==================
Cuộc sống lớp tám của Tô Ôn không khác nhiều lắm. Thành tích của cậu ổn định trong top năm. Dù chưa từng đạt hạng nhất nhưng việc đậu vào trường trọng điểm nơi Thẩm Mục học thì dư sức.
Ngược lại, việc học của Thẩm Mục ngày càng căng thẳng. Nói là ba năm trung học phổ thông, nhưng thực ra giai đoạn học kiến thức chỉ có hai năm, năm cuối để tổng ôn. Hắn bắt buộc phải nắm vững toàn bộ kiến thức của ba năm trong hai năm ngắn ngủi, có thể thấy học sinh cấp ba khổ đến nhường nào.
Để nhấn mạnh tầm quan trọng của lớp 11, trường tổ chức họp phụ huynh vào dịp Trung thu, cho học sinh nghỉ nửa ngày.
Tô Ôn có ba ngày nghỉ nhân dịp này. Khi Thẩm Mục gọi về, cậu đang ngái ngủ gặm một miếng bánh trung thu vị dứa làm bữa sáng. Lúc Thẩm Minh Ngọc nói “Tiểu Mục à”, Tô Ôn lập tức tỉnh lại liền.
Nếu cậu là một con thỏ, chắc hẳn lúc này tai đang dựng đứng hướng về phía điện thoại, không bỏ sót bất kỳ âm thanh nào liên quan đến Thẩm Mục. Nếu không phải sợ hai mẹ con có chuyện không tiện nói trước mặt cậu, Tô Ôn thậm chí còn muốn áp tai vào ống nghe ngay lập tức.
Dù sao cũng là đứa trẻ mình chăm sóc ba năm nay, cô đã chứng kiến hết dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của Tô Ôn khi thấy Thẩm Mục gọi điện. Sau khi hắn dặn mẹ về buổi họp phụ huynh chiều nay, cô nói: “Đừng cúp máy vội, Tiểu Ôn muốn nói chuyện với con” rồi nghịch ngợm nháy mắt với Tô Ôn.
Tô Ôn đỏ mặt, không đoái hoài bánh trung thu nữa, đặt xuống đĩa rồi chạy nhanh tới. Khi áp tai vào còn nghe thấy Thẩm Mục ở đầu dây bên kia đáp lại mẹ: “Được, mẹ bảo nó không cần gấp.”
Tô Ôn cảm thấy lòng bàn tay ướt mồ hôi, vừa hồi hộp vừa vui mừng.
Dù hai người ở cạnh nhau hơn mười ngày trong kỳ nghỉ đông, nhưng với Tô Ôn – người lúc nào cũng muốn dính chặt lấy crush 24/7, chỉ nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ.
Thiếu niên nghe thấy giọng nói run rẩy của mình: “Anh ở đó sao rồi ạ? Có quen ăn đồ ở đó chưa? Mấy nay trời mưa lạnh đấy, anh có mặc thêm áo không?”
Nói xong Tô Ôn lại thấy ghét bản thân. Lần nào gọi điện với Thẩm Mục cậu cũng bắt đầu bằng mấy câu này.
Nếu mình là anh ấy, chắc sẽ thấy nói chuyện với người này chán gì đâu.
Nhưng nếu sắp xếp thứ tự những vấn đề Tô Ôn muốn hỏi nhất, ba câu này luôn chiếm top 3. Ăn, ở, mặc. Khi còn mài quần trên trường, ngoài việc học thì mấy chuyện này là những việc quan trọng nhất. Tô Ôn chưa đủ lớn để biết cách che giấu cảm xúc, chỉ có thể vụng về và thẳng thắn biểu lộ sự lo lắng của mình.
Thẩm Mục bình bình trả lời từng câu một, bất ngờ nói: “Ê Tô Ôn, mày có muốn đến xem trường của anh không?”
Cả đời này, thiếu niên không thể từ chối yêu cầu của Thẩm Mục.
Huống chi từ lâu Tô Ôn đã muốn đến nơi Thẩm Mục học. Sau khi tạm biệt dì Thẩm ngoài cổng, cậu nhìn quanh, sợ bỏ lỡ hình bóng hắn đến đón mình.
Trường cấp ba được xây ở ngoại ô, đất rẻ nên rộng hơn nhiều so với trường cấp hai. Đường nhựa dài và rộng dẫn từ khu dạy học tới nhà ăn. Hai hàng ngân hạnh vàng ươm trên vỉa hè. Bên kia đường, Thẩm Mục đeo balo một bên vai đi tới. Tô Ôn nhảy cẫng lên, vẫy tay rồi chạy như bay về phía Thẩm Mục.
Một trăm mét.
Năm mươi mét.
Hai mươi mét.
Mười mét.
Cậu đâm sầm vào lòng Thẩm Mục. Tô Ôn hít một hơi sâu, mũi ngập tràn mùi chanh dễ chịu từ người thầm thương. Người trong lòng chân thật quá đỗi, khóe miệng Tô Ôn không kìm chế được, ngày càng nâng cao. Hắn gõ đầu Tô Ôn một cái. “Ngẩn ngơ gì đấy? Nào, anh dẫn mày đi chơi bóng.”
Thẩm Mục chơi thể thao rất giỏi, chạy bộ, bóng rổ, bóng đá đều xuất sắc. Hồi cấp hai, hình tượng nam thần toàn năng này của hắn đã hút không ít fan.
Do được nghỉ lễ, những cậu trai bị áp lực học hành đè nặng cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Sân thể thao có không ít người. Thẩm Mục dẫn Tô Ôn đi qua vài sân bóng rổ, cuối cùng dừng lại ở một sân ít người hơn.
