra lời đồn cả tháng nay Lạc Huân bỗng dưng dừng việc đem hồ ly đi luyện đan lại là thật, là do một con hồ ly trốn rồi.
Việc này quan trọng, không ai biết được rốt cuộc đột nhiên Lạc Huân điên cuồng tu luyện để làm gì nên cứ đề phòng càng tốt.
Lý Tử Lạc nhìn Lăng Vô Huyền vừa chịu đau đớn nhưng lại cố gắng chịu đựng, trong lòng càng thương xót.
Hắn nói: “Ngươi làm thế là đúng lắm, chuyện của tiểu hồ ly không được nói ra ngoài.
Từ ngày hôm nay coi như con hồ ly này chết rồi, không nhắc lại về nó nữa mới có thể bảo vệ nó an
toàn.”
Nghe lời Lý Tử Lạc dặn dò, Lăng Vô Huyền ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Tử Lạc nói tiếp: “Còn nữa, hàn khí này có thể giúp Lạc Huân tìm ra ngươi…!Hay là, ngươi có muốn về Thanh Lăng môn cùng ta không? Trước hết để ta giúp ngươi trừ hàn khí, để chuyện này qua đi đã.”
Sau đó Lăng Vô Huyền được Lý Tử Lạc đưa về Thanh Lăng môn chữa trị.
Mãi tới năm mười năm tuổi cơ thể của hắn mới trở lại bình thường, khi biết mình có thể tu tiên thì Lăng Vô Huyền liền bái Lý Tử Lạc làm sư tôn.
Còn Đông Phương Thừa Minh sau khi trốn đi liền một lòng nhớ tới Lăng Vô Huyền, hắn nhất định phải tìm ra tên nhóc ngốc nghếch hôm đó đã cứu mình.
Đông Phương Thừa Minh được cha truyền cho một dị thuật giúp hắn biến hóa thành một tiểu yêu khác.
Đây cũng là bí thuật truyền đời mà chỉ tộc hồ ly mới có, Đông Phương Thừa Minh chịu đau đớn để hóa thành một con mèo trắng nhỏ, giấu đi thân phận ẩn náu ở Tu Chân Giới.
…
Hồi tưởng giữa hai người bị Lạc Huân phá vỡ, hắn ở bên cạnh
nhìn cả hai thầm thì to nhỏ liền cảm thấy cực ngứa mắt, mất kiên nhẫn nói.
“Lăng Vô Huyền, ngươi nói cho ta!”
Vừa dứt lời Lạc Huân liền một chưởng tách hai người Đông Phương Thừa Minh và Lăng Vô Huyền ra, lập kết giới bao quanh Đông Phương Thừa Minh nhốt hắn.
Sau đó tiếp tục dùng hàn khí ngày càng nặng dồn lên người Lăng Vô Huyền.
Đau đớn dày vò khiến lục phủ ngũ tạng của hắn như muốn vỡ vụn, hộc máu mấy lần lại càng khiến cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Lăng Vô Huyền biết mình không thể chống cự, hắn cũng không muốn tốn công vô ích nữa.
Ánh mắt long lanh ánh nước của Lăng Vô Huyền nhìn về phía Đông Phương Thừa Minh đang điên cuồng phá kết giới.
Hắn thấy khẩu hình miệng Đông Phương Thừa Minh đang hét lên “Con tiểu hồ ly đó là ta! Là ta!”
Lăng Vô Huyền dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười.
Tiểu hồ ly, thật may là ngươi đang bị nhốt trong kết giới nên Lạc Huân không nghe thấy, nếu để ngươi bị bắt thì Lăng Vô Huyền ta phải làm sao đây?
Ta đã hứa sẽ bảo vệ cho ngươi thì nhất định phải bảo vệ tốt cho ngươi.
Đông Phương Thừa Minh, Lăng Vô Huyền yêu ngươi, nguyện bảo vệ ngươi.
Lần này là ta có lỗi, đành phải để ngươi lại một mình rồi….