==================
Buổi tối về nhà, Tô Ôn mới hiểu ý của Cố Lập Tân.
Trường học đột ngột cho nghỉ khiến Thẩm Minh Ngọc, Tô Ôn và Thẩm Mục hiếm hoi có cơ hội ăn cơm cùng nhau ngày lễ. Trung thu năm nay trùng với mùa mưa. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, có lẽ đêm nay khó có thể thấy trăng, nhưng không ai để ý đến điều đó.
Ngày lễ đoàn viên khiến mọi người đều vui, đặc biệt là Thẩm Minh Ngọc. Một mặt, không có người mẹ nào thấy con trai lâu ngày trở về nhà mà không vui, mặt khác liên quan đến buổi họp phụ huynh – con trai là niềm tự hào trong cuộc đời đầy khó khăn của cô, chưa bao giờ khiến cô thất vọng.
Cơm canh đã dọn xong. Sau khi chơi bóng cả chiều, Thẩm Mục và Tô Ôn đói mốc mồm, vội vàng ăn như chết đói. Dì Thẩm chống cằm, trìu mến nhìn hai đứa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Mục: “Tiểu Mục, con có vẻ rất thích môn toán nhỉ?”
Thẩm Mục đang bận chiến đấu với món sườn xào chua ngọt, vừa nhai vừa nói không rõ lời: “Ngành này học xong không kiếm được tiền.”
“Không phải con muốn vào Đại học A à? Con giỏi toán như vậy, khoa Toán của Đại học A lại mạnh…”
Thẩm Mục mơ hồ đoán được Thẩm Minh Ngọc muốn nói gì. Hắn thở dài, đặt đũa xuống, dài giọng: “Mẹ——”
Mỗi khi như vậy, là Thẩm Mục khéo léo ám chỉ không muốn tiếp tục chủ đề này. Thường thì Thẩm Minh Ngọc sẽ chiều theo con trai, nhưng hôm nay cô không dừng lại, tiếp tục nói: “Thầy nói với mẹ, thành tích của con rất tốt, nếu duy trì được như hiện tại thì Đại học A không thành vấn đề, nhưng vào khoa Toán hơi khó…”
Sắc mặt Thẩm Mục đen kịt, cắt ngang cô: “Mẹ, sau này con có học toán tiếp hay không cũng không quan trọng!”
Thẩm Minh Ngọc kéo ghế lại gần Thẩm Mục hơn, cô nói: “Tiểu Mục, con nhìn vào mắt mẹ trả lời, con không muốn thi vào đó thật à?”
Ánh mắt Thẩm Mục lảng tránh. Thấy con mình như vậy, Thẩm Minh Ngọc nhẹ cười, nhưng lời nói lại mạnh mẽ không thể từ chối: “Vậy con đăng ký thi toán đi!”
Thẩm Mục lo lắng: “Mỗi năm luyện thi cho giải đó tốn tới năm sáu vạn (~200 triệu VND). Nhà mình lấy đâu ra tiền hả mẹ?”
Vừa nói, hắn vừa dùng cùi chỏ huých Tô Ôn dưới bàn, ý nhờ cậu nói giúp mình. Ai ngờ Tô Ôn ngày thường ngoan ngoãn nghe lời lại im lặng không nói gì, khiến Thẩm Mục bực mình lườm nhóc mấy cái.
“Không có tiền thì đi vay, vay không được thì mẹ nhờ ông ngoại con.”
“Không được!” Thẩm Mục đột ngột lớn tiếng. Có vẻ hắn cũng nhận ra không ổn, cố gắng kìm nén, hạ giọng thương lượng: “Mẹ ơi, con không cần điểm cộng của cái giải đó vẫn có thể thi đậu mà.”
“Tiểu Mục này, mẹ biết con hiểu chuyện, là đứa trẻ ngoan.” Thẩm Minh Ngọc dịu dàng khuyên: “Nhưng đời mẹ đã vậy rồi. Mẹ chịu tủi thân cũng không sao, người nhà nói gì mẹ cũng nhịn được, nhưng con thì khác. Cuộc đời con không thể để sau này phải hối tiếc. Con cứ coi như giúp mẹ ra vẻ một chút. Mình đăng ký lớp ôn thi toán nhé.”
“Con đã bảo không là không rồi!” Thẩm Mục ném đũa, đứng dậy bỏ đi. Cửa phòng ngủ sau lưng “rầm” một tiếng đóng lại.
Thẩm Minh Ngọc bị thái độ cứng rắn của con trai làm tức giận, ho liên tục. Tô Ôn vội vàng vỗ lưng cô, lo lắng nói: “Dì ơi, dì ho gần một năm rồi mà chưa khỏi, hay là mình dành thời gian lên viện khám đi ạ.”
“Không sao mà. Bệnh nhẹ thôi, dì nghỉ ngơi chút sẽ khỏi.” Thẩm Minh Ngọc không để tâm phẩy tay: “Bé Ôn ơi, con giúp dì khuyên Tiểu Mục, không thể để nó lấy tương lai của mình ra hờn dỗi được.”
======
Tô Ôn gõ cửa ba lần. Nhưng Thẩm Mục một câu đáp lại hay cho phép vào phòng cũng không có. Hết cách, vào lần cuối cùng, thiếu niên lấy chùm chìa khóa tổng, thử từng chiếc một, cuối cùng cũng mở được cửa phòng ngủ.