Trong sân, mọi người đang chơi rất hăng say. Một người vòng qua phòng thủ của đối phương từ vạch ba điểm, dẫn bóng đến dưới rổ, nhảy lên ném nhưng bị trượt. Lúc này, hai người đội đối thủ đã phản ứng kịp, tiến tới kèm bóng. Anh ta “Xì tốp!” một tiếng, xoay người cười gọi.
“Thẩm Mục! Cuối cùng mày cũng đến!” rồi ném quả bóng theo một đường parabol đẹp mắt đến tay Thẩm Mục.
Hắn không nói gì, trực tiếp ném về rổ.
Bóng bay qua nửa sân, rơi vào rổ một cách vững chắc.
Ba điểm!
Người đó huýt sáo một tiếng.
Cầu thủ phía đối phương la lên: “Các cậu gọi viện trợ, không tính quả này đâu nhé!”
“Xời, dù sao Thẩm Mục đã đến rồi. Lát nữa bọn này sẽ khiến các cậu phải gọi bố hết.” Y vừa nói vừa tiến lại về phía Thẩm Mục và Tô Ôn, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Ôn, cười nói: “Em nhớ anh không? Anh là Lý Trường Ninh, bạn cùng bàn cấp hai của Thẩm Mục.”
Khoảng cách ba năm giữa Tô Ôn và Thẩm Mục khiến họ luôn lỡ nhau. Khi Thẩm Mục học cấp hai, Tô Ôn vẫn còn học tiểu học; đến khi Tô Ôn lên cấp hai, Thẩm Mục đã tốt nghiệp. Vì vậy, đây là lần đầu tiên hai anh em cùng chơi bóng.
Kỹ năng của Tô Ôn không tệ. Tuy không đạt đến trình độ biến thái như Thẩm Mục, nhưng cũng đủ để không làm vướng chân. Cậu giống như tên mình, ôn hòa, không quá nổi bật nhưng cũng không quá kém cỏi. Cậu luôn hài lòng với vai trò làm nền không tốt không tệ. Nhưng lần này, cậu muốn thể hiện phiên bản tốt nhất của mình trước Thẩm Mục.
Cậu dẫn bóng, làm động tác giả rồi nghiêng đầu, không do dự chuyền cho Thẩm Mục. Sau đó, hắn ném bóng.
Hai điểm!
Các thành viên đội đập tay nhau.
Lý Trường Ninh lấy vai huých nhẹ Tô Ôn: “Em trai này, sao mày toàn chuyền cho Thẩm Mục thế? Bao nhiêu cơ hội tỏa sáng bị anh Mục cướp hết rồi.”
Thẩm Mục ném khăn vào người Lý Trường Ninh, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng làm hắn thêm rạng rỡ: ” Làm sao? Mày có ý kiến gì với em tao à?”
Anh đẹp quá anh ơi.
Lúc nào cũng tỏa sáng.
Như mặt trời của em.
Tô Ôn cảm thấy cổ họng hơi khô. Có khoảnh khắc, cậu thậm chí còn muốn hôn lên nốt ruồi lệ đó. Thiếu niên bị ý nghĩ điên rồ của mình làm giật mình. Chắc là cảm giác được chiến đấu bên cạnh Thẩm Mục làm cậu quá đỗi lâng lâng, tới mức muốn độc chiếm mặt trời.
Tô Ôn đang mất tập trung, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào. Nhìn kỹ lại, hóa ra là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặt đỏ bừng đưa nước cho Thẩm Mục. Trường học chọn đồng phục loại rộng để tránh sự khác biệt giữa các học sinh. Chỉ cần mặc vào, ai nấy đều như khoác bao tải, xấu đẹp gì cũng như nhau.
Nhưng luôn có người mặc trông rất đẹp. Bạn sẽ cảm thấy họ vốn nên như vậy, trẻ trung, hoạt bát. Tất cả những gì miêu tả tuổi thanh xuân đều hiện trên họ.
Ví dụ như Thẩm Mục.
Hoặc ví dụ như cô gái này.
Cậu từng thấy cô ấy trong điện thoại của lớp phó văn nghệ Châu Nam Chi – nữ sinh ấy luôn khoe đây là chị mình. Nhưng khi nhìn thấy người thật ngoài đời, thiếu niên vẫn không khỏi kinh ngạc – làn da trắng mịn như Thẩm Mục, ngũ quan nhỏ nhắn và tinh tế, có khí chất mà bất cứ chàng trai nào trong phim thanh xuân đều coi cô ấy là “bạch nguyệt quang”.
Sau khi Thẩm Mục nhận chai nước, cô gái liền chạy đi. Xung quanh hắn, tiếng huýt sáo vang lên không ngừng. Thẩm Mục đỏ tai quát: “Ồn ào quá!”
Bản năng Tô Ôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ đã thấy một nam sinh đeo kính, vai mang balo đi đến. Những người khi nãy ồn ào như nào thì bây giờ im lặng ngay lập tức. Nhưng cậu ta không quan tâm, đi thẳng tới chỗ Thẩm Mục: “Này! Cậu đừng có sợ thua mà không tham gia lớp luyện toán đấy.”
Nói xong, cậu ta lại tự đi mất. Người nọ đến và đi như một cơn gió khiến Tô Ôn không hiểu gì. Cậu nhỏ giọng hỏi Lý Trường Ninh. “Ai thế anh?”
“Cố Lập Tân.” Lý Trường Ninh bĩu môi: “Một tên kỳ quặc. Thủ khoa đầu vào kỳ thi cấp ba của thành phố. Nhưng mà bị anh em đánh bại sau vài học kỳ rồi, nói chuyện thì cứ âm dương quái khí kiểu gì ấy.”