Vừa ló đầu vào, một cái gối bay thẳng tới mặt cậu. Giọng nói trong trẻo mặc dù đã qua giai đoạn vỡ giọng từ lâu của Thẩm Mục vang lên: “Ai cho mày vào đây?”
Nếu Thẩm Mục thật sự giận ai, hắn sẽ không thèm để ý tới người đó. Kiểu này chắc là Thẩm Mục biết mình sai nhưng lại không chịu xuống nước xin lỗi. Tô Ôn hiểu rõ tính trẻ con của hắn, ngây thơ nói: “Nhưng mà đã mười hai giờ rồi, em cũng phải đi ngủ chứ.”
Thẩm Mục nhìn đồng hồ treo tường. Đúng thật là mười hai giờ. Hắn hừ một tiếng, coi như đồng ý.
Tô Ôn lấy chăn của hai người trong tủ ra, đắp cho Thẩm Mục rồi mới tự choàng lên người mình. Cậu vươn tay, chọt chọt xương bả vai của Thẩm Mục: “Anh Mục ơi, mình tắt đèn nhé?”
Thẩm Mục lập tức tắt đèn ngủ cái “Tạch”, lười trách móc với Tô Ôn, giống như con mèo đòi không được nên giận dỗi với sen.
Mèo Mục không vui rồi, phải dỗ dành anh ấy thôi.
Tô Ôn cọ mặt vào lưng Thẩm Mục: “Anh Mục ơi, sao anh ghét bên ngoại của anh vậy?”
“Phắn ra chỗ khác.” Giọng Thẩm Mục trầm buồn.
“Hông chịu, trừ khi anh kể cho em.” Tô Ôn càng bám chặt hơn, nũng nịu hắn: “Anh Mục nói cho em biết được không? Anh xem, phạt cũng phạt cả tối làm lơ việc người ta không nói đỡ với dì rồi. Đừng giận em nữa ~ Nói cho em đi mò~ Đi nha anh~”
Thẩm Mục thật sự bị cậu làm nũng tới mức không còn cách nào khác. “Cũng không có gì. Nhà ngoại tao mang tiếng có truyền thống học hành, nhưng vẫn trọng nam khinh nữ. Bọn họ luôn muốn mẹ Thẩm lấy chồng giàu để “vinh hiển tổ tông”.”
“Ba tao là một thầy giáo nghèo nên không được nhà vợ coi trọng. Năm tao lên ba, ổng qua đời vì tai nạn giao thông. Mẹ Thẩm là thiên kim tiểu thư chưa từng chịu khổ, không thể nuôi nổi hai miệng ăn, nên đành về nhà ngoại.”
Thẩm Mục dừng một chút, như đang kìm nén cơn giận: “Từ ngày đó, họ luôn muốn đẩy mẹ tao cưới chồng mới. Mấy lão già khú đế, bụng phệ, bốn mươi năm mươi tuổi lại còn vũ phu, như nào cũng được miễn là có tiền có quyền. Bọn họ thường xuyên chửi mẹ là “ăn hại”, “phí của, thà đẻ quả trứng ăn còn lãi hơn” trước mặt tao. Đám đó cứ nghĩ tao còn nhỏ chưa biết gì, nhưng tao nhớ hết.”
Tô Ôn vuốt nhẹ lưng Thẩm Mục.
Thời thơ ấu của hắn chẳng có dấu chân nào của thiếu niên, đây cũng là lần đầu anh ấy tâm sự về nó. Tô Ôn không khỏi thấy đau lòng cho đứa trẻ đã bị cuộc đời ép chín từ rất sớm này.
Mưa vẫn không ngừng rơi, khi xa khi gần, tí tách rồi lộp độp trên mái nhà, hòa cùng tiếng dế kêu vang không ngớt.
Bỗng nhiên, Thẩm Mục hỏi: “Mày có ước mơ nào xa vời không?”
Ước mơ xa vời của em chính là anh. Tô Ôn thầm đáp trong lòng.
“Thôi, nói chuyện này với trẻ con làm gì.” Thẩm Mục tự giễu, cười một tiếng: “Nói vậy chứ, ngành toán học là ước mơ xa xỉ của tao. Nhưng tao không thể lấy sự hy sinh của mẹ làm cái giá để thực hiện ước mơ bản thân được, nên tao chọn từ bỏ.”
“Em không phải trẻ con. Bốn năm nữa em mười tám tuổi rồi.” Tô Ôn cãi lại: “Em cũng có ước mơ mà có thể cả đời này không chạm tới được, nhưng em không muốn từ bỏ. Vậy nên chúng ta cùng cố gắng được không? Chắc chắn sẽ có cách mà.”
Thẩm Mục quay đầu lại, trong ánh mắt của Tô Ôn là sự kiên định hắn chưa từng thấy. Đột nhiên, Thẩm Mục nhận ra cậu em hàng xóm năm nào đã trưởng thành ở nơi hắn không biết.
Hắn xoa đầu thiếu niên, giọng nói thậm chí còn có chút ấm áp. “Cách nào bây giờ? Mày vẫn còn bé thế này.”